[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn
Editor: Mạc Tuyết Y.
Thần An nhận lấy đơn hàng mở ra, cẩn thận xem xét một lượt sau đó mới gật nhẹ đầu nói:
- Không có vấn đề, ngày mai ngươi nhanh chóng chuẩn bị hàng cho tốt, chiều tối ngày mai ta sẽ tới lấy, đến lúc đó ta sẽ đem 50 vạn còn lại đến cho ngươi.
- Được, quyết định như vậy.
Tên họ Lý nọ vui mừng đem tiền đặt cọc cất đi, sau đó mới tiễn Thần An. Thần An nhanh chóng rời đi.
Phân thần của Hoắc Vũ Hạo đem quan sát hết thảy mọi thứ xong thì không khỏi trầm ngâm, tên Thần An này cũng quá tham lam rồi. Vừa rồi mình đưa cho hắn 50 vạn kim hồn tệ làm tiền đặt cọc nhưng hắn chỉ cho người giao hàng 20 vạn mà thôi. Hơn nữa, đơn hàng vừa rồi Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn thấy, những thứ trong đó giống y hệt trong đơn Thần An đưa hắn nhưng giá tiền thì chỉ có một nửa. Nói cách khác, lần giao dịch trị giá một trăm bốn mươi vạn kim hồn tệ này, một mình Thần An nuốt một nửa, cả 2 bên bán và mua hàng đều bị lừa.
Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo cũng đã đạt được mục đích của mình, đây mới chính là nơi hắn muốn tìm đến.
Bỏ theo dõi Thần An, phân thần của Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ bay theo sau tên họ Lý, tiếp tục điều tra...
Sáng sớm,
Thời tiết Minh Đô cuối cùng cũng tốt lên, ánh mặt trời tươi sáng rơi xuống mặt đất làm cho Minh Đô càng trở nên rực rỡ.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, đội viên Đường Môn đã khôi phục không ít, chỉ còn Từ Tam Thạch bị thương nghiêm trọng một chút đang được Giang Nam Nam chăm sóc, điều dưỡng.
Sau khi gặp Bối Bối lần nữa, đầu tiên Duy Na theo Bối Bối đến phòng Từ Tam Thạch, dùng Vũ hồn Tuyết Liên của mình giúp Từ Tam Thạch chữa thương, như vậy cũng đủ thấy được thành ý của Thiên Hồn Đế Quốc. Còn Cửu Cửu thì tỏ ý muốn nói chuyện riêng với Hoắc Vũ Hạo.
- Công chúa điện hạ, Đường Môn chúng ta do Đại sư huynh làm chủ, kỳ thật, người không cần thiết phải nói chuyện riêng với ta.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói với Hứa Cửu Cửu.
Hứa Cửu Cửu nhìn sâu vào hắn, nói:
- Được rồi, thời gian cấp bách, ta sẽ nói thẳng vào vấn đề. Trước mắt, bên phía ta có ba vị Phong Hào Đấu La và khoảng bốn mươi trinh sát ở Minh Đô. Hơn nữa còn đội viên chiến đội, cả dự bị là mười lăm người, đây chính là toàn bộ lực lượng của chúng ta ở Minh Đô.
Hoắc Vũ Hạo rất nghiêm túc nghe nhưng không lên tiếng.
Hứa Cửu Cửu tiếp tục nói:
- Khi vừa tới Minh Đô chúng ta cũng không phát hiện được gì nhiều nhưng theo thời gian trôi qua, khi giải đấu tiến hành thi đấu vòng tròn thì chúng ta đã cảm thấy có chút không ổn rồi. Chúng ta đã thử truyền tin về Đế Quốc ba lần nhưng tất cảđều như kim rơi xuống biển, biến mất vô tung. Ngươi còn nhớ đã từng gặp Mạn Y nãi nãi không? Bà chính Phong Hào Đấu La Tinh Vân chín mươi ba cấp. Bởi vì ba lần truyền tin đều không có kết quả nên bà đã đích thân trở về Tinh La, nhưng mà, vẫn không hề có tin tức. Điều này khiến chúng ta vô cùng cảnh giác, sau này phái người điều tra theo nhiều phương thức mới phát hiện ra một chút manh mối. Trong Minh Đô dường như đã bày ra một tầng thiên la địa võng, tạo thành cục diện vào được mà ra không được.
Nghe nàng nói vậy Hoắc Vũ Hạo cũng kinh hãi, mặc dù hắn cũng sớm đoán được Nhật Nguyệt Đế Quốc sẽ có hành động nhưng không nghĩđến chúng làm ra hành động lớn như vậy.
Minh Đô chính là đệ nhất Thành của Đại lục, là thành thị lớn nhất, đem một tòa thành như vậy phong tỏa dễ như vậy sao?
Dùng sự thông minh của Hoắc Vũ Hạo liền ý thức được ngay đây là một vấn đề nghiêm trọng.
- Công chúa điện hạ, ý người là Nhật Nguyệt Đế Quốc đối phó với tất cả đội ngũ dự thi không phải là đội ngũ của mình?
Vừa nói lông mày Hoắc Vũ Hạo vừa nhăn lại, nghi ngờ trong lòng cũng dần được sáng tỏ. Vấn đề lớn nhất của Đường Môn lúc này chính là tổng thể thực lực và nhân lực không đủ, không thể tiến hành điều tra trong phạm vi lớn như Tinh La Đế Quốc. Hoắc Vũ Hạo cũng tin lời Hứa Cửu Cửu nói không giả, chỉ sợ tình huống lúc có thể trở nên nghiêm trọng hơn.
Hứa Cửu Cửu gật nhẹ đầu nói:
- Khả năng này rất lớn, hơn nữa họ không chỉ muốn đối phó những đội ngũ đến dự thi mà đồng thời còn đối phó những lực lượng chúng ta vẫn ẩn giấu. Ví dụ như Tinh La Đế Quốc, Bản Thể Tông đứng sau bảo vệ Thiên Hồn Đế Quốc và Sử Lai Khắc Học Viện của các ngươi. Chúng ta đều là nhân tài của các Quốc gia, đội viên dự thi của các chiến đội cũng như vậy, nếu đem chúng ta diệt trừ hết thì sẽ là sự đả kích không nhỏ đến các Quốc gia. Hơn nữa, nếu bọn họđã dám làm như thế thì cũng chứng tỏ một điều.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên tia sáng lạnh:
- Bọn họđã chuẩn bị chiến tranh?
Hứa Cửu Cửu hít sâu một hơi:
- Đúng vậy.
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng nàng nói ra có chút khó khăn. Nhật Nguyệt Đế Quốc chuẩn bị chiến tranh có nghĩa như thế nào? Có nghĩa là bọn họ muốn phát động chiến tranh xâm lược với cả Thiên Hồn Đế Quốc cùng Tinh La Đế Quốc. Đây là cuộc chiến có quy mô vô cùng lớn, nhưng Tam Quốc vốn thuộc Đấu La Đại Lục đã chuẩn bị xong chưa?
Hoắc Vũ Hạo hít một ngụm khí lạnh, hắn biết rõ, với tình hình Đường Môn bây giờ thì còn xa mới có thể chuẩn bị tốt.
- Vô cùng cảm ơn Công chúa điện hạ đã đem tin tức quý gia nói cho ta biết, vậy không biết Công chúa điện hạ tính thế nào? Hôm qua, sau khi trao đổi, ta tin rằng Công chúa điện hạ và Duy Na công chúa đã đạt được hiệp nghị a.
Hứa Cửu Cửu thầm mắng một câu, tên hồ ly gian xảo, ta nói nhiều như vậy mà hắn không hề có ý muốn tỏ thái độ.
- Đúng vậy, ta cùng Duy Na đãđạt được hiệp nghị, muốn phá được vòng vây thì nhất định phải liên hợp lại. Tuy rằng hiện tại chỉ có mấy chiến đội chúng ta nhưng ít ra quan hệ giữa chúng ta cũng khá thân thuộc. Chỉ cần liên kết với Học Viện Sử Lai Khắc, Đường Môn của các người, bên phía ta cùng Duy Na thì chúng ta sẽ có lực lượng không hề nhỏ. Chỉ cần cố gắng tìm kiếm, Minh Đô lớn như vậy, muốn phong tỏa toàn bộ là rất khó, chúng ta tập hợp lực lượng phá vây theo một hướng thì sẽ có cơ hội thoát vây rất lớn.
- Nhưng mà còn có một vấn đề nữa về chiến tranh, xem ra Nhật Nguyệt Đế Quốc đã chuẩn bị đầy đủ, còn chúng ta thì vẫn chưa chuẩn bị tốt, bởi vậy, chúng ta cần tự tranh thủ thời gian. Chính vì vậy chúng ta không thể rời đi như thế này, nhất định phải khiến Nhật Nguyệt Đế Quốc gặp đả kích ngay tại Minh Đô, để cho chúng tiến công chậm lại, như vậy chúng ta mới có thời gian chuẩn bị.
Hoắc Vũ Hạo âm thầm khen ngợi, vị Công chúa này suy nghĩ rất thấu đáo, tuy không nắm được rõ ràng sự sắp xếp của kẻ địch nhưng lại nắm bắt được trọng tâm, phải dùng hết khả năng kéo dài chiến tranh.
- Vũ Hạo, mặc dù đã giao thủ mấy lần nhưng chúng ta cũng không biết rõ tình hình của Học Viện Sử Lai Khắc, ngươi có thể nói cho ta biết được hay không? Lần này rốt cuộc Học Viện các người mang đến bao nhiêu lực lượng? Chúng ta muốn nhắm vào Nhật Nguyệt Đế Quốc, nếu có thể phối hợp với Học Viện của các ngươi thì càng tốt.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Công chúa điện hạ, lần này chúng ta đại diện Đường Môn đến tham gia giải đấu, Học Viện sắp xếp như thế nào ta cũng không rõ lắm nhưng ta có thể giúp ngươi gặp Đại sư tỷ trong nội viện của Sử Lai Khắc Học Viện. Tình hình cụ thể người hãy tự mình nói chuyện cùng nàng ấy.
Trong mắt Hứa Cửu Cửu lộ vẻ suy tư, mộ lát sau nàng gật nhẹ đầu:
- Cũng được, vậy phải làm phiền ngươi rồi.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: Cũng được? Đây chẳng phải là mục đích chính của ngươi sao?
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cả hai bên đều hài lòng. Hoắc Vũ Hạo đã nhận được tin tức quan trọng còn Hứa Cửu Cửu cũng đạt được mục đích của mình.
Mà cũng cùng lúc đó, Đường Môn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt. Duy Na đã giúp Từ Tam Thạch điều trị, còn có thể cam đoan hắn có thể tham gia trận đấu với Thánh Linh Tông vào ngày mai. Cùng với đó là sự xuất hiện của Trương Nhạc Huyên và Vương Thu Nhi.
Thấy Duy Na cùng Hứa Cửu Cửu đều ở Đường Môn, Trương Nhạc Huyên vô cùng kinh ngạc, mặc dù chưa tính là thân thuộc nhưng nàng vẫn luôn để ý đến hai người này. Hai vị này chính là người đại biểu cho hai quốc gia, hơn nữa Duy Na còn đồng thời đại biểu cho Bản Thể Tông.
Chỉ thoáng cái phòng khách Đường Môn đã trở nên náo nhiệt.
Đường Môn có Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, Sử Lai Khắc Học Viện có Đại sư tỷ nội viện là Trương Nhạc Huyên cùng Vương Thu Nhi, hơn nữa còn có hai vị Công chúa điện hạ. Bảy người, đại biểu cho bốn phương thế lực.
Duy Na cùng Hứa Cửu Cửu liếc nhau một cái, Hứa Cửu Cửu hướng nàng gật gật đầu.
Trương Nhạc Huyên mỉm cười nói:
- Bên các ngươi thật đông vui, ngày mai diễn ra bán kết rồi, Bối Bối, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Bối Bối nói:
- Cái gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị rồi, trận chiến ngày mai rất quan trọng, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó.
Trương Nhạc Huyên hơi gật đầu, làm như không biết nhìn về phía hai vị Công chúa:
- Hai vị này là...?
Bối Bối nhanh chóng giới thiệu mọi người với nhau, mọi người nói chuyện một chút, Hứa Cửu Cửu dường như có chút nóng vội, nàng tỏ vẻ muốn nói chuyện một mình với Trương Nhạc Huyên. Duy Na thấy vậy cũng tỏ vẻ muốn tham dự.
Tất nhiên Trương Nhạc Huyên sẽ không từ chối, ba người liền mượn Đường Môn một căn phòng rồi tiến vào đàm luận.
Thoáng cái phòng khách đã yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại ba người Đường Môn và Vương Thu Nhi.
Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi, sau đó lại nhìn Vương Thu Nhi, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, quay ra nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Vừa rồi Công chúa Cửu Cửu đã nói gì vậy?
Hoắc Vũ Hạo thoáng gật đầu rồi đem tất cả chuyện Hứa Cửu Cửu nói với hắn kể lại, không hề vì sự có mặt của Vương Thu Nhi mà giấu diếm. Đây vốn là chuyện của cả Đường Môn và Sử Lai Khắc Học Viện, huống chi, mặc dù hắn và Vương Thu Nhi không có tình cảm riêng tư nhưng cũng có mấy lần đồng sinh cộng tử, bản thân hắn đã sớm đem nàng thành bằng hữu đáng tin cậy.
Nghe xong Hoắc Vũ Hạo nói, sắc mặt Bối Bối trở nên nghiêm nghị, nhưng Vương Đông Nhi lại cười lạnh một tiếng:
- Bọn họ đem chúng ta thành vật truyền tin mà thôi, mục đích thực sự không phải là hợp tác với chúng ta mà là hợp tác với Học Viện.
Vương Đông Nhi nhìn ra được thì tất nhiên Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn ra được. Bối Bối cười nhạt một tiếng nói:
- Điều này cũng rất bình thường, bọn họ đều có Phong Hào Đấu La đi theo, mà Đường Môn chúng ta cũng chỉ có mấy người. Khi chính thức đối kháng ở đẳng cấp cao thì chúng ta có thểđược người ta để vào trong mắt sao? Nhưng bọn họ xem chúng ta thành một bộ phận của Học Viện cũng không sai.