[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 393 : Trận chung kết sớm.​


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dịch giả: Hàm Yên Sau khi ý nghĩ này nảy sinh, Ngọc Thiên Long thậm chí cảm thấy thương thế trên người mình dường như đã giảm đi rất nhiều. Cho nên hắn mới thể hiện quyết tâm muốn tuân thủ cá cược lúc trước với Vương Thu Nhi. “Tùy ngươi.” Sau khi Vương Thu Nhi tùy ý nói một câu liền xoay người đi về với đồng đội của mình. “Đi thôi, chúng ta quay trở lại tửu điếm. Buổi chiều lại đến quan sát một trận bán kết khác.” Nói xong câu đó, nàng liền dẫn đầu bước nhanh ra ngoài, đi thẳng về phía khách sạn Minh Duyệt. Trong nội tâm Ngọc Thiên Long âm thầm khen ngợi, vinh nhục bất kinh, quả là nữ trung hào kiệt a! Ai lại có thể ngờ được vòng bán kết buổi sáng lại diễn ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Nhưng thời gian thi đấu đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước, cho nên sẽ không thể dễ dàng thay đổi được. Vì để giữ gìn trạng thái tốt nhất cho thi đấu nên người của Đường môn và Thánh Linh tông cũng lần lượt rời đi, mỗi bên đều trở về khách sạn để nghỉ ngơi. Tuy rằng bọn họ đều đã rời khỏi nhưng những khán giả đang kích động vẫn còn giằng co suốt một canh giờ mới bình tĩnh trở lại. Trong lúc nhất thời, bốn chữ Hoàng Kim Long Nữ được tung hô ngàn vạn lần trên quảng trường. Danh tiếng của Vương Thu Nhi đột nhiên trở nên vang dội vô cùng. Nhưng bọn họ làm sao có thể biết trong lòng Vương Thu Nhi hiện tại đang suy nghĩ gì? Sau khi trở về khách sạn, Vương Thu Nhi cũng không có ăn mừng cùng với đồng đội, mà trước tiên trở về gian phòng của mình đóng cửa tu luyện tiếp. Những người khác trong chiến đội Sử Lai Khắc biết rõ Vương Thu Nhi cũng bị thương trong trận đấu nên cho rằng nàng chỉ muốn mau chóng chữa thương, khôi phục trạng thái, chuẩn bị cho trận chung kết sau này. Mọi người bên Đường môn cũng đã trở về, tập trung ở gian phòng khách trong phòng của Bối Bối. “Sử Lai Khắc thắng. Ta rất vui vẻ, tin rằng mọi người cũng như vậy. Vinh quang của Sử Lai Khắc chúng ta vẫn còn tiếp tục được giữ vững. Ta thật sự cảm kích Vương Thu Nhi từ tận đáy lòng, cám ơn nàng đã dẫn dắt chiến đội Sử Lai Khắc bảo vệ niềm vinh quang này.” Bối Bối nói từ đáy lòng. Những người khác cũng gật mạnh đầu đồng ý. Sử Lai Khắc thắng, bọn họ cũng vui mừng không kém so với mấy người bên chiến đội Sử Lai Khắc. Bối Bối lại tiếp tục trầm giọng nói: “Nhưng mà, vòng bán kết tiếp theo đối với chúng ta chính là khảo nghiệm gian nan nhất. Các bạn, có thể tiếp tục đi tới nữa hay không, có thể gặp Sử Lai Khắc ở trận chung kết hay không còn phải trông chờ vào tất cả mọi người. Chiến thuật chúng ta đã sớm an bài tốt rồi. Mọi người có muốn bổ sung thêm gì nữa hay không?” Tất cả mọi người đều dồn dập lắc đầu. Ánh mắt của Bối Bối bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Sử Lai Khắc thắng, Đường môn của chúng ta cũng không thể yếu thế được. Ta biết rõ vì Tiểu Nhã cho nên tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ta. Tại đây, ta muốn cảm ơn mọi người trước. Nhưng đồng thời ta cũng nhất định phải nói cho mọi người biết: Vòng bán kết là vinh quang của Sử Lai Khắc, cũng là vinh quang của Đường môn chúng ta. Mọi người không cần phải lo lắng về tình hình của Tiểu Nhã. Ta nghĩ, nếu như nàng có thể nhìn thấy chúng ta đã nỗ lực hết sức mình vì vinh quang của Đường môn, thì chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ. Mọi người chỉ cần tập trung vào đối thủ của chúng ta là được rồi. Những chuyện khác đều không cần phải suy nghĩ nhiều.” “Đường môn, tất thắng!” Bối Bối đột nhiên hét lớn. Vào lúc này, sự nho nhã trên người hắn đều bị chiến ý mãnh liệt thay thế. "Đường môn, tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!" Thất quái Sử Lai Khắc, Na Na, Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, thậm chí Nam Thu Thu, đều kích động hét lớn. Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, đối thủ mà bọn họ phải đối mặt mạnh mẽ hơn nhiều so với Sử Lai Khắc. Thậm chí bọn họ còn chưa hoàn toàn hiểu rõ đối thủ. Nhưng mà trong trận chiến này bọn họ đã không còn đường lui. Nếu như bọn hắn thua, e rằng Sử Lai Khắc cũng rất khó có cơ hội chiến thắng Thánh Linh tông. Chỉ có thể nỗ lực hết sức để chiến đấu, giành lấy thắng lợi, mới có một cơ hội sống mà thôi. Bối Bối thở sâu, nói: “Được rồi, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi. Chờ chút nữa ăn cơm trưa lại tập hợp. Hãy để tinh khí thần của chúng ta đều điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất để đối mặt với đối thủ mạnh mẽ nhất của chúng ta trong giải đấu lần này.” Mọi người Đường môn đều trở về phòng nghỉ ngơi và hồi phục. Bối Bối đóng chặt cửa phòng, trở lại phòng khách và ngồi xuống. Sự kiên nghị trên khuôn mặt hắn đột nhiên biến mất, khuôn mặt toát ra một chút dịu dàng, “Tiểu Nhã…” Sắc trời càng lúc càng u ám. Ngay giữa trưa nhưng ánh sáng lại mờ mịt như là chạng vạng tối vậy. Mây đen dày đặc trên bầu trời lại đè thấp xuống một chút. Áp lực của hoàn cảnh thật khiến người ta cảm thấy tinh thần không thoải mái. Sau cảm xúc chấn động kịch liệt vào buổi sáng, khán giả xung quanh đài thi đấu giờ phút này đều lộ ra vẻ uể oải. Ngay từ sáng sớm bọn họ đã đến đây tranh thủ kiếm một chỗ tốt để quan sát. Thật vất vả chờ mong tới lúc trận đấu bắt đầu, nhưng chỉ qua một hồi ngắn ngủi liền đã xong. Tuy rằng Vương Thu Nhi làm cho bọn họ hưng phấn hứng khởi, nhưng giờ còn cách thời gian thi đấu buổi chiều còn khá lâu. Thời gian chờ đợi quả thực là rất dài. Đại đa số khán giả lúc này đang ngồi dưới đất, sau khi ăn lương khô mình mang theo, nguyên cả đám đều buồn ngủ. Thời tiết mặc dù cũng khá mát mẻ, mây đen nặng nề, nhưng ít ra cũng tốt hơn nhiều so với ánh mặt trời chói chang giữa trưa. Hơn nữa, nhiều người tụ tập đông như vậy nên cũng rất khó có thể cảm thấy lạnh được, dù sao mùa đông còn chưa đến. Rốt cuộc đài chủ tịch lại bắt đầu có người xuất hiện, khán giả theo đó cũng dần dần tỉnh lại từ trong trạng thái uể oải. Nhìn sắc trời, xem ra cách trận thi đấu buổi chiều cũng không còn bao lâu nữa. Khu nghỉ ngơi phía bên kia, tới sớm nhất lại là đám người Thiên Long môn. Ngọc Thiên Long đã thay đổi y phục, ngoài trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt thì vẫn có thể cất bước long hành hổ bộ như trước, nhìn không ra thương thế nặng nhẹ thế nào. Các đội viên khác của Thiên Long môn lại có vẻ rất là uể oải, dù sao thì bọn hắn vất vả lắm mới vào được bán kết thế mà lại bị thua. Đối với họ mà nói thì kết quả này quả thực là đả kích không nhỏ. Đài thi đấu đã được tu sửa gia cố trong khoảng thời gian giữa trưa rồi. Trận đấu buổi chiều sẽ kịch liệt thế nào, chỉ cần nghĩ thoáng qua là đã có thể đoán được vài phần. Thậm chí nếu là người sáng suốt thì có thể nhận ra, đây căn bản là trận chung kết sớm a! Luận chỉnh thể thực lực, chiến thuật thiên biến vạn hóa thì Đường môn và Thánh Linh tông do các Tà hồn sư tạo thành kia đều cường đại hơn nhiều so với các đối thủ khác. Người của Đường môn đã đến. Bối Bối đi tuốt ở đàng trước, ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt mỉm cười ngày xưa đã biến mất nhưng bước chân vẫn long hành hổ bộ như trước. Đi sau lưng Bối Bối là Vương Đông Nhi đẩy xe lăn cho Hoắc Vũ Hạo. Sau đó mới là Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, ở sau cùng là bốn người Nam Thu Thu, Na Na, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên. Một nhóm mười một người nhanh chóng tiến vào khu nghỉ ngơi. Khán giả đã tỉnh táo lại bắt đầu nghị luận dồn dập. Trận bán kết thứ hai sắp tiến hành không có nữ thần trong lòng của bọn họ dự thi, nhưng trong trận đấu cũng có muội muội của Vương Thu Nhi là Vương Đông Nhi a! Cũng tuyệt sắc như nhau, cũng tu vi cường đại cấp bậc Hồn Đế. Các trận đấu của Đường môn đều được công nhận là đẹp mắt. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là chiến thuật của bọn họ không ngừng biến hóa. Nhất là trên một cuộc tranh tài, dưới tình huống không chiếm được ưu thế về chỉnh thể thực lực, cuối cùng dựa vào sự phối hợp đoàn đội để ngăn cơn sóng dữ, cướp đi thắng lợi từ trong tay của Tuyết Ma tông. Sự trù tính, sắp xếp kế hoạch, biến hóa chiến thuật, cùng với Hồn kỹ thiên kỳ bách quái, quả thực đã khiến cho khán giả nhìn hoa cả mắt. Ngày hôm nay, bọn họ sắp phải đối chiến với Thánh Linh tông thực lực cường đại rồi, một trận quyết đấu đặc sắc sẽ diễn ra như thế nào đây? Cảm xúc của khán giả dần dần tăng lên, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, bầu không khí toàn trường cũng bắt đầu ấm dần lên. Mọi người bên Đường môn lại tỏ ra tương đối bình tĩnh, sau khi tiến vào khu nghỉ ngơi thì dồn dập nhắm mắt dưỡng thần, để bản thân giữ gìn ở trạng thái tốt nhất. Rất nhanh, người của Thánh Linh tông cũng tới. Thánh Linh tông đến đây tổng cộng có chín người. Đi tuốt ở đằng trước là Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng. Vị Tà hồn sư cấp bậc Đấu La siêu cấp này lại một lần nữa xuất hiện. Có thể thấy được Thánh Linh tông đối với cuộc thi đấu này coi trọng như thế nào. Đi ở sau lưng Trương Bằng là cô gái thần bí đã từng khiến cho Hoắc Vũ Hạo cảm thấy vừa quen thuộc vừa khủng bố kia. Tiếp sau đó mới là Đường Nhã với thân hình hơi gầy gò và một đám đội viên Tà hồn sư. Thánh Linh tông đến nhất thời làm cho bầu không khí toàn trường lại một lần nữa tăng cao. Đường môn có thể ngăn cản bước chân tiến lên của bọn hắn hay không, cái đề tài này rất dễ làm cho khán giả cảm thấy phấn khích. Một số người ủng hộ Vương Thu Nhi thậm chí cho rằng trận thi đấu này có kết cục song phương lưỡng bại câu thương là tốt nhất. Bởi như thế thì trong trận chung kết chiến đội của học viện Sử Lai Khắc có thể nhẹ nhàng chiến thắng, trở thành Quán quân của giải đấu này. Đương nhiên cũng có một số người ủng bộ Vương Thu Nhi và truy cầu sự hoàn mỹ. Họ cho rằng, dù là ai chiến thắng trận này đi nữa, thì Vương Thu Nhi đều có thể dẫn dắt chiến đội Sử Lai Khắc đánh bại đối thủ đang ở trạng thái tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể khiến chức Quán quân trở nên danh hợp với thực. Cho dù khán giả họ có thảo luận thế nào đi chăng nữa cũng đều không thể ảnh hưởng đến song phương đang ở khu nghỉ ngơi. Mà lúc này đây, khán giả cảm thấy có chút kỳ quái đó là, Vương Thu Nhi và chiến đội của học viện Sử Lai Khắc do nàng dẫn dắt vẫn còn chưa tới. Lúc này đã không còn cách thời gian thi đấu bán kết buổi chiều xa nữa. Chẳng lẽ bọn họ từ bỏ quan sát trận chiến này sao? Ngay cả Thiên Long môn đã bị loại khỏi cuộc đua còn tới xem, chiến đội Sử Lai Khắc làm sao lại có thể không đến? Phải biết rằng, người chiến thắng trận này chính là đối thủ của bọn họ ở trận chung kết a! Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến lại một lần nữa lên đài. Trận đấu buối sáng chấm dứt nhanh chóng nên hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ này tinh thần cũng sảng khoái. Hắn đương nhiên biết rằng, trận đấu sắp bắt đầu chính là trận khó khăn nhất từ khi hắn bắt đầu chấp pháp ở giải thi đấu lần này. Nhưng hắn đã sớm nhận được chỉ thị của cấp trên. Đối với cuộc tranh tài này, chỉ cần giữ chừng mực một chút là được, còn lại cứ để mặc bọn hắn buông tay muốn đấu sao thì đấu, không cần can thiệp quá nhiều. Đã có mệnh lệnh như vậy thì Trịnh Chiến cảm thấy cuộc sống của mình dễ dàng hơn không ít. Đài chủ tịch. “Quốc sư, ngài cho rằng chiến đội Thánh Linh tông đấu với chiến đội Đường môn thì tỷ lệ thắng là bao nhiêu?” Nhiếp chính vương kiêm Thái tử đế quốc Từ Thiên Nhiên hỏi vị quốc sư thần bí bên người. Giọng nói của quốc sư vẫn trầm thấp như trước, “Tám phần.” Từ Thiên Nhiên có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái. Gần đây hắn cũng biết vị quốc sư này mắt cao hơn đầu, nhưng cũng không ngờ hắn lại đưa ra một kết luận là tám phần. “Hả? Nói như vậy thì quốc sư cho rằng Đường môn cũng có tỷ lệ chiến thắng là hai thành sao? Tỷ lệ hai thành này chủ yếu tập trung vào yếu tố gì vậy?” Quốc sư thản nhiên nói: “Đường môn này chiến thuật thay đổi thất thường. Trong đó đặc biệt lấy hạch tâm là gã tàn tật Hoắc Vũ Hạo kia. Bọn hắn phối hợp đoàn chiến rất ăn ý, cho dù bất kỳ đội ngũ trước mắt nào cũng không thể nào sánh bằng, thậm chí ngay cả Thánh Linh tông cũng như vậy. Việc này có thể liên quan đến Võ hồn khống chế tinh thần của Hoắc Vũ Hạo. Tỷ lệ hai thành của bọn hắn chủ yếu thể hiện ở tính không xác định. Nếu là một trận đấu bình thường thì bọn hắn không có bất kỳ cơ hội nào. Dù sao thì chênh lệch về thực lực cũng khá rõ ràng.” Từ Thiên Nhiên khe khẽ gật đầu, nói: “Tốt, vậy chúng ta đây liền chờ mong biểu hiện đặc sắc của Thánh Linh tông a.” Đối với trận đấu này, trên thực tế Từ Thiên Nhiên cũng không có nghiêng về phía nào nhiều hơn. Cho dù là Thánh Linh tông, hoặc nói là Thánh Linh giáo có quan hệ mật thiết với hắn, nhưng hắn cũng không thích cái tông môn của Tà hồn sư này. Quan hệ giữa hai bên thuần túy chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nếu như trận này Thánh Linh tông mà thua, thì áp lực dư luận hắn phải thừa nhận cũng không lớn lắm. Nhưng nếu Thánh Linh tông thắng, vậy chẳng qua là xả giận mà thôi, nhưng nếu Thánh Linh tông đạt được chức Quán quân giải đấu này thì áp lực mà hắn phải thừa nhận khá lớn. Thậm chí có thể nói là hủy đi truyền thống vạn năm của Giải thi đấu các học viện Hồn sư cao cấp trên toàn bộ đại lục. Bởi vậy, vô luận là Thánh Linh tông thắng hay bại thì đối với Từ Thiên Nhiên mà nói thì đều có cả lợi lẫn hại. Hắn rất yêu thích các trận đấu không có âm mưu tính toán như thế này. Tâm tình thong dong có thể an tâm thưởng thức đặc sắc của trận đấu. Rất nhanh, trận đấu liền sắp bắt đầu rồi. Trên đài thi đấu, Trịnh Chiến cao giọng nói: “Tiếp theo đây sẽ bắt đầu trận bán kết thứ hai của giải thi đấu. Hai bên dự thi theo thứ tự là chiến đội Thánh Linh tông và chiến đội Đường môn. Mời đội viên thi đấu của hai bên tiến vào khu chờ thi đấu.” Nghe âm thanh của hắn thì bên phía Đường môn, Sử Lai Khắc thất quái ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo thì sáu người còn lại đều đồng loạt đứng dậy, trong mắt mỗi người đều lóe lên hào quang kiên định. Vào thời khắc này, bọn hắn phảng phất lại trở về với cảnh tượng của giải thi đấu lần trước, trận chung kết cuối cùng giao đấu với chiến đội Nhật Nguyệt của Hoàng gia hồn đạo sư. Trận chiến ấy, bọn hắn đã gặp nhiều gian nan trắc trở, cuối cùng dựa vào nghị lực kiên trì quyết không bỏ cuộc cho nên cuối cùng đã giành được chức Quán quân. Mà độ khó của trận đấu trước mắt này so với lần trước cũng không kém bao nhiêu, cũng đồng dạng kích phát chiến ý trong nội tâm và tiềm năng của Sử Lai Khắc thất quái rồi. Càng đối mặt với cường địch thì bọn họ càng là một tập thể có sức chiến đấu kiên cường. Trong đó, cảm xúc thay đổi lớn nhất, chính là thuộc về đội trưởng Bối Bối. Giờ này khắc này, ở trong lòng của Bối Bối chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bảo vệ vinh quang của Đường môn. Chỉ khi vinh quang của Đường môn được tỏa sáng muôn nơi, thì khi đó bọn hắn mới có thể coi là hoàn thành hứa hẹn với Tiểu Nhã. Cũng chính là biện pháp tốt nhất giúp hắn tìm Tiểu Nhã trở về. Phía bên kia, đám người Thánh Linh tông tỏ ra cực kỳ im lặng. Bảy người do Đường Nhã cầm đầu đứng lên, đi về phía khu chờ chiến đấu. Trên người bọn họ tỏa ra khí tức u ám, giống như thời tiết ngày hôm nay vậy. Rất nhanh, song phương đã có mặt tại khu chờ thi đấu. Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Bối Bối, khe khẽ gật đầu. Bối Bối cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hai người sư huynh đệ bọn hắn hết thảy đều không cần phải nói lời nào. “Vòng loại thi đấu cá nhân, trận đầu tiên, mời các đội viên hai bên thượng đài.” Phía Thánh Linh tông bên kia, một gã thanh niên dáng người thấp bé nhanh chóng đứng dậy, thân hình lóe lên một cái đã xuất hiện trên đài thi đấu, nhẹ nhàng bay bổng giống như là một chiếc lá vậy. Đường môn phía bên này, Bối Bối đang ngồi ở vị trí chủ tọa liền ngạo nghễ đứng dậy, mũi bàn chân điểm đất, cũng bước lên đài thi đấu. Sự xuất hiện của Bối Bối khiến cho phía Thánh Linh tông bên kia kinh hãi không ngớt. Tuy số lần Bối Bối xuất chiến không nhiều, nhưng qua sự điều tra của bọn hắn thì năng lực của Bối Bối lại rất rõ ràng. Cái tên thanh niên có khí chất nho nhã, tướng mạo anh tuấn này chính là đại sư huynh của Đường môn, cũng là đội trưởng của chiến đội Đường môn lần trước tham gia giải thi đấu. Ai có thể ngờ rằng hắn lại là người đầu tiên xuất hiện ở vòng loại thi đấu cá nhân cơ chứ.