[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Đám đệ tử nội môn đứng yên trên sinh tử đài, ánh mắt tất cả mọi người đều lạnh lùng, nhất là những kẻ xếp trước hai mươi.
Bọn họ cũng tự nhận là thiên tài tông môn, kiệt ngạo bất tuần, nhưng giờ phút này, Lâm Phong đứng trên nơi cao nhất của Sinh Tử đài, khẩu xuất cuồng ngôn, muốn dùng sức một người, khiêu chiến bất luận kẻ nào trong bọn họ.
Bất quá, trong bọn họ lại có rất nhiều người cố kỵ thực lực của Lâm Phong, nhất là những người xếp hạng gần với Lôi Ba. Thực lực của Lâm Phong rất mạnh, có thể đánh chết Lôi Ba đủ để uy hiếp được bọn họ.
Càng làm bọn họ kiêng kỵ chính là, từ đầu đến cuối Lâm Phong còn chưa thả vũ hồn. Nếu như vũ hồn của hắn là kiếm mà nói, một khi thả ra, thực lực chắc chắn tăng vọt, khi đó thật đúng là càng thêm kinh khủng.
Vì vậy, trong lúc nhất thời không có người nào trả lời Lâm Phong, không gian trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ Lâm Phong đứng trên Sinh Tử đài, thỉnh thoảng có kiếm khí gào thét, dư âm một kiếm lúc nãy vẫn còn.
- Văn Nhân Nham, không phải ngươi nói ta là phế vật, là con kiến hôi, có thể dễ dàng giết ta, còn muốn ta quỳ xuống cầu ngươi. Hiện tại, ta liền cho ngươi cơ hội giết ta, ngươi, còn đứng đó làm gì?
Ánh mắt Lâm Phong rơi lên người Văn Nhân Nham, thanh âm bình tĩnh tạo nên sóng lớn ngập trời trong lòng đám người.
Lâm Phong, lời không hãi người chết không vui.
Hắn vừa mở miệng, dĩ nhiên lại khiêu chiến người mạnh nhất trong đám đệ tử nội môn, xếp ở vị trí thứ nhất Văn Nhân Nham.
Văn Nhân Nham, tu vi Linh Vũ cảnh tầng batầng ba đỉnh phong, mặc dù cùng cảnh giới với Lôi Ba, nhưng không ai sẽ cho rằng Lôi Ba có thể đánh đồng với Văn Nhân Nham, ngay cả tư cách gọi nhịp Văn Nhân Nham cũng không có. Hai người, một trên trời, mội dưới đất.
Cảnh giới như nhau, không nhất định là có thực lực tương đương. Giống Lâm Phong vậy, hắn chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng haitầng hai, nhưng có tên Linh vũ cảnh tầng hai nào dám gọi nhịp, ngay cả Linh Vũ cảnh tầng ba Lôi Ba cũng chết trên tay hắn. Cùng một cấp tu vi, lực chiến đấu lại xê xích ngàn vạn dặm.
Văn Nhân Nham cũng là loại người giống Lâm Phong, kẻ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba đứng trước mặt y cũng không chịu nổi một kích, thậm chí, đệ tử hạch tâm Linh Vũ cảnh tầng bốn đều có nhiều người kiêng kỵ y.
- Không biết lượng sức, chẳng lẽ ngươi cho rằng giết được Lôi Ba thì có thể chống lại ta. Lôi Ba, ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không có, trong mắt ta, gã và ngươi không có gì khác nhau, đều là phế vật, là kiến hôi.
Văn Nhân Nham khinh miệt nhìn Lâm Phong, người này ỷ vào thiên phú không tệ liền dám khiêu khích y, đây là muốn chết. Thiên phú là thiên phú, thực lực là thực lực, hiện tại, Lâm Phong ở trước mặt y vẫn chỉ là phế vật như cũ.
- Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, là muốn biểu hiện ra nhiều ưu tú, nhiều cường đại sao?
Lâm Phong làm sao không hiểu được ý tứ của Văn Nhân Nham, châm chọc nói: - Ngươi căn bản không cần làm thế! Ngươi không phải nói ngươi cường đại sao, ta ở trước mặt ngươi là con kiến hôi, là phế vật, ngươi trực tiếp đạp lên, dùng lực lượng tuyệt đối mà diệt sát ta! Sự cường đại của ngươi tự nhiên sẽ in sâu vào trong lòng mỗi một người, uy nghiêm của ngươi cũng làm cho người ta ghi nhớ. Đây gọi là thực tế, mà không phải giống như ngươi bây giờ, chỉ biết đứng dưới mà đánh rắm.
- Nói mạnh miệng thì ai cũng làm được, trước khi bị ta giết, không phải Lôi Ba cũng nói ta là phế vật sao, nói chính hắn mạnh mẽ bao nhiêu, kết quả thì thế nào?
Lời của Lâm Phong tràn đầy ý vị khiêu khích, nhưng hắn nói đều là sự thật, nói mạnh miệng thì ai không làm được?
Nếu như Văn Nhân Nham leo lên Sinh Tử đài, dùng lực lượng tuyệt đối trấn áp Lâm Phong, không thể nghi ngờ, hình tượng của y sẽ cất cao đến vô hạn.
Nhưng mà, Văn Nhân Nham không làm như vậy, y cao ngạo, y tự đại.
Ở trong mắt y, Lâm Phong là con kiến hôi, nếu là con kiến hôi, cần gì y phải xuất thủ, y chỉ cần nói một câu, là có thể đưa Lâm Phong vào chỗ chết, như vậy, chẳng lẽ y không lấy được uy nghiêm sao.
Nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh, Văn Nhân Nham cao ngạo nói.
- Các ngươi, người nào đi giết hắn, ta sẽ trọng thưởng rất lớn.
Nghe được lời của Văn Nhân Nham, nhất thời không ít người lóe lên sao sáng. Sư tôn của Văn Nhân Nham là ai, bọn họ đều rõ ràng, phần thưởng rất lớn trong miệng của Văn Nhân Nham, không cần Văn Nhân Nham nói ra thì bọn họ cũng có thể suy đoán đại khái.
Đan dược, Văn Nhân Nham không thiếu nhất không thể nghi ngờ chính là đan dược, đối với bọn họ mà nói, đây đúng là hấp dẫn trí mạng.
- Ta đi giết hắn. Một người bước ra, người này cũng rất trẻ tuổi, khoảng mười bảy, mười tám, ánh mắt sắc bén như đao, cả người mang theo cuồng bá khí khái.
- Cuồng Đao! Đồng Thú!
- Là hắn, lúc này Lâm Phong nguy hiểm rồi.
Rất nhanh, đám người đã nhận ra người này, nếu nói sau khi Đồ Phu bước vào hạch tâm, trong nội môn còn hai người nổi danh nhất, trừ Văn Nhân Nham ra, một người khác chính là Cuồng Đao Đồng Thú.
Mặc dù thực lực của Đồng Thú ở trên bảng chỉ là thứ sáu, cách Văn Nhân Nham còn đúng bốn người, nhưng không ai sẽ hoài nghi thực lực Đồng Thú đã vượt xa năm người kia.
Bởi vì, vũ hồn của Đồng Thú là đao, bá đạo của đao. Nếu như chỉ có Đao Vũ Hồn mà nói, Đồng Thú sẽ không chói mắt như thế, nhưng mà, Đồng Thú là người duy nhất trong đệ tử nội môn lĩnh ngộ được thế, đao thế, cùng kiếm thế của Lâm Phong có thể đủ tranh phong.
Mặc dù lĩnh ngộ đối với đao thế của Đồng Thú không mạnh được như kiếm thế của Lâm Phong, thậm chí còn chênh lệch một đoạn, nhưng Đồng Thú có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba, đã đủ để bù lại nhược điểm này.
Đồng Thú đối với Lâm Phong, vừa đúng tương khắc.
- Tốt, ngươi lên đi, không cần lập tức lấy mạng hắn, lưu hắn một hơi, để cho hắn quỳ gối trước mặt ta, cũng để cho hắn hiểu được trước khi chết, ngay cả ngươi hắn cũng không thắng được, chênh lệch với ta càng lớn bao nhiêu.
Văn Nhân Nham nhàn nhạt mở miệng nói.
- Yên tâm đi, ta hiểu được.
Đồng Thú khẽ gật đầu, thân hình vọt lên, đi lên điểm cao nhất trên Sinh Tử đài, đứng đối diện với Lâm Phong.
Đưa tay đặt sau lưng, Đồng Thú gỡ trường đao được vải bọc lấy xuống, sau đó chậm rãi mở ra, mở miệng nói: - Lâu rồi ta không dùng chuôi đao này, ngươi, chết trên lưỡi đao này, hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.
- Nghe ý tứ của ngươi, là muốn sinh tử chiến rồi, đúng không?
Lâm Phong nhàn nhạt hỏi.
- Ngươi cho rằng, ta có thời gian chơi với ngươi sao?
Ánh mắt Đồng Thú liếc nhìn Lâm Phong, bá đạo như đao.
Vải bọc rốt cục được mở ra, lộ ra vỏ đao cổ xưa, Đồng Thú vuốt ve vỏ đao, ôn như giống như là đang đối đãi với người yêu.
- Đao, cường đại, bá đạo không gì sánh kịp, là cường đại nhất trong các binh khí, Đao Vũ Hồn, làvũ hồn vũ khí cường đại nhất.
- Ta chỉ nghe nói kiếm mới là vua của binh khí, lần đầu tiên nói đao là mạnh nhất.
Lâm Phong chất vấn nói.
- Ngươi biết cái gì, kiếm quá nhẹ, không có một chút khí thế đáng nói, sao có thể đánh đồng với đao! Hôm nay, ta liền cho ngươi biết một chút về cái gì gọi là đao, cái gì gọi là vua của binh khí.
Một tiếng rồng ngâm bá đạo truyền ra, trường đao rời vỏ, khí phách lộ ra, khí thế cuồng bá hung mãnh cuồn cuộn, giống như là mãnh thú hồng thủy, cắn nuốt hết thảy.
- Đao thế!
Lâm Phong híp mắt lại, khó trách thằng này ngông cuồng lớn lối như thế, thì ra cũng đã lĩnh ngộ đao thế, chẳng qua là đao thế này thật là quá nhỏ yếu đi.
Kiếm thế mênh mông gào thét mà ra, không gian vậy mà giống như có tiếng binh khí chạm nhau truyền ra, trên sinh tử đài, kình phong cuồng bá cùng sắc bén tàn sát bốn phía, nền đài cứng rắn vô cùng này cũng bị khí tức vô hình quét thành từng đường nứt mảnh.
- Đao thế cùng kiếm thế thật là khủng khiếp.
Gần bên Sinh Tử đài, đám người nhanh chóng lùi về sau, đứng bên cạnh thật bị đè nén, giống như kiếm thế cùng đao thế có thể tùy thời mà phù xuống trên đầu bọn họ, muốn xé bọn họ thành từng mảnh.
- Nhưng mà, đao thế của Đồng Thú hình như bá đạo hơn một chút, dù sao gã cũng là cường giả Linh Vũ cảnh tầng ba, tu vi cao hơn Lâm Phong, xem ra lần này Lâm Phong đã gặp phải khắc tinh.
- Bây giờ, ngươi còn cho là kiếm có thể so với đao sao?
Đồng Thú nhìn Lâm Phong, kiêu ngạo nói.
- Ngu ngốc!
Lâm Phong không trả lời Đồng Thú, mà giễu cợt nói.
- Ta ngu ngốc? Vậy tốt, ta liền cho ngươi hiểu được, là ai ngu ngốc.
Đồng Thú vừa nói xong, đao thế lần nữa điên cuồng, bá đạo chi khí tràn ngập Sinh Tử đài, dường như muốn bao lấy tất cả kiếm khí.
- Vũ Hồn - Thiên Chiếu!
Trong lòng Lâm Phong quát khẽ một tiếng, nhất thời, thiên địa biến sắc.
Thế giới hóa thành màu xám, mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng, thậm chí, mỗi một tia đao kía cùng kiếm khí đều bị Lâm Phong nắm bắt.
Mà hai con ngươi của Lâm Phong dần dần trở nên lạnh lùng, vô tình, dương nhưng muốn hiểu rõ hết thảy, vô cùng thâm thúy.
- Đao, vua của binh khí, bá đạo tuyệt luân. Kiếm, ở trước mặt đao, chỉ có thần phục.
Đồng Thú bước ra một bước, nhất thời thiên địa biến sắc, đao thế kinh khủng bễ nghễ thiên địa.
Trong nháy mắt, thân hình Đồng Thú đã tới trước người Lâm Phong, một đao vô cùng bá đạo từ trên không trung chém xuống, lực lượng đến mức cực hạn, giống như một tòa núi lớn ép lên người Lâm Phong.
- Chém!!!
Đồng Thú chợt quát một tiếng, dường như muốn khai thiên tích địa.
Tròng mắt Lâm Phong vẫn tĩnh táo như cũ, con ngươi vô tình không có nửa điểm gợn sóng, trực tiếp không nhìn một đao bá đạo tuyệt luân này.
Kiếm quang vô hình tiến về phía trước, thuận theo một điểm đao thế yếu kém nhất, nhanh, nhanh đến cực hạn.
- Rầm
Đầu óc Nam Cung Lăng rung lên, tự chỗ ngồi đứng phắt dậy. Đồng Thú đã chém xuống, thế như chẻ tre, nhanh như chớp, kiếm thế không ngừng bị phá hủy, chỉ cần một chớp mắt là đã hạ xuống người Lâm Phong, nhưng người này lại không tránh không né, mà lấy kiếm đón đỡ.
Mặc dù kiếm của hắn nhẹ nhàng linh động, nhưng khí thế không cường đại như Đồng Thú, kiếm thế muốn phá được đao thế thì cần rất nhiều thời gian, một kích kia sao có thể đắc thủ, mũi kiếm kinh khủng chưa tới, thân ngươi đã bị một đao chém thành hai nửa.
Trong một khắc cực kỳ ngắn ngủi này, trong đầu Nam Cung Lăng hiện lên rất nhiều ý niệm, chẳng lẽ thiếu niên cường thế quật khởi này, cứ bị chém giết như vậy?
Lâm Phong quá vọng động rồi, hẳn là nên tránh đi phong mang.
Đồng Thú vẫn cười lạnh như trước, vốn còn nghĩ không dễ dàng chém giết Lâm Phong như thế, dù sao, Lâm Phong muốn tự tìm chết, vậy mà muốn dùng phát sau mà tới trước, chẳng lẽ hắn không biết đao thế của mình đã đè sập kiếm thế của hắn sao, tốc độ của đao này, tuyệt đối không kém hơn tốc độ của kiếm mà?
- Ngu muội!
Đồng Thú giống như thấy được hình ảnh Lâm Phong bị một đao chém thành hai đoạn.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm một màn này, hô hấp của tất cả đều dừng lại ở khắc này, trong mắt, chỉ có một đao một kiếm kia.
Rốt cục, ánh đao tiêu tán, kiếm khí mai một, hết thảy đều ngưng lại.
Đao của Đồng Thú cách đầu Lâm Phong một thước, kiếm của Lâm Phong, cách bên người Đồng Thú một thước.
Thân thể hai người, trong giờ khắc này, ngừng lại một cách quỷ dị.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo một tia lạnh lẽo, không biết là người nào ho khan một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này.
- Người nào? Rốt cuộc là người nào thắng?
Có người mở miệng hỏi, không rõ ai thắng ai bại, đao quang cùng kiếm quang thật sự quá nhanh, nhanh đến mức ánh mắt của bọn họ không thể theo kịp.
Đôi môi Đồng Thú giật giật, làm cho da đầu mọi người đột nhiên run lên, tên thiếu niên vừa quật khởi kia, bị Đồng Thú chém giết?
- Ngươi làm như thế nào?
Một thanh âm từ trong miệng Đồng Thú truyền ra, mang theo ý tứ không thể tin được.
Lúc này, thân thể Lâm Phong cũng giật giật, chậm rãi nói.
- Đao thế hay kiếm thế đều là thế, có thể trợ chiến, thế như chẻ tre, nhưng mà, cũng chỉ có thể trợ chiến mà thôi! Kiếm của ta, không phải dùng để so khí thế với ngươi, mà là dùng để giết người.
Thân thể Lâm Phong đứng thẳng lên, đột nhiên, bên hông Đồng Thú trào ra vô tận máu tươi, để cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở đó.
- Ta hiểu rồi. Vừa nói xong, Đồng Thú chậm rãi nhắm mắt, thân thể gã cũng chậm rãi té xuống.
Kèm theo đó là một tiếng nổ vang, đầu óc đám người cũng bị ù ù luôn!
Đồng Thú! Bại!!! Lại một thiên tài bị Lâm Phong chém giết!
- Thật là đáng sợ.
Nhìn bóng người trên kia, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng mờ mịt, Lâm Phong, cường thế quật khởi, Thần chặn sát thần, Phật cản giết Phật, không có ai có thể ngăn cản bước chân của hắn, đối thủ mạnh thì hắn càng mạnh hơn!
- Phù Nam Cung Lăng thở dài một hơi, trong lòng không biết là tư vị gì.
Vân Hải Tông, lại một thiên tài vẫn lạc, chỉ vì chứng kiến người này quật khởi.
Cái giá này cũng thật quá đắt.
Nhưng mà dù trong lòng có chút tiếc hận, nhưng Nam Cung Lăng lại càng vui mừng hơn, từ trên người Lâm Phong, gã có thể thấy được khí phách bễ nghễ, thấy được bóng dáng của một cường giả tuyệt thế.
Loại bá đạo này, loại khinh cuồng này, ai dám tranh phong!
Gã bắt đầu tin tưởng lời của Lâm Phong, chỉ cần cho hắn thời gian, mười năm, trăm Mạc Tà đều không thể đánh đồng với hắn.