[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 103 : Không phải hâm mộ anh mày đâu!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Best đã thành lập được một thế trận khổng lồ không thể xoay chuyển, bao vây toàn bộ hạm đội của Vương Động lại. "Cái loại mày mà cũng muốn dùng Khắc Long à. Bố mày đây cho mày một cơ hội. Trong hai giây mày muốn làm gì thì làm. Để tao xem mày làm sao thoát chết được.!" Best cười như điên. "Hiệu trưởng, chiến đấu cũng phải dùng thực lực để nói chuyện." Materazzi ra giọng dạy dỗ Samantha. Hai vị hiệu trưởng đã bắt đầu nóng máu. "Hiệu trưởng Materazzi, bây giờ còn chưa phân thắng bại mà." Ai cũng cho rằng Chu Tư Tư là người giỏi đấu tinh chiến nhất trong đám tân sinh Alan, nhưng cô nàng lại cứ một mực khẳng định Vương Động mạnh hơn mình rất nhiều. Chỉ mong là cô nàng đúng. Vốn trận thua này cũng nằm trong dự kiến nhưng cục tức này đúng là nuốt không trôi mà. "Hạm đội trong vũ trụ của Best vừa tập kết xong liền áp về vừa trận hình của Vương Động." "Ha ha, cái loại mày chỉ cần học được cách một ít nghệ thuật bố trận của anh mày đây cũng tính là giỏi lắm rồi!" Thanh âm của Best vô cùng lạnh lẽo nhưng ẩn trong đó là sự cuồng ngạo. Quả thật cách bố trận của hắn cũng nổi danh lợi hại trong học viện quân sự. Ngay cả hai người xếp thứ nhất và xếp thứ hai cũng phải thừa nhận một điểm, nếu để hắn bố trận xong xuôi thì chỉ cần để hạm đội tự đông công kích là có thể thắng, đến thao tác cũng không cần. Best cũng là cái biệt danh mà hắn tự đặt cho mình sau khi hắn giành được sự thừa nhận cách bố trận của hắn là tốt nhất. Tất cả hỏa lực của hạm đội đều bắt đầu tập trung chuẩn bị khai hỏa. Phe phòng thủ của Vương Động quả thực có thể công kích trước hai giây nhưng đối mặt với binh lực mạnh gấp mười lần mình, Vương Động đúng là không thể nào thắng được a. Cũng chỉ có Chu Tư Tư và Mã Tiểu Như là ôm chút hi vọng mà thôi. Vương Động cứ lông ba lông bông từ đầu tới giờ cuối cùng xuất thủ. ....Roẹt..... Cùng với tiếng rít chói tai, hai cánh tay của Vương Động cũng biến mất. Khắc Long!!!!! Trong nháy mắt hào quang tỏa sáng bốn phía, hỏa quang đầy trời. Ầm ầm... Tít... Trên màn hình đang rực lửa cháy, ba chữ xuất hiện... Winner ----- Vương Động! "Không thể nào!" Best đứng bật dậy. Chẳng lẽ máy móc lại bị hỏng mất rồi à. Trong tay hắn có đến 213 chiến hạm, làm sao có thể bị tiêu diệt toàn bộ chỉ trong một khoảnh khắc như vậy được. Cho dù là cao thủ hàng đầu của Katy cũng không làm được! Không ai có thể tin được. Kể cả Samantha cũng nghĩ đến khả năng hệ thống bị lỗi. Bởi vì chỉ khi toàn bộ hạm đội bị hạ, không còn một chiếc chiến hạm nào thì hệ thống mới lập tức phán định thắng thua như vậy. Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi thật sao? Best ngây ngẩn nhìn những màn hình, những điểm đỏ biểu hiện cho hạm đội khủng bố của hắn đã biến mất... Điều này có thể sao! Khắc Long có thể hạ 213 chiến hạm trong đợt công kích đầu tiên! Toàn bộ đại sảnh lúc này đã im lặng đến khác thường. Nếu Vương Động là người đứng đầu của học viên quân sự hoàng gia Katy thì may ra có thể, nhưng hắn chỉ là một tên rác rưởi trong lớp F của Alan. Là một cao thủ trong tinh chiến, Best biết rất rõ, thành tích cao nhất của đám tân sinh học viên hoàng gia Katy chỉ có 209 mà thôi. Nhưng thành tích của Vương Động lại lên tới 213! Best đực ra. Hắn hoàn toàn không rõ đối phương làm sao lại có thể làm được như vậy. Hắn là loài người hay la người Katy đây! Vương Động khẽ co duỗi mười ngón tay đã mỏi nhừ, mỉm cười nói: "Với kỹ thuật của anh mày đây mà còn phải bố trận sao?" Best ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thất thần. Kỹ thuật đó chẳng khác nào đã lợi dụng lỗi để ăn gian vậy. Ưu thế tuyệt đối của hắn trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo. Hắn không phải là chưa từng thất bại nhưng chưa bao giờ lại thảm hại như vậy. Thua đau đớn thê thảm như vậy thực sự là không cam lòng! Nhất là loại kỹ thuật này đã triệt để phá tan lý thuyết cơ sở bố trận của hắn. Từ trước tới nay, tất cả cao thủ tinh chiến đều cho rằng bố trận mới là thứ quan trọng nhất. Đây là một kỹ thuật mang tính cách mạng. Materazzi thiếu chút nữa thì không thở nổi. Một loại cảm giác miệng khô lưỡi đắng tràn ngập trong miệng khiến hắn mất hồi lâu mới có thể tuyên bố kết quả một cách khó khăn. Cuộc thi tạm thời dừng lại. Lúc này Berna vẫn dần trước với tỉ số 3-2. Nhưng mấu chốt của trận thắng này là ở chỗ đã triệt để chặn đứng khí thế đang lên như diều của Berna. Mặc dù trận này không thể giúp Alan vượt lên Berna, đảo ngược thế cờ nhưng cũng đã dấy lên một niềm hi vọng cho Alan. Huống chi bọn họ còn có cao thủ như Mã Tiểu Như, Vương Bí, Hồ Dương Hiên. Những trận tiếp theo chỉ cần có thể thắng ba trận nữa là có thể thắng lợi. Materazzi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Mời mọi người tới phòng ăn dùng cơm. Năm trận còn lại sẽ tiến hành vào buoir chiều. Nếu là lúc trước, nhất định cả đám học viên Berna sẽ reo hò ầm ầm. Nhưng lần này tất cả đều cùi đầu xì xào bàn tán rời đi, ánh mắt thì không ngừng liếc về phía Alan. "Thật thoải mái. Bọn tôi phục cậu rồi. Mình xin được thu lại câu nói lúc trước!" Địch Đạt trực tiếp bế Vương Động lên. "Vẫn là sư phụ lợi hại!" Chu Tư Tư cười nói. Trong mắt thoáng hiện một chút ngưỡng mộ và yêu mến. Ngay lúc Vương Động triển khải toàn bộ toàn bộ hỏa lực, cô nàng đã hoàn toàn bị chinh phục mất rồi. "Với kỹ thuật của anh mày còn phải bố trận sao? Được, câu này đúng là kinh điển. Vương Động này, tôi phát hiện ra cậu rất có khiếu diễn xuất đó nha!" Hồ Dương Hiên quàng vai, bá cổ nói liên tục. Rõ ràng tính cách sảng khoái của hắn nén nhịn lâu nay đều đã thể hiện hết ra ngoài. Best ủ rũ cùng với đội của mình rời đi. Lần đả kích lần này đối với hắn thật sự quá nặng nề. Chiến thắng của đối phương không chỉ là một trận thắng mà là đã phá tan lòng tin của hắn. Nếu không thể tiếp nhận được sự thật này, rất có thể hắn sẽ bị sụp đổ tinh thần. Samantha nhìn Vương Động với một ánh mắt tán dương. Tuy không biết kết quả cuối cùng của hôm nay là gì những ít nhất bữa cơm trưa này cũng rất ngon. Apache là người cuối cùng của Berna rời đi. Lần này hắn về đây chủ yếu là vì mn và Vương Bí. Nếu như tên Vương Động này có thể tham dự phần đấu Võ Trang thì hắn rất sẵn lòng nhường lại Vương Bí cho người khác. Đối với một cường giả mà nói, điều vui vẻ nhất là được đấu với một cường giả khác! Cả đám học viên Alan trong nhà ăn vừa nói chuyện vui vẻ vừa không ngừng khen lấy khen để thức ăn và sự nhiệt tình của Berna. Trong khí đó cả đám Berna mặc dù đang dẫn tỉ số nhưng lại im như thóc, chẳng khác nào ăn phải hoàng liên vậy. Materazzi và Auvraud chỉ có thể cười bồi mà thôi. Cái tư vị này chỉ sợ chỉ có bọn họ mới biết ra sao. Bất quá có một câu châm ngôn rất hay: "Để xem ai là người cười cuối cùng!"