[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 120 : Phấn đấu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Võ Thần Tự Nhận lại chiến thắng một lần nữa khiến một đêm nay lại trở nên không yên bình nữa. Chỉ là mọi chuyện bàn tán về vận khí của hắn đã đi vào dĩ vãng. Khác với náo nhiệt, đêm này có lẽ giống với một đêm làm mọi người rung động thì đúng hơn. Sau khi trải qua những giây phút kinh sợ, tất cả mọi người đều hoan hô kịch liệt. Đây chính là niềm vui của những người chơi IPA, đối với họ mà nói, Võ Thần Tự Nhận đã trở thành một người phát ngôn không chính thức của họ. Hơn nữa trận đấu hôm nay cũng là một trường thắng lợi áp đảo, một chiến thắng gây chấn động. Đêm nay là một đêm cuồng nhiệt. Những số liệu của DREAM đã biểu hiện điều này rất rõ ràng. Lượng người truy cập không những vì trận đấu mà giảm xuống mà còn giữ vững đà tăng lên. Có người là vì có điều gì đó cần phải nói ra, bàn luận, cũng không thiếu người lên mạng là để chờ những phân tích cuối cùng của các chuyên gia, xem rốt cuộc Võ Thần Tự Nhận đã dùng công phu gì mà có thể đánh bại được tinh anh của Cappas, kẻ được xưng No.1 năm thứ hai Cappas. Khác hẳn với sự cuồng hoan của người chơi IPA, đại đa số tuyển thủ TPA đều bảo trì được sự tỉnh táo. Đó là vì trận đấu này đã khiến bọn họ xúc động mà không phải là một trò vui. Bên trong đó có rất nhiều thứ khiến bọn họ phải suy nghĩ, tìm hiểu kỹ càng.... Tên Võ Thần Tự Nhận này rốt cuộc là ai? Hắn muốn làm cái gì? Một người mười sáu tuổi như hắn, làm sao có thể đạt tới trình độ như vậy chứ? Võ Thần Tự Nhận ! Thật sự chỉ là tự nhận mình là vũ thần sao? Phàm là người xem được trận đấu này thì đều không thể rời đi. Bởi vì bọn họ thực sự muốn biết được nguyên nhân, tại sao Võ Thần Tự Nhận lại có thể chiến thắng, chiến thắng như thế nào, vì sao lại khiến Ciscoco lại có vẻ mặt như vậy.... Mọi thành viên của Cappas đều yên lặng, không có ai dám quấy rầy Ciscoco cả. Hắn vẫn không hề đi ra, lẳng lặng ngồi ở đó, ôm đầu, thậm chí còn không quan tâm đến kết quả. Đả kích lần này đối với hắn thật sự quá trầm trọng, trong chốc lát đã đánh tan niềm tin của hắn. .... Thời gian phân tích của trận tranh tài này so với những trận trước đây của Võ Thần Tự Nhận thì lâu hơn nhiều. Tào Nghị và Emma đang cố gắng phân tích nhưng vẫn không thể phân thích hoàn thiện được. Đó là vì những hình ảnh cuối cùng quá khó phân tích, yêu cầu kĩ thuật rất cao. Nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện chờ đợi. Đó là vì ai cũng biết, thời gian chờ càng lâu thì phân tích càng có ý nghĩa. Đúng nửa giờ sau, phía chính phủ mới đưa ra được những bức ảnh được phân tích đầu tiên. Xem những hình ảnh cuối cùng của cuộc đấu, mọi người lại càng cảm thấy khiếp sợ. Ciscoco thật sư là một thiên tài a. Trong khi tất cả mọi người đều lấy mục tiêu là cường hóa hạch lực thì hắn lại đi luyện tập, phát huy hach lực một cách cực kỳ tinh tế. Loại thao khống tinh tế như vậy tuyệt đối có thể thành lập một phái riêng. Cái này cũng có liên quan đến thiên phú của hắn, chỉ có ngón tay thon dài hữu lực như của hắn mới có thể phát ra đòn công kích kinh người đến như vậy. Thanh kiếm trong tay hắn cũng tựa như ma quỷ, nhưng Võ Thần Tự Nhận vậy mà có thể cũng làm được như vậy... Độ khó khăn thực sự là rất cao. Dù sao cái Ciscoco thao túng chính là chuôi kiếm mà cái Vũ Thần Tự Nhận thao túng lại là lưỡi kiếm. Lực lượng, tính chuẩn xác thì không thể dùng số liệu mà thể hiện được, Nhưng đến vậy mà Võ Thần Tự Nhận vẫn có thể làm được... Ngón tay của hắn biến mất, chỉ để lại những tàn ảnh, hạch lực lại càng được hắn phát huy tinh tế đến mức không thể nào hình dung được. Có thể nói mỗi ngón tay của hắn đều được khống chế bởi một lượng hạch lực riêng biệt. ... Phải luyện như thế nào mới có thể đạt đến trình độ như hắn chứ? Những chi tiết tiếp theo lại càng khiến người ta phải kinh hãi. Đây chính là uy lực thực sự của thanh kiếm trong tay Ciscoco, đồng thời cũng là lí do để hắn tung hoành trong năm thứ hai học viện Cappas. Bởi vì hắn dung nhập cả linh hồn của mình vào đòn công kích. Con đường này so với Dũng Sĩ quyền thì hoàn toàn bất đồng những nó cũng nhằm đến mục tiêu để tăng mức sát thương lên cao nhất có thể. Trên phương diện nào đó, có thể nói Ciscoco quả thật là một thiên tài, sáng tạo ra một con đường đi mới. Nhưng một thiên tài lại thất bại thê thảm như vậy. Vết thương chí mạng với Ciscoco không phải là một quyền kia mà là vết thương trong niềm tin. Kiếm bị đoạt, so với trực tiếp đoạt mạng hắn còn đau đớn hơn. Những người vốn không phục Ciscoco cũng im lặng, Đó không phải là vì Ciscoco không xứng với danh hiệu No.1 của Cappas, mà là... Võ Thần Tự Nhận quá mạnh mẽ! Mà chiêu cuối cùng Võ Thần Tự Nhận thi triển ra để đoạt kiếm trong tay Ciscoco... Thậm chí ngay cả phía chính phủ cũng không thể giải thích được, nếu phân tích sâu hơn có thể khiến hệ thống sụp đổ. Phía chính phủ cũng không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện này. Vì để tiết kiệm tài nguyên nên họ cũng không chuẩn bị trước cho việc phân tích cần kỹ thuật cao đến như vậy. Người của Cappas dần dần giải tán. Tình hình đã như vậy, bọn họ cũng chẳng còn gì để nói. Sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề. Ngọn lửa nồng nhiệt mới chỉ bắt đầu. Càng là điều không thể giải thích, càng là điều thần bí thì lại càng dễ dàng hấp dẫn lòng hiếu kỷ của mình. Ngay cả đến phía chính phủ cũng không giải thích được thì lại càng gia tăng niềm chờ mong của mọi người đối với Võ Thần Tự Nhận. Cameron biết rõ, Võ Thần Tự Nhận chính là cứu tinh của hắn. Một kẻ như Võ Thần Tự Nhận xuất hiện, điều hắn cần phải làm là phối hợp, tạo điều kiện cho hắn thi thố chứ không phải là vọng tưởng điều khiển hắn. Cameron có cảm giác, người này tuyệt đối không phải muốn lòe thiên hạ mà vì có một mục đích không thể nói. Nhưng hắn thật sự không cách nào nghĩ ra được lí do nào hợp lý. "Chỉ số tăng trưởng của IPA đang tăng mạnh hơn TPA rất nhiều." Một nhân viên báo cáo. Cameron gật gật đầu. Điều này là bình thường. Dù sao DREAM cũng chẳng nhận được một đồng nào từ đám TPA cả. Người chơi TPA chẳng bao giờ đắm chìm trong thế giới ảo này. Đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua chỉ là một sân đấu có thể giúp họ đánh thoải mái hơn mà thôi. mà IPA mới chính là nguồn nuôi sống DREAM. Còn TPA thực ra chỉ có một tác dụng duy nhất là hấp dẫn thêm người chơi IPA mà thôi. Nhưng từ trước tới nay, cách làm này đều không đạt được hiệu quả như dự tính, đó là bởi vì bọn họ không nhận ra rằng... TPA và IPA hoàn toàn là hai loại người khác nhau. Thế nhưng bây giờ lại có Vũ Thần Tự Nhận ngang trời xuất thế, trở thành một cái cầu nối giữa hai loại người chơi. Mà chẳng hiểu sao, Võ Thần Tự Nhận lại chiếm được sự ủng hộ của lượng người chơi rất lớn. Nghĩ đến đây, Cameron hoàn toàn tỉnh ngộ... Là tôn trọng. Bạn muốn người khác đối xử với bạn thế thì hãy đối xử với người khác như vậy. Võ Thần Tự Nhận đã thỏa mãn được niềm khao khát cháy bỏng nhất của người chơi IPA, đó chính là sự tôn trọng. Chính vì vậy mà người chơi IPA ủng hộ cho hắn... Ủng hộ bằng cả trái tim... Bọn họ cảm nhận được niềm chân thành trong sự tôn trọng của Võ Thần Tự Nhận, không hề có bất cứ chút giả dối nào.Cái này không thể làm giả được. Có lẽ ngay cả những người đang ủng hộ Võ Thần Tự Nhận cũng có người không ý thức được mình đang đặt niềm tin vào vị cường giả thần bí này. Sức lôi kéo này nhìn thì có vẻ ai cũng làm được nhưng trên thực tế lại không phải ai cũng làm được. Tất cả những trò gian lận, ra vẻ, giả vờ chỉ xứng làm trò cười thôi. Giọng nói hưng phấn của nhân viên bên tai hắn tựa hồ cũng hóa thành hư ảo. Võ Thần Tự Nhận... rốt cuộc ngươi... Đã đạt tới trình độ nào? Không ai có thể hiểu rõ sự tàn khốc của sự thật hơn Cameron. Ngay khi Vũ Thần Tự Nhận thắng trận này thì những người ít khi xuất hiện trong TPA đã bắt đầu chú ý đến hắn. Gió đã nổi lên, giông tố sắp tới! Lúc này Vương Động đã về tới ký túc xá. Hắn nằm trên giường nhưng không thể ngủ được. Trận thắng hôm nay đã khiến hắn có những đấu tranh trong tu tưởng. Vậy mà vẫn không đúng? Huấn luyện như thế nào mới có hiệu quả tốt nhất? Hắn đang phải đối mặt với việc lựa chọn con đường phát triển, mà sự lựa chon này sẽ quyết định đến tương lai cả hắn. "Ê ku. Này này, Nhóc, có gì thì tâm sự với ta đi!" Võ Thần Tự Nhận xông ra, cất lên một âm thanh ôm ồm. "Tâm sự cái gì chứ!" Vương Động xoay người. Lão già này toàn xuất hiện không đúng lúc. "Nhóc, cậu đang rất rối loạn sao? Nói ta nghe qua đi, để bản võ thần khai thông cho ngươi!" Võ Thần Tự Nhận cảm thấy rất hứng thú nói, bộ dạng rất có vẻ "cứ tin lão tử là có thể vĩnh sinh". Vương Động trợn mắt nhìn Võ Thần Tự Nhận, bất quá lúc này hắn quả thực cũng đang cần có người để tâm sự, bàn bạc. Thế là hắn kể lại tất cả những chuyện vừa xảy ra. "Vỡ vẩn, ta còn tưởng chuyện gì, đơn giản thế mà cũng làm như là quan trọng lắm ấy." "***, đây là vấn đề tôi phải suy nghĩ. Nếu như không có Đao Phong quyết thì tôi có thể đã thua rồi." " Đao Phong Quyết là năng lực của cậu phải không?" "Đúng." "Vậy thì xong rồi, còn phiền não cái gì nữa." "Vấn đề là ở chỗ, tôi đi đấu là để học tập các loại kỹ xảo, hoàn thiện kỹ năng chiến đấu của mình." "Stop, vậy không phải là rõ rồi sao. Cậu đã phát hiện ra mình có vấn đề khi vận dụng thủ pháp. Vậy cứ tăng cường huấn luyện thì chẳng phải là xong rồi sao. Chiến đấu không chỉ để học tập mà còn để phát hiện ra những chỗ khiếm khuyết. Thắng hay thua thì có sao chứ?" Vương Động ngẩn người... Người này quả thật so tài biến chuyện phức tạp thành đơn giản. Điểm này lão thật giống ông lão. "Cậu tự nhiên xuất ra Đao Phong Quyết đã cho thấy gần đây cậu rất dụng tâm. Đối với công hiệu của môn công pháp này ta cũng không rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn một điểm, cậu có tiến bộ hơn so với trước kia, nhưng mà trên phương diện hoàn thiện kỹ năng chiến đấu thì cậu còn lâu mới đạt yêu cầu. Bây giờ cậu nhiều lắm cũng chỉ bước vào giai đoạn sơ khai thôi. Hiểu chưa." "Sơ khai? Đối thủ của tôi gần đây đều rất mạnh mà!" "Mạnh? Mấy cái thứ cùi bắp này mà cũng không biết xấu hổ nói là mạnh. Nhóc, ánh mắt con người phải nhìn xa hơn một chút. Vận mệnh của mỗi người cũng không giống nhau. Đối với người khác thì đó mạnh nhưng đối với cậu thì không được. Nhưng mà tiêu chuẩn gần đây quả thật có tăng lên, ít nhất cũng để cho cậu nhận ra đây vẫn chưa phải là cực hạn. Cho nên cậu nên cao hứng đi, đứng có mà than than thở thở, lãng phí thời gian!" "Stop, lại bắt đầu chém. Công phu của Ciscoco hoàn toàn lập thành đường hướng riêng. Tôi không nên cái gì cũng học." Nếu cái gì cũng muốn luyện thì chẳng phải là chết mệt sao! Võ Thần Tự Nhận cũng chẳng giải thích nữa, giơ tay phải lên, ảo ảnh lập tức vỡ tan. "Nhóc, đây là trụ cột. Nói cậu là sơ khai là vì cậu còn chưa hiểu rõ hoàn toàn bản thân. Chờ khi nào cậu đã xác định phương hướng xong thì mới tính là nhập môn." Vương Động trợn trừng mắt: " Cũng có chút đạo lý... Đúng rồi, lão sao lại ra được, không nói có nhiều việc lắm sao?" "***, chẳng phải tại cậu lôi ta ra sao. Chỉ cần tinh thần cậu không ổn đỉnh là lão tử cũng bị lôi ra. Cuối cùng là thằng khốn kiếp nào nhốt lão tử vào cái thứ quỷ quái này, còn phải hầu hạ cái tên gà mờ như cậu nữa!" Võ Thần Tự Nhận tức giận nói "Chắc là thượng đế đó. Lão trở về được rồi đó. Hiện giờ ta ổn rồi." Võ Thần Tự Nhận vênh mặt tỏ vẻ ta đây khinh cả trời rồi biến mất nhanh như chớp. Lão tựa hồ cũng đã gặp phải một bước ngoătj, tuy hắn cũng không biết sẽ phát sinh thay đổi gì nhưng chắc chắn là có thay đổi. Sau khi hoàn toàn giải quyết được khúc mắc trong lòng, Vương Động lại trở nên rất hào hứng ngón tay di động không ngừng, niềm tin tăng gấp bội. Thật ra hắn chưa từng đặc biệt huấn luyện qua phương diện này, chỉ là vì kỹ thuật Khắc Long yêu cầu độ linh hoạt của tay nên khi đấu với Ciscoco, hắn có chút không thuần thục, vừa vặn mượn cơ hội này huấn luyện luôn hai tay, mục tiêu chủ yếu là điều khiển từng tia hạch lực nhỏ nhất. Có thể phát hiện huấn luyện của mình không có điểm mù quả thật khiến hắn rất vui vẻ. Hắn luôn cố gắng, vươn lên, phấn đấu! Đối với đa sô mọi người, đây đã là mong ước không thể chạm tới, nhưng dối với một số người, họ lại cho đó là chưa đủ. Một bên là Vương Động hào hứng bừng bừng phấn đấu bổ khuyết chỗ thiếu sót, một bên là thiên tài đang lâm vào sự mù mịt, không tìm lối ra - Ciscoco. Hiện thực thường chỉ nói về một loại truyện, mà chủ đề của nó chính là tàn khốc...