[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Mã Tát chỉ đơn giản thốt ra hai chữ: “Xuất phát!”
Mọi người bắt đầu chạy trong nước biển. Lúc trước Vương Động luôn là đầu tàu dẫn dắt cả đội thì nay đã rơi xuống phía dưới. Tuy trong hai ngày kia hắn đã kịp thích ứng với vòng từ lực mà vận động cơ thể một chút nhưng quả thực vẫn rất khó khăn.
Ùm – Vương Động bỗng ngã nhào vào trong nước.
“Vương Động, cậu làm sao vậy?”
“Không được ngừng lại, hãy lo cho mình đi. Nếu muốn ăn cơm chiều thì hãy đem tất cả sức lực của mình ra mà chạy cho tôi.”
Ở phía sau Mã Tát mặt ngựa không ngừng hét lên, nhóm người Tạp Nhĩ bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước.
“Nhóc con, xem ra trình độ còn chưa đủ, có cần tôi giảm tải gánh nặng cho không. Cậu có thể bỏ ba lô phụ trọng xuống, lát nữa đỡ phải tìm lý do biện bạch.”
Mã Tát lạnh lùng nói, kỳ thực trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng. Tên nhóc này tuy có thể làm ra những chuyện khó có thể tin nhưng hiện tại cũng thực sự quá mệt mỏi rồi.
Vương Động từ trong nước đứng lên, vẻ mặt tươi cười của hắn làm Mã Tát giật mình, “HLV, tôi không có việc gì đâu, không cần lo lắng.”
Nói xong lại lập tức xuất phát, chỉ là lúc này hắn đã rơi xuống cuối cùng.
Mã Tát hơi sững sờ, không khỏi lắc đầu “Tên nhóc này…!”
Vương Động này không những thực lực hơn người mà tâm trí cũng tương đối thành thục, dường như nhìn rõ dụng ý của mình. Hừm, năm nào cũng có việc lạ xuất hiện, tuy thiên tài cũng thường xuyên gặp nhưng người như tên nhóc này quả thực mới là đầu tiên.
Có lẽ không bao lâu nữa tên nhóc Vương Động này sẽ gây ra tiếng vang lớn trong toàn Liên Bang. Ha ha, lần này vốn là đi để trả nợ nhân tình cho Dũng Sĩ tướng quân nhân tiện giáo dục Vương Bí một chút, không ngờ là lại gặp được tên nhóc thú vị này.
Cappas quả thực cần phải cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ…lật thuyền trong mương.
Tuy yêu cầu tập luyện là rất cao nhưng tất cả học sinh đều liều mạng thực hiện. Phải biết rằng lần trước chỉ có Vương Bí và Apache hoàn thành đúng thời gian quy định, nhưng lần này lại cần đến 10 người hoàn thành, quả thực là quá khó khăn. Mọi người dường như đã dùng toàn bộ sức lực của mình mà liều mạng, cho dù thế nào thì qua một người tính thêm một người, ít nhất cũng không thể để Mã Tát mặt ngựa xem thường.
Mỗi người đều sử dụng hết khả năng của mình, Vương Bí và Apache tất nhiên vẫn về đích đầu tiên, dường như đối với họ bài tập này không quá khó khăn.
Người về đầu tiên là Apache, cần phải nói rằng người này có sở trường về tốc độ, mặc dù không cần hạch lực nhưng hắn vẫn chạy rất nhanh và khỏe. Vào lúc hắn ở đội chống buôn lậu thì nơi đó có không ít người say rượu hút thuốc, chỉ là hắn không nhiễm vào tất xấu này, đơn giản là hắn cảm thấy không có hứng thú với mấy thứ đó. Hắn chỉ có tập luyện và tập luyện mà thôi. Chính vì thói quen tốt đẹp đó giúp hắn luôn bảo trì trạng thái thân thể rất tốt.
Người về tiếp theo là Vương Bí. Không bao lâu đến lượt Hồ Dương Hiên và Tào Nghị cũng về tới. Bạn học Hồ sau khi về tới nơi thì khua chân múa tay không ngừng, còn Tào Nghị lại là ổn định trầm tĩnh. Mã Tát cũng không nhìn ra hai người này có đặc điểm gì nổi bật, nhưng quả thực là không hề tệ.
Đã bốn người về tới nơi, nhưng khoảng cách tới mục tiêu mười người vẫn còn rất lớn. Bốn người bọn họ có thể về cũng nằm trong dự liệu, nhưng thời gian vẫn còn.
Tiếp theo là Mã Tiểu Như, xem ra công chúa nhỏ cũng đã thực sự tức giận; mỗi người đều phải dốc hết toàn lực mới có hy vọng. Những người về tới đích không ngừng cổ vũ cho những người đang chạy, còn Mã Tát thì chỉ yên tặng đứng chờ.
Thời gian từng phút trôi qua….
Người về thứ sáu không ngờ lại là Tạp Nhĩ, về mặt thể lực tên nhóc này cũng không có bao nhiêu ưu thế so với người khác nhưng hắn hơn ở mức liều mạng trong khi chạy. Hắn rất rõ ràng, hắn không được thông minh như người khác, cũng không có khả năng học tập như Tào Nghị, khuyết điểm của hắn có một đống nhưng chẳng qua hắn cũng có một ưu điểm có là … không sợ trời không sợ đất – luôn liều mạng! Trong đầu đã có chủ ý thì hắn sẽ vắt hết sức lực của mình mà chạy, cho dù Ngọc Hoàng đại đế có giáng trần hắn cũng mặc kệ, cho dù chạy xong có phải chết ngay lập tức hắn cũng không quan tâm. Bởi… hắn là như vậy!
Chỉ là sau khi vừa về tới đích thì bạn học Tạp Nhĩ lập tức ngã xuống đất không thể đứng dậy, chỉ là hắn vẫn … không được yên thân khi bị Vương Bí và Hồ Dương Hiên đá cho mấy cái. Bạn học tiểu Hồ còn vỗ mạnh Tạp Nhĩ thêm vài phát, tên nhóc này quả thực rất có bản lĩnh đàn ông, nói được làm được chứ không phải chỉ có mồm mép suông.
Tạp Nhĩ hoàn toàn thoát lực, ngay cả mở mắt cũng thấy khó khăn, tay chân dường như không còn thuộc về hắn nữa. Hắn bị Vương Bí và Hồ Dương Hiên đá mấy cái, sau đó lại bị Hồ Dương Hiên vỗ mạnh vào người tuy đau đớn nhưng chỉ có thể trợn mắt nhe răng ra mà thôi chứ không thể nói lên tiếng.
Qua nửa giờ, đến lượt Đặng Gia, Sử Tạp Lôi lục tục chạy về. Là tinh anh của Berna, trụ cột của hai người khá vững chắc. Hiển nhiên Materazzi cũng rất chú ý đến phương diện này.
Như vậy là đã có tám người trở về, chỉ tiêu chỉ còn hai người nữa mà thôi. Từ khi Mã Tát xuất hiện thì quan hệ giữa học viên của Berna và Alan lại càng thêm thân thiết, bọn họ biết nếu không cùng nhau cố gắng thì sẽ bị HLV mặt ngựa ma quỷ này hành hạ đến chết.
Người về tiếp theo không ngờ lại là La Mạn Mạn – quả thật bất ngờ! Công pháp mà La Mạn Mạn luyện là một loại chuyên dùng tinh thần lực mê hoặc đối thủ, thân thể chú trọng đến tính mềm dẻo nên trong lúc không ngừng rèn luyện cũng khiến cho cô càng thêm linh hoạt nhẹ nhàng so với người khác, trong lúc chạy cũng có một chút kỹ xảo đặc biệt nên đã phát huy tác dụng trong lúc này.
Vẫn còn kém một người!
Nếu Vương Động ở trạng thái bình thường thì có thể ‘dằn mặt’ Mã Tát mặt ngựa rồi, chỉ là tình huống của Vương Động lúc này quả thực không được tốt. Hắn đang là người chạy cuối cùng, bốn chiếc vòng từ lực tựa như ma quỷ, mỗi bước chạy của hắn đều cực kỳ khó khăn nên càng chạy hắn càng mệt.
Trong đầu Vương Động lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là: kiên trì1
Trên màn hình, Mã Tát chú ý đến tình huống của Vương Động. Ông ta căn bản không thể tin được rằng Vương Động lại có thể chạy lâu như vậy.
“Người phía sau cậu là ai?” Apache nhìn La Mạn Mạn hỏi. Một người luôn luôn không để tâm tới thắng bại như Apache lúc này cũng chủ động lên tiếng hỏi.
“Phía sau mình hình như là Kiaro và Sư Lương. Chẳng qua về sau không hề thấy tăm hơi hai người này đâu nữa.”
Thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ còn nữa giờ nữa là đến thời gian quy định nhưng phía trước không hề có một bóng người xuất hiện. Mọi người bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cứ vậy mà thất bại trong gang tấc sao?
Đám người Vương Bí yên lặng chờ đợi, vấn đề ở đây không phải là có cơm ăn mà là lúc bọn họ chứng minh với Mã Tát tinh thần đoàn đội của bọn họ không phải thứ bỏ đi. Trên chiến trường tuy không ai đi chết thay người khác nhưng chẳng lẽ cổ vũ nâng cao tinh thần cho nhau lại không có tác dụng sao?
HLV có phải luôn luôn đúng không?
Bọn họ muốn dùng sự thật chứng minh sự cố gắng của bọn họ là chính xác.
“Tên khốn kiếp Sư Lương đâu rồi, cần phải cố gắng nhiều nữa lên chứ, đâu phải lúc nào cũng là lúc lo cho… da dẻ.” La Mạn Mạn hít sâu một hơi rồi nói thầm.
Mọi người ngớ ra, Sư Lương cũng quá yêu bản thân rồi. Hắn còn chịu khó chăm sóc da hơn cả con gái, về kinh nghiệm trong phương diện này thì hắn tuyệt đối là chuyên gia. Người như thế sao có thể đi hành hạ thân thể của mình hàng ngày được, nếu không biểu hiện lúc này cũng không kém đến vậy.
Còn về phần Alan quả thực khó có hy vọng, cũng do trình độ kém quá xa. Tạp Nhĩ hoàn thành được đã là bất ngờ quá lớn rồi, chẳng qua người này chọn phương pháp chạy như người điên mà người bình thường không dám thử; từ phương diện nào đó mà nói thì hắn quả thực cũng không được tính là người bình thường.
Đương nhiên theo như lời của bạn học Tạp Nhĩ thì đó là ‘người vĩ đại không đi trên con đường tầm thường.’
“Còn 10 phút.”
Giọng nói lạnh lùng của Mã Tát vang lên. Chỉ là phía trước mặt vẫn không có bóng người xuất hiện.
“A, mọi người nhìn xem, có người tới!!” Tào Nghị bỗng nhiên gọi to.
“Cái gì, có người đến hả??” Tạp Nhĩ cũng giãy dụa đứng lên, quả nhiên là có một bóng người đang gắng sức chạy tới nơi này.
Người lập ra kỳ tích lần này không phải là Vương Động mà là một thân ảnh tương đối nhu nhược.
Là Chu Tư Tư…
Mọi người quả thực có chút giật mình, vốn tưởng rằng đó là Sư Lương hay Kiaro, nhưng chưa từng có người nghĩ tới là Chu Tư Tư.
Trình độ của Chu Tư Tư trong đội cũng không quá nổi bật, huống chi cô chỉ là con gái, thế trạng yếu ớt.
Tư Tư đang gắng sức chạy, cực hạn huấn luyện cũng không khiến cô gục ngã, mà dường như còn kích phát tiềm năng trong cơ thể khiến công pháp vận hành tốt hơn trước rất nhiều. Từ lúc cô cùng Vương Động xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn thì tinh thần lực của cô tăng lên đáng kể nhưng chưa vững chắc, mà lần này dưới cường độ tập luyện căng thẳng đã kích hoạt được lực lượng của mình, nhưng cho dù tinh thần lực có tăng nên cũng không đủ để cô hoàn thành huấn luyện, sở dĩ cô gắng sức như vậy vì cô không hề nghĩ cho mình mà nghĩ tới người khác. Từ lúc nhìn thấy một mình Vương Động cô đơn đứng giữa bờ biển thì trong lòng cô đau xót không nói lên lời.
Vương Động đã hai ngày hai đêm không ăn không uống, nếu hôm nay còn không được ăn thì chắc chắn sẽ kiệt sức. Bởi vậy Tư Tư cố ép mình chạy về phía trước, hoàn toàn là do ý chí duy trì cô tới lúc này.
Đầu óc cô lúc này trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa, nhưng ý niệm trong cô vẫn thúc dục cô tiến về phía trước.
Đám người Vương Bí lớn tiếng cổ vũ Chu Tư Tư, đây là hy vọng chiến thắng cuối cùng của mọi người bởi Mã Tát mặt ngựa không hề có chút nhân nhượng cho bọn họ, cho dù đó là một giây thời gian.
“Tư Tư cố lên, nhanh lên, còn một chút nữa thôi!”
“Nhất định cậu sẽ làm được, cố lên!”
“Cố lên, cố lên!”
Tất cả mọi người đều điên cuồng cổ vũ, sự mọi mệt lúc này dường như không thể dập tắt sự phấn khích trong lòng bọn họ.
Lúc này hai chân Tư Tư như đeo chì, cả người cô dường như vô thức chạy về phía trước.
Đúng lúc này bên tai cô ập tới vô số tiếng gọi, tiếng cổ vũ khiến ánh mắt cô dần dần khôi phục trở lại.
“Còn ba mươi giây!”
Bên tai Chu Tư Tư vang lên giọng nói lạnh như băng, chính giọng nói này như một tiếng sấm khiến Chu tư tư tỉnh táo lại ngay lập tức.
Tiến lên nào!
Tấm lòng người con gái đôi khi rất đơn giản, đôi khi chỉ vì những điều tưởng chừng rất nhỏ nhoi mà sáng tạo nên kỳ tích.
Cô bắt đầu tăng tốc.