[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo ra hiệu cho Duy Tát chuẩn bị đi, nói vòng với Mộ Dung Phi Yên:
- Ta mà là gà trống thì cô chính là gà mái!
Mộ Dung Phi Yên cũng không hề tức giận, tự nhiên cười nói, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, Hồ Tiểu Thiên nhìn nàng không khỏi ngẩn ngơ. Mộ Dung Phi Yên bị ánh mắt và cái nhìn của hắn làm cho hơi ngượng ngùng, nhìn bóng lưng Duy Tát nói:
- Cái khác không nói, vị tiểu nữ nô này của ngươi thật sự là không tồi đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta cho cô biết, ngàn vạn lần đừng có quan niệm giai cấp, tất cả chúng ta đều là bình đẳng.
Mộ Dung Phi Yên đã chán nghe hắn nói về quan niệm người với người bình đẳng, cười nhạt nói:
- Các ngươi cứ từ từ tán gẫu, ta đi ra ngoài đây!
]Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vậy cũng phải ăn cơm rồi hãy đi!
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Có việc gấp mà!
- Có việc gì gấp vậy?
Mộ Dung Phi Yên cười thần bí với hắn, không nói một lời đi ra phía cửa.
Tân Vũ Đồng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, quả nhiên đến kỳ hạn đem kết quả kiểm tra đo lường tới, Hồ Tiểu Thiên mời nàng vào thư phòng. Đã thấy đôi mi thanh tú của Tần Vũ Đồng hơi nhăn lại, vẻ mặt ngưng trọng, đặt đồ vật Hồ Tiểu Thiên đưa cho trước đó lên bàn, thấp giọng nói:
- Hồ đại nhân, đồ vật trong này ngươi lấy được từ đâu?
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật, hắn mỉm cười nói:
- Bởi vì chuyện này liên quan đến một vụ án, thứ lỗi cho ta tạm thời không thể nói rõ.
Tần Vũ Đồng cũng không vì những lời nói này mà cảm thấy không vui, hạ giọng nói:
- Người này bị trúng độc chết, tên thuốc này là Tuyệt tức hoàn, sau khi người bị trúng loại độc này, sẽ không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, trên thân thể cũng không có gì bất thường, mặc dù khám nghiệm tử thi cũng rất khó phát hiện.
Hồ Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh.
Đôi mắt đẹp của Tần Vũ Đồng thủy chung chú ý đến ánh mắt của hắn, cẩn thận nắm bắt từng biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt của Hồ Tiểu Thiên, tiếp tục nói:
- Tuyệt tức hoàn là do Tu Di Thiên độc gia bí mật chế, người thường không cách nào có được.
Trước mắt Hồ Tiểu Thiên hiện ra khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc chúng sinh của Nhạc Dao, trong nội tâm cảm giác được một trận rét lạnh không cách nào hình dung. Nếu tất cả những gì Tần Vũ Đồng nói là thật. Như vậy hiển nhiên Nhạc Dao đã lừa dối mình, nói dối như cuội, con thứ ba của Vạn Bá Bình là Vạn Đình Quang rất có thể chính là chết trong tay nàng. Một người có tâm địa cứng rắn có thể giết người, không thể dùng hình ảnh nhu nhược bất lực để hình dung. Nhớ tới bộ dáng khổ sở đáng thương của Nhạc Dao trước mặt mình, Hồ Tiểu Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác thất bại vì bị người khác đùa bỡn lừa gạt. Kỳ thật có mấy lần Nhạc Dao cũng đã lộ ra sơ hở ở trước mặt hắn, Mộ Dung Phi Yên sớm đã bắt đầu hoài nghi nàng ta có liên quan đến cái chết của Vạn Đình Quang, cho nên mới đi tới mộ của Vạn Đình Quang lấy mẫu.
Ngay tại lúc Nhạc Dao sốt cao mê sảng, kỳ thật Hồ Tiểu Thiên đã dự cảm được tất cả, chỉ có điều hắn vẫn không muốn thừa nhận, thậm chí thời điểm Mộ Dung Phi Yên giao chứng cớ cho hắn, hắn liền vứt bỏ tất cả những chứng cớ này. Chỉ mong tất cả những chuyện này chưa bao giờ xảy ra, nhưng lòng hiếu kỳ của hắn vẫn khiến hắn tìm kiếm chân tướng của sự việc.
Từ Vũ Đồng nói:
- Tu Di Thiên được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất Độc sư, việc này nếu không phải y tự mình ra tay, thì chính là do đệ tử của y gây nên.
- Vì sao cô lại kết luận như vậy?
Từ Vũ Đồng nói:
- Tu Di Thiên tính tình cổ quái, việc y bí mật chế độc dược đại khái không được truyền ra ngoài, ta coi như là có chút hiểu biết đối với người này.
Nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái đầy thâm ý nói:
- Ta không biết Hồ đại nhân cùng chuyện này có quan hệ như thế nào, tuy nhiên lấy tư cách là một người quen biết ta muốn cho Hồ đại nhân một lời khuyên, nhất định phải tránh xa chuyện này, người này!
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên trầm xuống, chẳng biết tại sao, tuy rằng hắn với Tần Vũ Đồng không thân thiết, nhưng hắn lại tương đối tín nhiệm Tần Vũ Đồng, cảm thấy Tần Vũ Đồng làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn, hắn lại nghĩ tới trước đây Tịch Nhan từng nhắc nhở hắn rời xa Tần Vũ Đồng, mỉm cười nói:
- Cũng đã có người từng nói với ta câu như vậy.
Tần Vũ Đồng lạnh nhạt nói:
- Có phải có người nhắc nhở ngươi tránh xa ta một chút?
Hồ Tiểu Thiên không nói gì, chỉ cười.
Tần Vũ Đồng nói:
- Cô ta nói không sai, Hồ đại nhân hẳn là nên nghe theo lời khuyên của cô ta.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô không muốn biết cô ta là ai sao?
Tần Vũ Đồng nói:
- Tịch Nhan?
Hồ Tiểu Thiên không thể không bội phục trí tuệ của Tần Vũ Đồng, đồng thời cũng phát hiện giữa Tần Vũ Đồng và Tịch Nhan có mâu thuận, oán hận giữa hai người cũng không phải mới một ngày.
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi có biết thân phận của có ta hay không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô ta xuất thân từ Hoàn Thái Các.
Tần Vũ Đồng nói:
- Cô ta xuất thân từ Ngũ Thiên Giáo, Hoàn Thái Các chỉ là một bộ phận trong sản nghiệp khổng lồ của Ngũ Tiên Giáo.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô ta và Tu Di Thiên có quan hệ gì hay không?
Tần Vũ Đồng lắc lắc đầu, hai tròng mắt nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ đại nhân vẫn nên phân rõ giới hạn với cô ta thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Ta từ đầu tới cuối vẫn chưa liên hệ với cô ta. Là cô ta chủ động chạy đến tham dự tiệc từ thiện của ta.
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi cho là cô ta thực sự tới vì ngươi?
Nếu như nói ban đầu Hồ Tiểu Thiên nghĩ như vậy, hiện tại tuyệt đối sẽ không nghĩ thế. Vốn nghĩ là các nhân vật đều đến tham dự tiệc từ thiện, toàn bộ là nể mặt mũi của mình, lúc ấy còn có chút đắc chí, nhưng hiện tại mới hiểu được, tất cả mọi người đều có mục đích riêng. Chu vương đi đến Thanh Vân là để nghênh đón sứ đoàn Sa Già, Trương Tử Khiêm tới đây là để giúp nhà Lý Thiên Hành biết được tình huống thật sự của mình, về phần Tịch Nhan, tiểu yêu nữ của Ngũ Tiên Giáo này cũng không phải là đặc biệt tìm mình đòi nợ, chẳng lẽ mục đích của cô ả có liên quan tới sứ đoàn Sa Già?
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngũ Tiên Giáo vẫn âm mưu lật đổ triều đình, ta cho rằng cô ta và chuyện này có liên quan.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lật đổ triều đình hẳn là phải đến kinh thành, Thanh Vân chỉ là một thị trấn nho nhỏ, dù trong này có nổi lên một chút sóng gió cũng sẽ không ảnh hưởng đến triều đình.
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta nghĩ thế nào cũng không quan trọng, ta chỉ là một quan nhất cửu phẩm tép riu, đại sự của triều đình vĩnh viễn cũng sẽ không đến lượt loại tiểu nhân vật như ta hỏi đến.
Tần Vũ Đồng nói:
- Quan giai có phẩm, người cũng có phẩm, Hồ đại nhân nghĩ chuyện không xảy ra ở đây thì có thể an tâm thoải mái không nghĩ ngợi, lại quên mất câu thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách!
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Cho tới bây giờ ta cũng không có chí lớn, có thể sống yên ổn không lý tưởng cũng đã thỏa mãn.
- Yêu cầu tuy rằng không cao nhưng chưa chắc ngươi có thể đạt được ý nguyện, nếu sứ đoàn Sa Già gặp chuyện không may ở Thanh Vân, ngươi thân là Huyện thừa chỉ sợ khó tránh khỏi trách nhiệm này.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tần cô nương dùng cái gì để cho rằng sứ đoàn Sa Già nhất định gặp chuyện không may?
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngũ Tiên Giáo nhất định sẽ mượn cơ hội lần này để gây ra sóng gió, nếu sứ đoàn Sa Già gặp chuyện không may trong địa phận Đại Khang, Sa Già (Sharjah) tất nhiên sẽ truy cứu, làm không tốt sẽ dùng cái này lấy cớ để hưng binh đông tiến.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tần cô nương lo xa rồi, Thanh Vân đã chuẩn bị đầy đủ mọi phương diện, ngày mai sẽ phái một trăm sĩ tốt hộ tống ven đường, ở chỗ Chu vương cũng có tám vị cao thủ đại nội đi theo, sứ đoàn Sa Già có hơn năm mươi người, trong đó cũng có đủ những lực sĩ dũng mãnh thiện chiến, ta không tin những kẻ đui mù hại dân hại nước kia có thể đánh lén, trừ phi y muốn tự tìm đường chết.
Hồ Tiểu Thiên thực sự không phải là lạc quan mù quáng, mà là hắn đã suy xét toàn bộ chu đáo, đã an bài cẩn thận chặt chẽ, căn cứ vào tình huống trước mắt cho thấy, hẳn là tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi căn bản không biết đến sự lợi hại của Ngũ Tiên Giáo!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đã lĩnh giáo qua, đám người Ngũ Tiên Giáo kia ở Phi Ưng cốc đều muốn ám sát ta, kết quả còn không phải bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy, chạy bán sống bán chết sao.
Tần Vũ Đồng nói:
- Một đám lâu la ở tầng thấp nhất sao có thể đánh đồng với yêu nữ kia.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, trước đây Tịch Nhan cũng từng gọi Tần Vũ Đồng như vậy, lại không biết hai người các nàng ai mới chân chính là yêu nữ? Hắn cố ý nói:
- Tần cô nương quá lo rồi, các cô ấy kỳ thật đã rời khỏi Thanh Vân.
Tần Vũ Đồng nói:
- Hồ đại nhân không nên lơ là, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ mà tới đây, Ngũ Tiên Giáo bọn chúng làm việc, từ trước đến nay không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tần cô nương nói đáng sợ như thế, theo ý kiến của cô thì ta nên chuẩn bị như thế nào, mới có thể đảm bảo sứ đoàn Sa Già bình an vô sự?
Tần Vũ Đồng nói:
- Ta nghe nói Hồ đại nhân sẽ đích thân đi cùng Chu vương điện hạ tới Tiếp Châu?
Nội tâm Hồ Tiểu Thiên cả kinh, việc này hắn vẫn chưa nói ra bên ngoài, thời điểm Chu vương nói cho hắn biết chuyện này cũng không có người nào ở đó, bản thân mình cũng không lộ tin tức, chẳng lẽ là Chu vương bên kia để lộ bí mật? Nhưng có là như thế, Tần Vũ Đồng từ chỗ nào biết được? Nàng xuất thân từ Huyền Thiên Quán, trước đây mình vẫn cho rằng nàng chỉ là một nữ y bình thường, hiện tại xem ra Tần Vũ Đồng tuyệt đối không đơn giản, kỳ thật từ sau khi Tịch Nhan gọi Tần Vũ Đồng là yêu nữ, Hồ Tiểu Thiên liền ý thức được Tần Vũ Đồng không phải nhân vật tầm thường, hiện tại xem ra những người hiện tại bên cạnh mình đều không phải những nhân vật tầm thường.
Nếu Tịch Nhan đến không phải là để đòi nợ mình, nói vậy Tần Vũ Đồng cũng không phải ngẫu nhiên xuất hiện tại Miêu Cương. Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Không tồi! Tin tức của Tần cô nương thật sự là nhanh nhạy.
Tần Vũ Đồng nói:
- Có một số việc căn bản cũng không phải là bí mật, Hồ đại nhân có nguyện ý cho ta cùng đi không?
Hồ Tiểu Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới Tần Vũ Đồng sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, có chút kinh ngạc há to miệng:
- Cô...
Tần Vũ Đồng nói:
- Ta có chút biện pháp để đối phó với yêu nữ kia, cho dù Hồ đại nhân không suy xét cho người khác thì cũng phải suy xét cho chính mình, ít nhất ta ở bên cạnh ngươi, sẽ thêm một phần bảo đảm.
Hồ Tiểu Thiên nhìn hai tròng mắt sâu xa khó hiểu của Tần Vũ Đồng, trong đó chỉ có sự bình tĩnh và tự tin hơn người, hắn mím môi nói:
- Không phải là không thể được, nhưng cô, bộ dạng này, hình như là có chút không tiện.
Tần Vũ Đồng nói:
- Hồ đại nhân cho ta mượn phòng dùng một chút được hay không?
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, chỉ chỉ gian phòng của mình.
Tần Vũ Đồng đi vào gian phòng của Hồ Tiểu Thiên, rồi đem cửa phòng đóng lại, lúc sau có một thiếu niên da đen đi từ trong ra. Trên người mặc áo bào của Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên chưa bao giờ thấy qua dung mạo của thiếu niên này, hắn dám đảm bảo trong phòng của hắn không có người khác trốn ở đó, khả năng duy nhất chính là, thiếu niên trước mắt là do Tần Vũ Đồng đóng giả. Hồ Tiểu Thiên đã từng thấy qua dung mạo của Tần Vũ Đồng, ký ức hắn nhìn thấy vết sẹo ghê người vẫn còn mới mẻ, nhưng nhìn thiếu niên này trên mặt nhẵn bóng, tuy màu da đen một tí, nhưng không có một vết sẹo nào.
Hồ Tiểu Thiên trợn trừng hai mắt:
- Là cô?