[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Hồ Tiểu Thiên biết rõ phản ứng sinh lý đã làm bại lộ bí mật của hắn trước mặt Bảo Bảo. Trước mắt chỉ có hai lựa chọn: một là giết chết Bảo Bảo diệt cỏ tận gốc, hai là làm cho Bảo Bảo cam tâm tình nguyện giữ bí mật này cho hắn. Nếu là cái trước thì vô cùng dễ dàng, cái sau chỉ sợ độ khó hơi lớn. Dao găm tì chặt lên làn da kiều diễm của Bảo Bảo, nhất thời do dự không biết thế nào.
Bảo Bảo hơi giãn mắt ra, hơi thở như lan, dịu dàng nói:
- Có phải ngươi muốn giết ta diệt khẩu hay không?
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười không nói gì.
Bảo Bảo thấy hắn mỉm cười, trong lòng không khỏi lạnh run. Dù thế nào đi nữa nàng cũng không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên là thái giám giả, bí mật ẩn chứa trên người tên này không hề thua kém nàng. Chuyện này liên quan tới sống chết sinh tồn của hắn, Hồ Tiểu Thiên vì bảo vệ bí mật này nhất định sẽ giết nàng diệt khẩu. Bảo Bảo hiện giờ chỉ có hai lựa chọn: một là giết Hồ Tiểu Thiên, hai là thuyết phục hắn để hắn cảm thấy mình đáng tin. Bảo Bảo kiêu kì nói:
- Ngươi nỡ sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Sao lại không nỡ?.
Dao găm lại đưa về trước một tí, lưỡi dao sắc bén đã cắt trúng làn da mềm mại của Bảo Bảo, một hàng máu dọc theo làn da chảy xuống, hai màu trắng đỏ tôn nhau tạo nên một vẻ đẹp rợn người.
Ưu vật như thế mà chết dưới tay hắn thì quả thật có chút đáng tiếc, nhưng người đẹp quan trọng, tính mạng càng quan trọng hơn. Nhất là khi bí mật của hắn không chỉ liên quan tới sống chết của hắn, mà còn quan hệ tới an nguy của cha mẹ và những người bạn của hắn, nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên không khỏi cương quyết hơn.
Da thịt chạm nhau nhưng lại không có tí không khí dịu dàng triền miên nào, thứ mà Bảo Bảo cảm giác lại là sát khí thấu xương. Nàng hạ thấp giọng:
- Rất nhiều người biết ta tới tìm ngươi. Nếu ta mất tích, ngươi nhất định giải thích không hết.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Cô có biết trên đời này có thứ tên là “Hoá cốt thuỷ”, chỉ cần ta nhỏ một giọt lên người cô, hậu quả thế nào chắc cô biết rõ.
Bảo Bảo u ám thở dài một cái:
- Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy? Cho dù ngươi có huỷ thi diệt tích ta đi, ngươi cũng không thể gạt qua ánh mắt của mọi người.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chịu đựng được một ngày qua một ngày, ai lại đi để ý một cung nữ sẽ đi về đâu? Hoặc là lén chạy trốn khỏi cung, hoặc là đã bỏ trốn với tên thái giám nào rồi, hoặc cũng có lẽ là bị Hoàng phi hay ghen tuông nào đó chìm vào trong giếng. Những chuyện thế này cũng không ít gặp.
Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hai chân quấn lấy đùi của Hồ Tiểu Thiên như dây thường xuân, kiêu kì nói:
- Nếu có bỏ trốn, ta chỉ nguyện đi với chàng thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hai chúng ta hình như bát tự không hợp.
Bảo Bảo nói:
- Chàng còn không biết sinh thần bát tự của ta, lại đi nói bậy là bát tự không hợp. Tiểu Thiên, chi bằng hai chúng ta hợp tác đi.
Tình thế bức bách, nàng cuối cùng cũng chủ động chìa tay ra cho Hồ Tiểu Thiên. Sự thật là bây giờ quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Hồ Tiểu Thiên, ngay cả bản thân nàng cũng không biết bản thân mình có thuyết phục được hắn hay không, làm cho hắn thay đổi ý định giết người diệt khẩu này.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hợp tác? Cô có thể cho ta cái gì?
Bảo Bảo đưa bộ ngực vĩ đại của nàng ta tiến gần Hồ Tiểu Thiên hơn nữa, càng áp sát hơn vào lồng ngực hắn, đôi mắt nhìn hắn đầy mê hoặc, nói:
- Vậy thì không biết chàng muốn cái gì đây?
]Hồ Tiểu Thiên không thể không thừa nhận cô gái này có sức hấp dẫn rất lớn với hắn, nhưng hắn chưa bị sắc đẹp mê hoặc tới đầu óc lú lẫn, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì thành thành thực thực nói cho ta nghe, cô và Lâm Quý phi có quan hệ gì. Các người vào cung là vì mục đích gì?
Bảo Bảo cắn cắn môi đỏ, nàng phát hiện Hồ Tiểu Thiên tuy tuổi còn trẻ, mà hành sự rất lão luyện, cơ hồ có thể nói là nịnh thế nào cũng không xong. Nàng đã hạ thấp lòng tự tôn của con gái, thi triển tất cả chiêu thức, nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn không bị lay động. Ý chí của tên này quả thật rất kiên định, Bảo Bảo nói:
- Lâm Quý phi không biết thân phận của ta, ta vào cung là để điều tra một việc.
Hồ Tiểu Thiên ha ha cười nói:
- Chết đến nơi rồi mà cũng không có thành ý gì hết. Nếu cô không nói sự thật, đừng trách ta ác độc giết cô.
Bảo Bảo sẵng giọng:
- Chàng có phải con sâu trong bụng ta đâu, làm sao biết lời ta nói không phải sự thật?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô với Lâm Quý phi có quan hệ gì?
Ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào mắt của Bảo Bảo, giống như muốn đâm thẳng vào trong nội tâm của nàng. Bảo Bảo dưới ánh nhìn áp bức của hắn, lòng thiếu nữ không khỏi rung động, lông mi đen dài của nàng khẽ rủ xuống, qua một hồi lâu, nàng lên tiếng:
- Chàng giết ta đi thì hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Được!
Hắn giơ cây dao găm lên, làm ra vẻ muốn đâm xuống.
Bảo Bảo lại nói:
- Đợi đã, ngươi có muốn biết bí mật của Hoàng cung này không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lại muốn chơi trò gì nữa đây?
Bảo Bảo nói:
- Ta mấy lần đến tìm ngươi, cũng vì ta biết một tin tức. Dưới đất Hoàng cung này, có giấu một kho báu kinh người. Nếu kiếm được nó, thì có thể an bang định quốc.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Chuyện này thì liên quan gì tới ta?
Bảo Bảo nói:
- Ta là người của Thiên Cơ Cục, Hồng tiên sinh là nghĩa phụ của ta. Cho dù là trong Ti Uyển Cục của các người cũng có tai mắt của Thiên Cơ Cục. Nếu ngươi giết ta, nghĩa phụ ta ắt sẽ không tha cho ngươi. Hồ Tiểu Thiên, cho dù ngươi không cần mạng của mình, nhưng mạng của cha mẹ ngươi không lẽ ngươi cũng không màng tới sao?
Hồ Tiểu Thiên bị nàng ta nói trúng điểm yếu, ánh mắt có chút do dự. Điều này bị Bảo Bảo nắm bắt rất chuẩn xác, nàng nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta vào Hoàng cung này cũng chỉ là bất đắc dĩ, chi bằng hai bên từ bỏ địch ý, cùng nhau hợp tác, có lẽ còn có một tia sinh cơ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô ngay cả một câu thật cũng không chịu nói, làm sao mà ta tin cô được đây?
Bảo Bảo cắn cắn môi đỏ nói:
- Thôi vậy! Ngươi thả ta ra một tí!
- Lại muốn quỷ kế gì đây?
Bảo Bảo thấy hắn không tin mình, mặt ửng đỏ lên nói:
- Ngươi xem phần dưới eo bên trái của ta xem.
Hồ Tiểu Thiên suy nghĩ một lúc, dưới eo bên trái? Nói phức tạp quá làm gì, đó chẳng phải cái mông sao?
Bảo Bảo đã xoay người qua hướng khác, Hồ Tiểu Thiên sợ nàng ta gạt hắn, vẫn dùng dao găm tì vào sau gáy nàng, ngón tay câu lấy thắt lưng của váy nàng. Khi đụng vào làn da mượt như nhung lụa nơi eo lưng của nàng, tâm thần bất giác rung động. Càng là như thế thì trong lòng hắn càng tự nhắc mình phải chú ý cẩn thận, ai biết được Bảo Bảo có phải cố ý sắc dụ hắn, muốn thừa lúc hắn bị mê hoặc liền tìm cơ hội phản công? Ngón tay áp vào làn da nơi eo thon nhẹ nhàng kéo xuống, đường cong tuyệt đẹp lên xuống trước mắt hắn, thì thấy trên cái mông không chút tì vết của Bảo Bảo có xăm hình một con bướm sặc sỡ phiên phiên dục phi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bướm?
Bảo Bảo vừa xấu hổ vừa oán giận nói:
- Đây là hình xăm đặc biệt của riêng Thiên Cơ Cục.
Hôm nay vì bảo toàn tính mạng, nàng hầu như không có bảo lưu, hi sinh cả tự tôn trước mặt Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thiên Cơ Cục không phải lệ thuộc triều đình hay sao?
Bảo Bảo nói:
- Ngươi xem kĩ rồi thì thả ta ra.
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới rụt tay lại, ánh mắt vẫn lưu luyến đường cong lên xuống đẹp tới loá mắt của Bảo Bảo. Bảo Bảo từ từ quay người lại, lưỡi dao của Hồ Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi yếu hại trên cổ họng nàng. Nàng thở dài một tiếng:
- Bây giờ ngươi nên tin ta không có ác ý với ngươi chứ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỉ có một cái hình xăm thôi mà muốn ta tin cô à?
Bảo Bảo thật hết cách với hắn:
- Ngươi muốn thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nói xem nhiệm vụ chủ yếu mà nghĩa phụ cô phái cô vào cung.
Bảo Bảo nói:
- Chính là tìm kho báu. Đương kim Hoàng thượng Long Diệp Lâm dùng thủ đoạn hèn hạ áp bức Thái Thượng Hoàng, buộc ngài phải thoái vị. Thế nên mới trở thành thiên tử Đại Khang. Sau khi kês nghiệp, việc đầu tiên y làm là giết Thái tử Long Diệp Khánh, hành vi vô nhân đạo này đương nhiên bị vô số người oán trách. Đại Khang thực chất cũng đang bên bờ vực bị chia năm xẻ bảy, Lý Thiên Hành ở Tây Xuyên đã dẫn đầu nắm binh tự lập. Và lão chỉ là người đầu tiên, không cần bao lâu nữa, Đại Khang sẽ đối mặt với cục diện bốn bề thụ địch, cho nên người sáng suốt đều bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của mình.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Nghĩa phụ cô chắc là người sáng suốt mà cô nói, chỉ là cô một mình lẻn vào trong cung, vô cùng mạo hiểm. Nếu sự việc bại lộ, cũng không biết nghĩa phụ của cô có bảo vệ được cô nữa không?
Bảo Bảo buồn bã nói:
- Ta không giấu gì ngươi. Ta có nhược điểm trong tay ông ấy, nếu không làm theo chỉ thị của ông ấy, kết cục sẽ cực kì bi thảm.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Giả làm mặt đáng thương, muốn ta thông cảm cho à?
Bảo Bảo lắc lắc đầu:
- Ta thật lòng muốn hợp tác với ngươi. Ta không biết ngươi trà trộn vào cung theo chỉ thị của ai, nhưng mục đích của chúng ta chắc là giống nhau. Chúng ta đều bị người khác lợi dụng, đều chỉ là con cờ trong tay người khác. Một khi sự việc bại lộ, chúng ta sẽ bị bỏ rơi một cách không do dự. Thật ra từ lần trước gặp mặt thì ta đã muốn hợp tác, tình thế trong cung phức tạp hiểm ác hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Chỉ cần chúng ta chân thành hợp tác, có lẽ có thể thành công thoát khỏi cái thành luỹ được bảo vệ nghiêm ngặt này.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Muốn hợp tác với ta, tại sao lại nhiều lần muốn giết ta?
Bảo Bảo nói:
- Ta chỉ là muốn thử ngươi thôi, tuyệt không có ý muốn giết ngươi.
Hồ Tiểu Thiên dời dao găm ra khỏi cổ nàng, lùi sau một bước. Bộ ngực vĩ đại của Bảo Bảo vẫn không ngừng lên xuống, hiển nhiên vẫn chưa hết sợ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nói xem tình thế mà cô biết được, để xem có khiến ta thấy hứng thù không.
Hắn lấy cái áo bào đang treo trên tường xuống đưa cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo cầm lấy, choàng trên cơ thể đã quần áo tả tơi. Tình trạng thê thảm hiện giờ đều nhờ công của Hồ Tiểu Thiên cả, Bảo Bảo tiến lên trước một bước, đôi chân vừa dài vừa đẹp từ trong áo choàng lộ ra, choàng của Hồ Tiểu Thiên không khỏi bị nàng hấp dẫn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Bảo nóng lên, nàng nói nhỏ tiếng:
- Sau khi Tân quân kế vị, rời xa phi tần hậu cung. Trên bề mặt là vì quốc sự quên ăn quên ngủ, nhưng thật ra là vì một bí mật không người nào biết.
- Bí mật gì?
Bảo Bảo nói:
- Ngươi có biết hiện giờ người được Hoàng thượng sủng hạnh nhất là ai không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu. Tuy hắn đã vào cung được một quãng thời gian, nhưng vẫn chưa gặp vị Hoàng Đế Đại Khang vừa mới đăng cơ này, cũng chưa từng nghe ai nói với hắn chuyện này. Ti Uyển Cục mà hắn đang ở trên một chừng mực rất lớn tương đương với Bộ Cung ứng Vật tư Hậu cần của Hoàng cung, cũng không có trực tiếp thâm nhập vào sinh hoạt bên trong Hoàng cung.
- Cơ Phi Hoa!
Trước mắt Hồ Tiểu Thiên lập tức hiện ra khuôn mặt còn yêu kiều quyến rũ hơn phụ nữ của Đề đốc “Nội Quan Giám”.