[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Hồ Tiểu Thiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Phàn Tông Hỉ mặc áo choàng màu đen đi đến chỗ mình, hắn vỗ vỗ đầu hôi mã, xoay người nghênh đón, cười nói:
- Vậy ta cảm ơn ý tốt của Phàn công công.
Phàn Tông Hỉ đi tới bên Hồ Tiểu Thiên, đứng sóng vai cùng hắn. Ban đêm, trong trại ngựa gió to, thổi bay áo choàng y, tựa như tinh kỳ phấp phới, ở trong bóng đêm phát ra tiếng phần phật. Phàn Tông Hỉ nói:
- Như lời ngươi nói đám người kia hẳn là Phi Dực võ sĩ, trước đây từng là một phần của Thiên Cơ cục.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Thiên Cơ cục? Sao chúng lại gây bất lợi với Công chúa?
Phàn Tông Hỉ giải đáp:
- Thiên Cơ cục tổng cộng có tam đại bộ phận, một là Trận đồ môn, am hiểu bày binh bố trận; thứ hai là Ngự thú môn, am hiểu điều khiển chim bay thú chạy; thứ ba là Cơ quan am hiểu chế tác các loại cơ quan ám khí. Sau khi bệ hạ lên ngôi, trong bộ phận Thiên Cơ cục đã xảy ra phân liệt, một nhóm người bởi vì năm đó liên quan ám sát Hoàng thượng đã chạy thoát, cho nên hiện giờ Thiên Cơ cục đã không còn huy hoàng như ngày xưa nữa.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, trên đường hắn hộ tống tiểu công chúa đi tới Tiếp Châu, đã gặp Ngự thú sư ngăn chặn dọc đường, đám người kia có lẽ thuộc Ngự thú môn, xem ra nếu Thiên Cơ cục không có phân liệt thì thực lực thật đúng là kinh người.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Việc này ta đã báo cáo với Tam Hoàng tử, ngày mai ta sẽ gặp mặt Cơ Đề đốc, đem việc này kể lại tỉ mỉ cho ngài ấy rõ.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nổi lên cảnh giác, Cơ Đề đốc trong miệng Phàn Tông Hỉ hiển nhiên là Cơ Phi Hoa rồi, chẳng lẽ Phàn Tông Hỉ là phe phái của Cơ Phi Hoa. Nếu thật sự là như thế, về sau cần phải duy trì khoảng cách thích hợp với y. Hồ Tiểu Thiên cố ý thở dài nói:
- Nếu không phải là tiểu công chúa ép ta đua ngựa cùng, sự việc hôm nay có lẽ sẽ không phát sinh.
Phàn Tông Hỉ nói tiếp:
- Trận mưa to này tới đột ngột, chờ đến lúc chúng ta đi tìm các người, đã không thấy ba người các ngươi đâu nữa. Chúng ta đuổi tới chỗ lỗ hổng, phát hiện dấu vó ngựa dẫn ra trại ngựa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đều tại ta quá liều lĩnh, cho nên mới khiến An Bình công chúa bị chấn động kinh hãi.
Phàn Tông Hỉ thản nhiên cười nói:
- Ngươi không cần tự trách. An Bình công chúa đã nói rõ rồi, là công chúa bắt buộc ngươi đi tìm tiểu công chúa đấy, ở trong chuyện này, ngươi không cần gánh vác bất luận trách nhiệm gì.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lúc ấy ngựa của tiểu công chúa đột nhiên chấn kinh, An Bình công chúa cũng vì lo lắng an nguy của tiểu công chúa cho nên mới yêu cầu ta làm như vậy.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Ngựa của tiểu công chúa bị kinh hãi, nhưng cũng không hề tiến vào sơn cốc, mà là từ ngoài cốc chạy vòng về phía đông nam trại ngựa, may mà tiểu công chúa không gặp nguy hiểm gì.
Nói tới đây y dừng lại một chút, thấp giọng nói:
- Kỳ thật cây đại thụ kia là có người cố tình làm đổ đấy.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cả kinh, kinh ngạc liếc nhìn Phàn Tông Hỉ một cái.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Vị trí chỗ hổng hoàn toàn là điểm mù của trại ngựa, lúc ấy mưa to gió lớn, có người muốn nhân cơ hội tiên vào trại ngựa. Nhất định là bọn hắn chưa kịp tiên vào lại thấy ngươi và An Bình công chúa rời khỏi trại ngựa, vì thế theo dấu chân của các ngươi mãi cho đến khi tiến vào Hãm Không cốc.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới biết được nơi mà hôm nay bọn họ gặp nguy hiểm tên là Hãm Không cốc.
Phàn Tông Hỉ lắc đầu nói:
- May mà tất cả mọi người không sao, chỉ có sợ bóng sợ gió một hồi thôi. Nếu An Bình công chúa xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ta muôn lần chết cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Hồ Tiểu Thiên áy náy nói: - Tiểu Thiên vô dụng, khiến Phàn công công bị sợ hãi!
Phàn Tông Hỉ giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Ta hẳn nên cảm tạ ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi liều chết bảo hộ tính mạng của An Bình công chúa, giờ phút này ta đã trở thành tội nhân của Đại Khang. Chuyện này ta sẽ ghi nhớ tận đáy lòng, chỉ có điều ngươi ngàn vạn lần không nên quên vừa rồi đã đáp ứng chuyện của ta.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phàn công công yên tâm, Tiểu Thiên tuyệt sẽ không nhắc tới chuyện này với những người khác.
Không đề cập tới mới là lạ, Hồ Tiểu Thiên cũng không cảm thấy hắn cần gì phải vì Phàn Tông Hỉ mà giữ bí mật. Hôm sau rời khỏi trại ngựa Hồng Sơn, hắn cũng không lựa chọn đồng hành cùng Phàn Tổng Hỉ, mà là cưỡi con ngựa xám mà Phàn Tông Hỉ thẳng đến Phỉ Thúy đường. Hắn vốn lập kế hoạch sáng nay xuất cung mua sắm, nhưng qua vụ ngày hôm qua không ngờ khiến hắn ở lại trại ngựa Hồng Sơn chậm trễ suốt cả một buổi tối. Kỳ thật mua sắm chẳng qua là một ngụy trang, quan trọng hơn là hắn hẹn buổi sáng gặp Quyền Đức An.
Để dễ dàng gặp hắn, cũng vì che giấu tai mắt ngươi, Quyền Đức An đã định địa điểm hai người gặp mặt ở tại cửa hàng Tứ Quý Cab gần Phỉ Thúy đường. Hồ Tiểu Thiên tiến vào lấy cớ là mua đồ, như vậy cũng dễ dàng hơn một chút.
Trước khi đến nơi hẹn gặp, Hồ Tiểu Thiên đi đến trước Phỉ Thúy đường trước, Tiểu Đặng Tử đã tới nơi này trước rồi, đêm qua Hồ Tiểu Thiên trắng đêm không về. Tuy rằng trước đó đã nói qua với Lưu công công, nhưng vẫn có không ít người lo lắng cho hắn. Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên, Tiểu Đặng Tử thở phào một cái nói:
- Hồ công công, vừa rồi lúc ta xuất cung Lưu công công còn dặn dò kỹ, nếu ta có gặp ngài thì bảo ngài làm xong việc cần làm thì mau trở về.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu bảo: - Đã biết rồi.
Sự tình kỳ thật đã xong xuôi, Hồ Tiểu Thiên để cho Tào Thiên Sơn hỗ trợ tìm một chỗ đem hôi mã của mình tạm thời gửi nuôi, dù sao hiện tại hắn cư trú lâu dài trong hoàng cung, không có khả năng mang theo hôi mã đi ra đi vào. Tào Thiên Sơn có thể giúp Hồ Tiểu Thiên làm việc đương nhiên là cầu còn không được, chỉ là y nhìn thấy hồi mã rất giống con la thì có chút buồn bực, sao Hồ Tiểu Thiên lại dùng một ngựa tồi như vậy làm tọa kỵ? Chỉ cần hắn mở miệng, mình sẽ đưa cho hắn một con bảo mã lương cầu là được.
Sau khi xử lý mọi việc xong, Hồ Tiểu Thiên một mình đi cửa hàng Tứ Quý Can, dưới sự hướng dẫn của chủ quán đi thẳng tới hậu viện.
Quyền Đức An một mình ngồi ở dưới tàng cây bạch quả, thu gió thổi qua, lá cây bạch quả vàng óng ánh trên cây tuôn rơi, tựa như bướm tung bay đầy trời.
Hồ tiểu Thiên cười tủm tỉm đi đến trước mặt của Quyền Đức An cung kính nói:
- Quyền công công cát tường!
Ánh mắt của Quyền Đức An vẫn đang nhìn chăm chú lá vàng bay phất phới trong hư không trung, lâm bẩm nói:
- Mùa thu đã đến...
Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, lão thái giám này chẳng lẽ xúc cảnh thương tình? Rốt cuộc là thiếu thứ kia, tính tình đã trở nên đa sầu đa cảm. Hắn tiếp lời nói:
- Mùa thu đã đến, mùa đông cũng đã không xa.
Ánh mắt Quyền Đức An thâm thúy rốt cục rơi trên mặt của hắn, trên mặt đầy nếp nhăn biểu hiện cực kỳ lãnh đạm, làm Hồ Tiểu Thiên có chút chột dạ trong lòng, đầu cúi xuống dưới, cố ý ho hai tiếng nói:
- Quyền công công có gì chỉ bảo?
Quyền Đức An nói: - Tối hôm qua ngươi đi trại ngựa Hồng Sơn ?
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, nhớ đến Phúc Quý tại Ngự mã giảm, tiểu tử kia hẳn là một con cờ khác mà Quyền Đức An bố trí ở trong cung, ngày hôm qua việc mình ở trại ngựa Hồng Sơn đương nhiên sẽ không giấu diếm được ánh mắt của gã. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vốn là đi Ngự mã giảm gửi tới lời cảm ơn, Phàn Thiếu giám mời ta đi thăm trại ngựa Hồng Sơn, Tiểu Thiên nhất thời tò mò nên cùng tới, không nghĩ tới ở trại ngựa đúng dịp gặp Tam Hoàng tử, tiểu công chúa và An Bình công chúa bọn họ. Bởi vì biết việc này không thể giấu diếm được Quyền Đức An, đơn giản thành thành thật thật nói ra.
Quyền Đức An nói: - Thất Thất công chúa tính tình ham chơi, nhắc đến đã lâu ta cũng không có nhìn thấy tiểu công chúa rồi.
Hồ Tiểu Thiên lặng yên quan sát nét mặt của Quyền Đức An, phát hiện Quyền Đức An cũng không có gì khác thường, hẳn là chuyện phát sinh ngày hôm qua ở trại ngựa Hồng Sơn cũng không biết rõ tình hình, hắn thở dài nói:
- Nhắc tới vị tiểu công chúa thật đúng là không bớt lo.
Quyền Đức An nghe ra lời nói Hồ Tiểu Thiên có hàm ý khác, nheo mắt lại nói:
- Có phải tiểu công chúa lại làm khó dễ ngươi hay không?
- Vậy thì không có. Hồ Tiểu Thiên đem chuyện phát sinh ngày hôm qua ở trại ngựa Hồng Sơn từ đầu chí cuối nói với Quyền Đức An một lần, về phần chuyện Phàn Tổng Hỉ dặn hắn phải giữ bí mật thì sớm đã bị hắn vứt qua một bên, hắn nhất định phải lấy được tín nhiệm của Quyền Đức An, trước mắt muốn sống sót ở hoàng cung, hắn còn phải nhờ vào Quyền Đức An, nhất định không thể để cho lão thái giám sinh ra lòng nghi ngờ đối với hắn.
Quyền Đức An nghe xong, ánh mắt càng thâm trầm, hỏi:
- Ngươi nói là người công kích ngươi sau lưng có hai cánh?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không hẳn là cánh, mà là máy móc trang bị nào đó, trước giáp trụ của y có hai móc kéo, chỉ cần kéo móc kéo xuống, sẽ làm cho hai kim loại cánh xuất hiện, hẳn là còn có điều tiết góc độ trang bị, lợi dụng đôi cánh kia y có thể bay trên không trung.
Quyền Đức An gật gật đầu.
Hồ Tiểu đưa ra ý kiến:
- Phàn Tông Hỉ nói những người đó hẳn là xuất thân từ Cơ quan môn của Thiên Cơ cục.
Quyền Đức An ha hả cười.
Hồ Tiểu Thiên không biết vì sao lão bật cười, kinh ngạc mà nhìn lão.
Đợi cho Quyền Đức An dừng lại tiếng cười, hắn mới nói ra:
- Trong thiên hạ thợ thủ công hiểu được chế tạo cơ quan vô số kể, sao có thể căn cứ vào đội cánh của y liền kết luận sát thủ kia xuất thân từ Thiên Cơ cục?
Hồ Tiểu Thiên tiếp tục:
- Phân Tông Hi đã nhiều lần dặn dò ta phải giữ bí mật cho y, không muốn ta tiết lộ ra ngoài.
Quyền Đức An bảo:
- Lời nói của Phàn Tông Hỉ cũng không chắc có thể tin, ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao hắn phải đột nhiên mời ngươi đi tới trại ngựa Hồng Sơn? Chuyện Tam Hoàng tử bọn họ đi trại ngựa chẳng lẽ lúc trước hắn thật sự không biết rõ tình hình chút nào? Rào chắn Trại ngựa vì sao lại ngay trong lúc này bị phá hủy?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ngài hoài nghi việc này là y ở sau lưng bày ra?
Quyền Đức An đáp:
- Phàn Tông Hỉ và Cơ Phi Hoa đi lại thân mật, Cơ Phi Hoa người này lòng lang dạ thú, hễ là thân cận cùng Cơ Phi Hoa quá tóm lại cũng không phải người tốt lành gì.
Hồ Tiểu Thiên Cố ý nói:
- Ta nghe nói Hoàng thượng cũng rất thân cận với Cơ Phi Hoa.
Quyền Đức An nghe vậy sắc mặt trầm xuống, cả giận nói:
- Lớn mật! Dám vũ nhục Hoàng thượng!
Hồ Tiểu Thiên cuống quít cúi đầu xuống, nhưng trong lòng không cho là đúng, nếu không phải Cơ Phi Hoa và Long Diệp Lâm thân cận quá, Quyền Đức An lão cũng sẽ không bị thất sủng, lão để cho ta tiềm vào trong cung mục đích đã rõ ràng, hẳn là muốn lợi dụng ta đi đối phó Cơ Phi Hoa.
Quyền Đức An hỏi: - Giờ phút này trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không nghĩ gì cả, chỉ có điều nghe nói một ít tin đồn không biết có nên nói cho ngài hay không.
Quyền Đức An thầm mắng thằng nhãi này thật giả dối, lão lắc đầu bảo:
- Nếu nói là tin đồn vậy không cần phải nói, ta đây cũng lười nghe những chuyện không có căn cứ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vậy thì thôi, Cơ Phi Hoa thật sự là kẻ có chút kiêu ngạo, y là ngươi đứng đầu Nội quan giám, nhưng Lưu công công cũng là đầu lĩnh của Ti Uyển Cục, luận địa vị hai người địa vị ngang nhau, luận danh vọng Lưu công công cao không kém hơn y bao nhiêu, không ngờ y ức hiếp tới cửa Ti Uyên Cục, ngày đó may mắn lão nhân gia ngài đúng lúc đuổi tới, bằng không còn không biết y muốn làm chuyện gì quá phận đầu.
Quyền Đức An nheo mắt lại nhìn Hồ Tiểu Thiên, phỏng chừng nói lời nói này của hắn là có dụng ý.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nghe nói Cơ Phi Hoa là do ngài một tay nâng đỡ lên?
Tên này chuyên đâm vào chỗ đau trong quá khứ của Quyền Đức An.