[Dịch] Y Thống Giang Sơn

Chương 208 : Chương 289: Treo đầu dê bán thịt chó (Hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hồ Tiểu Thiên nghe lời, chiếu theo chỉ bảo của Lưu Ngọc Chương tìm được đồ vật bên trong ngăn kéo, là một vật được bọc trong một tấm vải màu vàng, Hồ Tiểu Thiên cũng không hề thành thật như vậy, trước tiên mở tấm vải bằng gấm ra nhìn nhìn, bên trong bọc một cây pín hổ (dương vật của loài hổ), trong lòng Hồ Tiểu Thiên không khỏi tò mò, thái giám này muốn pín hổ làm cái gì? Ăn cũng vô dụng? Cái đồ vật này lại không thể chiết cành. Huống chi phơi khô nhiều năm, sớm mất đi hoạt tính sinh vật. Lưu Ngọc Chương đã ở dưới thúc giục hắn, Hồ Tiểu Thiên vội vàng đem cây pin hổ gói kỹ lại lần nữa, mang xuống Lưu Ngọc Chương tiếp nhận đồ vật, mở ra ngay trước mặt. Hồ Tiểu Thiên biết trong đó là gì nhưng vẫn giả vờ hỏi: - A! Công công, đây là vật gì ạ? - Pín Hổ! Lúc Lưu Ngọc Chương nói mang theo một loại uy thế trước nay chưa có, xem ra đồ vật này quả nhiên tràn ngập dương khí, ngay cả thái giám giữ lấy nó đều trở nên trung khí mười phần. Hồ Tiểu Thiên nói: - Pín hổ à, ta đã thấy rồi! Ý là không có gì ngạc nhiên, kỳ thật thời điểm hắn vẫn là Thượng thư công tử trong nhà đích xác cũng có đồ vật này. Lưu Ngọc Chương cười ha hả bảo: - Pín hổ phổ biến, nhưng hắc pín hổ lại cực kỳ hiếm thấy. Pín hổ này chính là Đại Ung quốc chủ tặng cho thái thượng hoàng đấy, hắc hổ chính là vật cực dương, sinh ở vùng đất lạnh giá, biên giới Đại Khang ta mặc dù rộng rãi lại không thấy được một cái, mặc dù là Đại Ung hiện tại cũng rất hiếm thấy. Hồ Tiểu Thiên nói: - Nói như vậy nó là một vật rất hiếm thấy. Lưu Ngọc Chương thở dài nói: - Vinh công công nói muốn cầm qua cho Hoàng thượng. Trong lời nói của lão có vẻ không nỡ. Hồ Tiểu Thiên quan sát tỉ mỉ, thấp giọng nói: - Hoàng thượng cũng cần tráng dương hả? Lưu Ngọc Chương buồn cười, trách mắng: - Nói hươu nói vượn, loại lời này nếu để cho người khác nghe thấy, làm không tốt là phải rơi đầu đấy. Hồ Tiểu Thiên nói: - Cái hắc pín hổ này lợi hại như thế, lại không biết Hoàng thượng có trụ nổi không. - Chỉ giáo cho? Hồ Tiểu Thiên đáp: - Ta nghe người ta nói qua, phàm là vật đại bổ đều có khiếm khuyết. Bổ một chỗ thì tổn thương một chỗ, hơn nữa mỗi người thể chất bất đồng, trong tình huống chưa rõ tình hình nếu cưỡng ép bản thân đại bổ, chẳng những không có hiệu quả ngược lại có thể tự hại bản thân, giống như thế, thứ tốt như nhân sâm có người ăn lại bị chảy máu mũi. Huống chi hai nước Đại Ung và Đại Khang trong lúc đó quan hệ không hòa thuận, bọn họ tặng một cây hắc pín hổ lại đây, chưa chắc là có ý tốt. Lưu Ngọc Chương nghe Hồ Tiểu Thiên nói như vậy cảm giác rất có đạo lý, không khỏi gật đầu nói: - Nhưng Hoàng thượng sai người tới lấy, ta sao có thể không đưa!? Hồ Tiểu Thiên lại đáp: - Kỳ thật nhìn qua hắc pín hổ và pín hổ bình thường dường như không có bất kỳ điểm khác biệt nào. Đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng, Lưu Ngọc Chương quay sang Hồ Tiểu Thiên bảo: - Ngươi quay lại chỗ cũ đi tìm hàng thứ tám, lấy ra một cây khác. Hồ Tiểu Thiên lên tiếng, xoay người đi đến chỗ mà Lưu Ngọc Chương bảo, kéo ngăn kéo ra, phát hiện trong ngăn kéo tất cả đều để pín hổ, đương nhiên chắc chắn sẽ không có nhiều hắc pin hổ như vậy. Hắn lặng lẽ xoay người nhìn lại, đã thấy Lưu Ngọc Chương đã cẩn thận cất hắc pín, xem ra đúng là lão rất coi trọng hắc pín hổ kia, nghe đồn nó còn có một công hiệu, có thể cho thái giám cây khô gặp mùa xuân, một lần nữa biển trở về một nam nhân chân chính. Cái này Lưu Ngọc Chương vẫn chưa nói rõ với Hồ Tiểu Thiên, kỳ thật từng thái giám đều cất giấu một khát vọng biến trở lại là nam nhân. Lưu Ngọc Chương cũng không ngoại lệ, nếu không lão cũng sẽ không làm ra loại việc treo đầu dê bán thịt chó này, việc này nếu là bại lộ, đó chính là khi quân. Hồ Tiểu Thiên tìm một cây pín hổ lớn quay lại, Lưu Ngọc Chương cẩn thận kiểm tra lại một lần, tin tưởng cũng không sơ hở. Lúc này mới kêu Hồ Tiểu Thiên đưa lão rời khỏi kho thuốc. Trên đường nói cho Hồ Tiểu Thiên biết, trong kho thuốc này phần lớn là dược liệu và thuốc bổ do các quốc gia các bộ tiến cống lên, mấy thứ này hoàng thượng là rất ít dùng, dù sao rất khó cam đoan bên trong mấy thứ này có âm thầm giấu thuốc độc hay không, cho nên hàng năm vẫn để ở chỗ này. Có dược liệu đã mất đi hiệu lực, Thái y viện ngẫu nhiên sẽ đến xin mấy vị dược liệu hiếm thấy, nhưng phần lớn thời điểm kho thuốc này chỉ để trang trí, không người nào quan tâm. Về phần Vinh Bảo Hưng đánh vào chiêu bài hoàng thượng lại đây yêu cầu hắc pín hổ, chuyện này cẩn thận cân nhắc vẫn còn có chút khả nghi. Lưu Ngọc Chương cũng hoài nghi Vinh Bảo Hưng mượn danh nghĩa Hoàng thượng cần, kì thực là chính bản thân gã muốn nuốt riêng, trải qua phân tích của Hồ Tiểu Thiên vì thế quyết tâm kiên định vàng thau lẫn lộn. Hồ Tiểu Thiên nói không sai, theo vẻ ngoài căn bản không phân biệt được thật giả, Vinh Bảo Hưng có được pín hổ thì mừng rỡ, mặt mày hớn hở, mang theo cái pín hổ kia vui mừng rời đi. Hồ Tiểu Thiên cùng Lưu Ngọc Chương đi vào trong phòng, vốn định cáo từ rời đi nhưng Lưu Ngọc Chương lại gọi lại. Hắn nghĩ tới khả năng lão lo lắng mình để lộ bí mật nên muốn căn dặn mình. Hắn đang chuẩn bị hứa hẹn thì lại nghe Lưu Ngọc Chương nói: - Tiểu Thiên, trên đời này của ta cũng không có thân nhân nào, trong mắt ta người giống như thân nhân của ta. Hồ Tiểu Thiên nghĩ hẳn lão thái giám muốn dùng chính sách dụ dỗ lôi kéo mình, trong lòng cười thầm. Điều này cũng không có gì tất yếu, chỉ dựa vào việc Lưu Ngọc Chương luôn chiếu cố mình, bất kể như thế nào mình sẽ không bán đứng lão. Lại không ngờ rằng Lưu Ngọc Chương đem cái hắc pín hổ đưa cho hắn rồi căn dặn: - Ngươi cất thứ này cho kỹ! Hồ Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: - Lưu công công, ta giữ có tác dụng gì? Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là phải che giấu, dù sao mình đã tuyên bố tịnh thân với bên ngoài rồi, giờ một thái giám muốn pín hố thì có ích lợi gì? Lưu Ngọc Chương nói: - Hắc pín hổ này sở dĩ quý báu, nguyên nhân vì nghe đồn nó còn có một công hiệu, nghe nói sau khi dùng có thể khiến cho ta một lần nữa biến thành một nam nhân chân chính. Lúc này Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, xúc động đến nỗi nước mắt sắp tràn mi, bất kể hắc pín hổ này có công hiệu như vậy hay không, Lưu Ngọc Chương ưu ái hắn như thế thật sự làm cho hắn cảm động. Hồ Tiểu Thiên chân thành nói: - Tiểu Thiên có tài đức gì, sao dám nhận lễ vật quý trọng của công công như vậy. Công công cứ giữ lại dùng đi. Cũng không phải hắn khách khí, vốn hắn không hề tịnh thân, là một thái giám dỏm, không cần phải ăn đồ vật này. Nếu không có hiệu quả thì thôi, nếu thật sự hữu hiệu, ngộ nhỡ mọc thêm ra một “cây” nữa chẳng phải là thành quái vật hay sao. Lưu Ngọc Chương cười biểu: - Đứa nhỏ ngốc, ta thấy mình đã thất tuần rồi, dù là nó thật sự có hiệu quả, ta dùng cũng không có công dụng gì, ngược lại là ngươi đang tuổi thanh xuân, cuộc sống tốt đẹp sao có thể chấm dứt như vậy. Tiểu Thiên ngươi hãy cất thật kỹ, tuy rằng Hồ gia các ngươi tạm thời gặp nạn, nhưng triều đình biến động bất ngờ, ai có thể biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, nếu như Hồ gia các ngươi còn có thể xoay chuyển, đồ vật này có lẽ còn có thể phát huy công dụng. Hồ Tiểu Thiên tuy rằng không tin tuyệt tự còn có thể tái sinh như truyền thuyết, nhưng lòng ưu ái của Lưu Ngọc Chương đối với hắn đã khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt. Hắn nhận lấy hắc pin hổ, cung kính quỳ ở trước mặt Lưu Ngọc Chương, dập đầu ba cái với lão thái giám, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lúc này nói ngược lại có vẻ già mồm cãi láo. Lưu Ngọc Chương lại biểu: - Tuy Ti Uyển Cục chúng ta không phải là địa phương quan trọng gì, nhưng dĩ nhiên sẽ bị kẻ khác lợi dụng, ta đã gần đất xa trời, chờ ta thường thể tốt lên rồi, ta sẽ cáo lão hồi hương, tin chắc bệ hạ sẽ không gây khó dễ ta. Trước khi rời đi ta cũng muốn an bài nơi đi cho ngươi một chút. Hồ Tiểu Thiên nói: - Thịnh tình của công công Tiểu Thiên vĩnh viễn ghi tạc trong lòng! Lưu Ngọc Chương nói tiếp: - Ta vốn tưởng rằng bệ hạ sau khi lên ngôi, có thể giúp đất nước thoát khỏi suy tàn trong quá khứ, chăm lo việc nước, phấn chấn triều cương, nhưng hiện tại xem ra... Lão buồn bã thở dài một hơi, không nói hết câu, nhưng trong lòng cũng đã cực kỳ thất vọng đối với hiện trạng trước mắt. Hồ Tiểu Thiên nói: - Một vị hoàng đế anh minh phải gần quân tử xa tiểu nhân, bệ hạ không nên ủy thác trọng trách cho Cơ Phi Hoa, mặc cho đám nịnh thần này y thế làm bậy. Lưu Ngọc Chương bảo: - Việc trên triều đình chúng ta không có năng lực quản, cũng không cần đi quản. Tiểu Thiên, có phải ngươi đã nghe được chuyện gì đó không? Hồ Tiểu Thiên đáp lời: - Chỉ là gần đây có chút tin đồn, nói Hoàng thượng từ sau khi lên ngôi, gần như không có sủng hạnh bất luận Tần phi nào, mà là suốt ngày ở cùng với Cơ Phi Hoa. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, Long Diệp Lâm tám chín phần mười ở cùng Cơ Phi Hoa muốn làm gì đó. Vị tân quân này lại là kẻ không có tình ý với phụ nữ mà lại thích nam nhân. Trên trán Lưu Ngọc Chương phủ một tầng dày đặc vẻ ưu tư, thấp giọng thở dài nói: - Tiểu Thiên, lời đồn đại ở bên ngoài nghe thì nghe, nhưng ngàn vạn không nên nhiều lời. Hồ Tiểu Thiên vâng lời đáp: - Chỉ ở trước mặt công công ta mới nói, còn trước mặt người khác ta không đề cập tới. Lưu Ngọc Chương gật đầu nói: - Đầu óc ngươi linh hoạt, biết phân biệt nặng nhẹ, không cần ta quan tâm. Sau đó lão giao chìa khóa kho thuốc cho Hồ Tiêu Thiên rồi bảo: - Chìa khóa này người giữ thay ta đi, hắc pín hổ này người giữ bên người cũng không an toàn, hay là trước tiên cứ để bên trong kho thuốc, khi nào muốn dùng hãy lấy ra. Hồ tiểu Thiên nghe lời Lưu Ngọc Chương đem hắc pín hổ một lần nữa để lại kho thuốc, tuy nhiên hắn vẫn tưởng tượng dài hơn, đồ tốt như vậy đương nhiên không thể để lại chỗ cũ. Bên trong kho thuốc mấy trăm năm qua tích lũy chồng chất các loại dược liệu, thậm chí chủng loại so với hiệu thuốc Thái y viện còn phong phú hơn, chỉ có điều bên trong đa số dược phẩm cũng đã quá thời hạn, công hiệu như thế nào không biết, chúng có độc cùng tác dụng phụ hay không cũng rất khó nói. Hồ Tiểu Thiên cũng không có nhìn kỹ, dù sao chìa khóa ở trong tay hắn, muốn đến khi nào thì đến, chỉ cần Lưu Ngọc Chương ở Ti Uyển Cục trấn thủ một ngày, quyền lực của hắn cũng sẽ không bị mất đi. So sánh mà nói, ngược lại là nhiệm vụ Quyền Đức An giao cho có chút cấp bách rồi, nhất định phải ở trong mười ngày điều tra rõ hướng đi của mật đạo. Trong chuyện này còn có một nỗi phiền hà, chính là nếu Vương Đức Thắng đã có được bản đồ trước, nói vậy trước đó gã đã từng tra xét rồi, chuyện này lại không biết gã có nói cho Vương Đức Tài hay chưa? Trong khoảng thời gian này Vương Đức Tài lại qua đây vài lần, đều là truy vấn tung tích huynh đệ y. Nhưng hiện giờ Vương Đức Thắng đã bị Hồ Tiểu Thiên dùng Hóa cốt thủy dọn dẹp sạch sẽ, ngay một cọng lông cũng tìm không thấy, đừng nói hắn, dù là Cơ Phi Hoa hưng sư động chúng cũng không thể tra được tung tích của gã. Vương Đức Tài dường như cảm nhận đệ đệ đệ đã xảy ra chuyện không ngờ, từ ánh mắt oán độc của y nhìn mình, Hồ Tiểu Thiên đoán được thằng nhãi này sớm muộn gì sẽ tìm mình kiếm chuyện. Bảo Bảo sau khi đã ngả bài với mình, trong lòng hai người dần dần đã đạt thành ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau. Cứ cách vài ngày Bảo Bảo sẽ lấy lý do là ý của Lâm quý phi để đến đây, Hồ Tiểu Thiên biết rằng nàng ý không ở trong lời nói, muốn nhờ mình nói bí mật của mật đạo, nhưng Hồ Tiểu Thiên cũng không dễ dàng đem tất cả bí mật của mình biết nói ra.