[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 25 : Hổ Nha Tiễn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi chọn một vị trí có tầm nhìn xa, lại tương đối cản gió, Đoan Mộc Vũ thuần thục đốt một đống lửa trại. Hắn tranh thủ vừa nướng một con thỏ hoang úc núc vừa dùng một thanh chủy thủ lột da một con hổ có màu sắc rực rỡ. Tuy thanh chủy thủ này được chế tạo hết sức đơn giản, cũng không hề có bất kỳ họa tiết trang trí nào nhưng ưu điểm của nó là lưỡi dao cực kỳ sắc bén. Thực chất đây chính là khối hàn thiết trăm năm lớn cỡ nắm tay mà Anh Nhược tặng cho hắn. Mặc dù nó có phẩm chất rất tốt nhưng số lượng thật sự quá ít, cho nên Đoan Mộc Vũ tranh thủ lúc rảnh rỗi trên đường chế tạo nó thành một thanh chủy thủ để mang theo bên người. Tuy trông nó có vẻ đơn giản nhưng mấy thanh thần binh trong thế tục không thể nào sánh bằng. Sau khi lột da hổ xong, hắn liền vứt xác hổ sang một bên. Phía trên tấm da không hề có một vết thương nào. Một tấm da hổ thượng đẳng như vậy nếu ở thế tục có thể bán được giá tiền cực lớn. Điều này tất nhiên Đoan Mộc Vũ hiểu rõ. Thực ra không phải là hắn ham gì chút tiền tài này, mà hắn tính toán cho con gái người ngư dân kia. Mặc dù Anh Nhược cho hắn một lọ tiểu Bồi Nguyên Đan để hắn tìm người nào đó giàu sang để bán, nhưng hắn lại cho rằng không cần thiết phải làm như vậy. Người ta sống ở trên đời, mặc dù giàu sang là chuyện tốt, nhưng có đôi khi cách sống như vậy cũng không phải là thích hợp với mỗi người. Như con gái người ngư dân kia chẳng hạn, thường ngày ngay cả việc làm sao để no bụng đối với nàng cũng đã là rất khó rồi. Nếu bất chợt nhận được một đống tiền tài sẽ khiến cho nửa đời còn lại của nàng chưa chắc đã có thể an tĩnh mà hưởng vinh hoa phú quý, mà có khi như vậy sẽ hại nàng. Tiền tài vật chất có bao giờ được gọi là đủ đâu cơ chứ! Trên đường đi, Đoan Mộc Vũ đã săn giết vài con mãnh hổ và một số mãnh thú khác. Chỉ cần dựa vào những tấm da trân quý này thôi, cũng đủ cho cô gái kia mua một cửa hàng nho nhỏ, sau đó gom góp thêm chút ít, mua một tòa nhà trong thành Ngô Châu. Cuộc sống như vậy cũng rất thoải mái rồi. À mà quên, tương lai có lẽ còn cần thêm một người chồng lương thiện phúc hậu nữa chứ. Tất nhiên Đoan Mộc Vũ sẽ thường xuyên chú ý đến mấy chuyện này. Nếu đã đáp ứng Anh Nhược, thì đương nhiên là hắn sẽ xử lí tất cả từ đầu tới đuôi rồi! Sau khi lột xong da con hổ, Đoan Mộc Vũ cẩn thận lấy bốn chiếc răng nanh sắc bén của con hổ xuống, đây chính là nguyên liệu dùng để làm Hổ Nha Tiễn. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra được Cầu Mộc và yêu thú cường đại khác, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc hắn chế luyện một thanh Hổ Cốt Cung trước tiên. Dù sao thì thực lực của hắn hiện tại vẫn còn rất yếu. Nếu cứ tiếp tục đi qua những vùng hoang lĩnh sơn dã, rất khó đảm bảo không gặp phải yêu thú. Khi đó nếu chỉ dựa vào một thanh chủy thủ để phòng thân, xem ra không thỏa đáng cho lắm. Ở trong thế tục, muốn chế tạo xong một cây Đà Cung thượng hạng ít nhất cũng cần gần hai năm. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ thì mấy cái việc này vẫn chưa được tính là việc khó. Hắn chỉ cần lấy pháp lực đem xương của ba con mãnh hổ cô đọng lại, sau đó dùng máu huyết của mãnh hổ làm vật dẫn, lại thêm chút hàn thiết trăm năm lúc chế tạo chủy thủ còn sót lại và một khối vỏ cây thiết mộc. Chỉ ngắn ngủn một canh giờ đã luyện ra một thân cung sáng như bạch ngọc, hình dáng tinh mỹ. Còn tính đàn hồi tốt là điều không thể thiếu rồi! Mặc dù thanh Hổ Cốt Cung này còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn mà Đoan Mộc Vũ cần, nhưng so với mấy thanh Đà Cung một hai thạch cũng đã mạnh hơn rất nhiều. Ít nhất nó cũng là cây cung bảy thạch trở lên. (B: 1 thạch tương ứng với 59,2 kg – trích: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB...B%95_Trung_Hoa ) Chỉ tiếc rằng do nó dùng da hổ để chế thành dây cung nên quá yếu, hơn nữa trong tay Đoan Mộc Vũ lại không có tài liệu nào khác, nên thanh Hổ Cốt Cung này cùng lắm cũng chỉ phát huy được uy lực của cung năm thạch. Nhưng nếu như sử dụng phương pháp Huyết Tế thì đó lại là chuyện khác. Cẩn thận cất bốn cái răng nanh sắc bén lại, Đoan Mộc Vũ tiện tay cầm lấy một khối thiết mộc to cỡ nắm tay, dài khoảng ba xích. Đây chính là khối thiết mộc mà hôm trước hắn chặt được ở trong rừng rậm, số lượng khối gỗ vừa đủ hai mươi cây, có thể chế luyện thành hai mươi mũi tên. Sau khi dùng thiết mộc chế Hổ Nha Tiễn thì nó sẽ dài đến ba xích cộng thêm cả đầu mũi tên, thì ít nhất nó cũng nặng cỡ ba cân. Lực sát thương của nó tuyệt đối kinh người, lại phối hợp với phương pháp huyết tế của Đoan Mộc Vũ thì chuyện một kích bắn chết một con yêu thú cấp Thanh Mục cũng dễ dàng như ăn bữa sáng mà thôi! Trong tương lai, nếu có thể tìm được Cầu Mộc và da lưng yêu thú cường đại hơn, thậm chí Đoan Mộc Vũ còn định dùng hàn thiết trăm năm để làm đầu mũi tên. Ngoài ra ở phía trên còn phụ thêm các loại pháp thuật thần thông. Khi đó lực sát thương sẽ càng thêm kinh người và đáng sợ! Khối thiết mộc lớn cỡ nắm tay phải chế luyện thành một mũi tên lớn bằng ngón cái. Không những thế tất cả đều phải hợp cách, quá trình luyện chế này chính là thứ mà ngay cả các đại sư chế mũi tên ưu tú nhất trong thế tục cũng phải nhức đầu đấy. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ quá trình này là một loại hưởng thụ khó mà có được. Hắn cũng không cần phải dùng mắt để nhìn, tay trái cầm thiết mộc, tay phải cầm chủy thủ nhanh chóng cắt xuống. Từng đao từng đao không nhanh không chậm, vị trí hạ đao cũng không lệch một phân nào. Cho đến khi cây thiết mộc chỉ còn nhỏ bằng ngón cái, toàn thân bóng loáng thì trên thân không hề thấy có một vết đao nhỏ nào. Dù vẫn chưa lắp răng nanh làm đầu mũi tên, nhưng trên thân mũi tên đã tản mát ra một loại khí thế tựa như muốn bắn thủng trời xanh! Một hơi tạo ra ba mũi tên thiết mộc, Đoan Mộc Vũ liền thu tay lại. Trên mặt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, bởi vì quá trình hắn chế luyện mũi tên này không đơn giản chỉ dùng chủy thủ gọt, mà cả quá trình phải ngưng kết tinh khí thần của hắn ở bên trong. Cho nên mũi tên được chế thành mới có vẻ đặc biệt như vậy. Hai ngày vừa qua, hắn cũng chỉ chế tạo được chín mũi tên. Trong đó có ba mũi tên đã được chế thành Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn. Lúc này không gian lan tỏa mùi thịt thơm lừng, con thỏ nướng đã chuyển sang màu vàng đượm. Cất ba mũi tên thiết mộc đi rồi cắt xuống một cái chân thỏ, Đoan Mộc Vũ khoan khoái cắn một miếng, sau đó hớp vài ngụm rượu ngon. Gió đêm mát mẻ tạo cảm giác thật thoải mái! Sau khi ăn xong một bữa no say, màn đêm cũng đã buông xuống. Trên trời là vô số ánh sao tỏa sáng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng rả rích liên miên. Đoan Mộc Vũ đang định khoanh chân đả tọa bắt đầu tu luyện thì bỗng nhiên trong lòng khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa. Chỉ thấy trong đêm tối dường như có một điểm sáng lóng lánh ánh lên bên trong khe núi! Nếu như không cẩn thận quan sát thì rất dễ bỏ qua, bởi vì điểm sáng ấy thật sự quá yếu ớt. Nếu không phải hai mắt của hắn được bát hoang nghiệp hỏa làm ảnh hưởng, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ hư vô và bóng đêm tối đen, thì đúng là khó có thể phát hiện ra được . Cẩn thận nhìn điểm ánh sáng một lúc lâu, Đoan Mộc Vũ mới từ từ đứng dậy. Sau khi phủi tay và dập tắt đống lửa, hắn mới thu hồi chủy thủ, đeo cây Hổ Cốt Cung và ba mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã chế luyện xong ra sau lưng, rồi như một con mèo hoang, lẳng lặng không một tiếng động tiến về phía ánh sáng nhạt đang lấp lóe trong khe núi. Khe núi này cách chỗ tạm trú lúc trước của Đoan Mộc Vũ rất xa, khoảng cách ước chừng ít nhất là hai ba dặm, không những không có đường đi mà ở giữa còn có hai hạp cốc rộng cỡ mười trượng. Nếu đổi lại là người bình thường thì đừng tưởng cái cự ly thẳng tắp này chỉ có hai ba dặm là ngắn, mà muốn đến nơi ít nhất cũng phải đi tới khi mặt trời mọc mới tới được đích. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ thì điều này không mang lại cho hắn chút khó khăn nào, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nhảy là có thể phóng qua hạp cốc rộng hơn mười trượng. Hơn nữa nhờ vào năng lực nhìn trong ban đêm nên chỉ gần nửa canh giờ sau hắn đã vô thanh vô tức tới trên khe núi nơi có ánh sáng lóe lên rồi. Khi đi đến gần, tuy không nhìn thấy ánh sáng nhạt này, nhưng Đoan Mộc Vũ cũng không nóng vội, mà nằm ở trên một tảng đá lớn, yên lặng lắng nghe một lúc lâu không hề nhúc nhích. Dường như hắn đã dung hòa với bóng đêm nồng đậm xung quanh thành một thể vậy. Mặc dù không đi tìm kiếm, nhưng thông qua những gì lắng nghe được, địa hình xung quanh khe núi này cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu Đoan Mộc Vũ. Nếu như lúc này mà là ban ngày lại có người nào đó nhìn thấy hình vẽ trong đầu hắn thì hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Bởi bức họa trong đầu của hắn giống hệt khe núi này, không có một chút khác biệt nào. Thậm chí ngay cả hình dáng nước chảy róc rách dưới núi, hay tiết tấu của nước vỗ vào mặt đá, cũng giống nhau y hệt không hề có một chút khác biệt! Nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn nằm yên như cũ, không hề nhúc nhích, tựa như hắn đã quên mất cả mục đích khi đến đây rồi thì phải. Thời gian hai canh giờ đã trôi qua, ánh trăng bắt đầu chiếu xuống, ánh sao lấp lóe trên trời cao đã sáng hơn, thì trong mặt nước dưới khe núi mới chậm rãi hiện ra một luồng quang mang nhu hòa. Tia sáng ấy vô cùng tinh tế, không hề có chút cảm giác chói mắt nào, mà hoàn toàn ngược lại, dường như nó rất nhút nhát. Nó giống như một cô bé ngây thơ không biết đến thế sự đang cẩn thẩn tò mò nhìn khung cảnh xung quanh, e rằng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, cũng đủ dọa nàng sợ hãi mà chạy mất dạng rồi! Tất cả dường như rất bình yên. Rốt cuộc khi ánh sáng nhạt kia hoàn toàn xuất hiện một lần nữa, chỉ trong nháy mắt Đoan Mộc Vũ đã động. Thân hình của hắn giống như một con chim to lăng không phi xuống, trực tiếp nhảy từ trên cự thạch hướng về phía khe núi sâu hơn hai mươi trượng này!