[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 27 : Thuận sông mà xuống


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong nháy mắt khi Đoan Mộc Vũ giương cung lắp tên, toàn bộ trời đất đều trở nên vô cùng yên tĩnh. Chỗ hắn đang đứng nằm ở phía sau núi đá, không những mọi người trong trận chiến không nhìn thấy được hắn, mà hắn cũng không nhìn thấy được chiến trường. Nhưng lúc này, hắn vẫn khẽ nhíu đôi mắt lại, giống như tất cả đều không đáng để vào mắt, chỉ còn lại mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn trên dây cung. "Ông" một tiếng, ngay khi buông dây cung ra, một luồng lực lượng vô cùng hung bạo giống như nước lũ vỡ đê, phá vỡ không gian xuất hiện. Mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn nặng vừa đúng ba cân nhanh chóng biến thành một điểm nhỏ, trong nháy mắt đã bay lên cao ba trăm trượng, sau đó theo một quỹ đạo hình vòng cung cực kỳ đẹp mắt, bay về phía bờ sông bên kia. Mục tiêu, chính là lão giả đang sử dụng cây quải trượng màu đen, đang không ngừng điều khiển yêu xà cấp Xích Mục. Không hề có ai chú ý tới một mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đang từ độ cao ba trăm trượng trên trời lao xuống. Bởi vì: thứ nhất là do Đoan Mộc Vũ đang nấp sau núi đá, thứ hai là do Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn bay quá nhanh, lại từ trên cao đâm thẳng xuống. Đợi đến khi mũi Hổ Nha Tiễn sắc nhọn mang theo tiếng xé gió lao vụt tới thì đã quá muộn! Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn lao xuống từ độ cao ba trăm trượng, tốc độ thậm chí đã vượt qua cả luồng kiếm quang. Mặc dù lão giả áo đen có thực lực cao nhất, nhưng lại đang chuyên tâm điều khiển yêu xà cấp Xích Mục nên hoàn toàn không kịp tránh né. Lão lập tức bị mũi tên xuyên thủng lồng ngực, lỗ thủng cỡ miệng một cái chén lớn. Tuy nhiên, Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn vẫn chưa chịu dừng lại. Nó mang theo một lực lượng khổng lồ găm chặt lão giả đó vào trong vách núi sau lưng. Nhưng lão giả áo đen này cũng rất cao minh! Nếu là một người bình thường, bị mũi tên thế này bắn trúng, chẳng những sẽ mất mạng ngay tức khắc mà thi thể cũng bị luồng lực lượng khủng bố này kéo lê đi vài chục trượng. Ngay khi rơi vào hoàn cảnh biết rõ không thể nào né tránh được, lão ta thả lòng toàn thân. Thà rằng để cho mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn xuyên thủng một lỗ ở lồng ngực, cũng không chịu gián đoạn động tác của bản thân, tiếp tục khống chế vững vàng yêu xà cấp Xích Mục. Máu tươi phọt ra, nhưng lão giả áo đen vẫn còn chưa chết. Đợi đến khi lão ta cấp tốc ăn vào mấy viên linh đan chữa thương, miệng vết thương dọa người kia liền bắt đầu cầm máu. Cảnh tượng này khiến cho Đoan Mộc Vũ hết sức kinh ngạc. Người tu hành đến cảnh giới Động Huyền quả nhiên không phải chỉ có hư danh! Nhưng kinh ngạc thì mặc kinh ngạc, cây Hổ Cốt Cung của Đoan Mộc Vũ vẫn không hề ngừng lại. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một hơi thở, lại có hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn phá không bay đi, tiếp tục lao vọt về phía lão giả áo đen. Bởi vì lão giả áo đen này không trực tiếp tham gia tấn công, nhưng lão lại điều khiển con yêu xà cấp Xích Mục lợi hại. Chẳng những khiến nó tấn công chiếc thuyền đến mức lung lay sắp lật, mà còn tạo ra áp lực rất lớn đối với người tu hành trên thuyền. Bằng không với thực lực của người này, chưa chắc đã dưới cơ hai người bên cạnh lão giả áo đen. Nhưng lần này, lão giả áo đen đã đề phòng trước. Đợi đến khi hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn phá không gian vọt tới gần, lão ta gầm lên một tiếng chói tai, giơ tay xuất ra hai đạo Lôi Chưởng, trực tiếp đánh văng cả hai mũi tên đi chỗ khác. Cách phát ra Lôi Chưởng tùy ý như vậy khiến cho Đoan Mộc Vũ âm thầm lắc đầu một chặp. Nguyên nhân chính ở đây là do thực lực cách nhau quá xa. Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn của hắn nhìn thì có vẻ hết sức lợi hại, nhưng nếu gặp phải người tu hành Động Huyền cảnh thì trừ phi tấn công bất ngờ chứ không thì căn bản chẳng có bất cứ tác dụng gì. Đoan Mộc Vũ không tiếp tục bắn cung nữa. Hắn biết chắc, kết cục của trận chiến này đã định. Thực lực song phương hơn kém nhau quá xa, hơn nữa lại còn phục kích giữa đường. Người tu hành trên thuyền nếu không rút lui thì sẽ không có cơ hội thoát thân nữa. Còn hắn, đương nhiên sẽ không tự lao đầu vào hiểm cảnh rồi. Mới vừa rồi ra tay bắn mấy mũi tên kia là đã giúp hết sức mình rồi. "Chuyện không thể thành! Chạy thôi!" Quát lên một tiếng, Đoan Mộc Vũ không hề bận tâm tới nữa. Thu hồi Hổ Cốt Cung, rút chủy thủ ra, hắn lập tức chém về phía một cái cây có đường kính cỡ eo người ở trước mặt. Ánh sáng sắc bén lóe lên, mặc dù thân cây lớn như vậy nhưng vẫn bị chém đứt đôi. Tán cây và chạc cây bị hắn nhanh chóng chặt bỏ. Rồi sau đó Đoan Mộc Vũ tụ khí vào tay trái, đột ngột đẩy thân cây ra phía dòng sông. Ngay sau đó, bản thân hắn cũng bay lên không rồi nhảy xuống, vừa vặn hạ xuống thân cây đó. Ngày hôm nay, hắn đã đắc tội với ba người lão giả áo đen kia, như vậy kế hoạch ban đầu ngang qua sông để tiến thẳng về phía trước đã không thể nào tiến hành được nữa. Về phần chạy trốn theo hướng ngược lại, cũng không thể được. Mặc dầu lão giả kia bị hắn làm cho bị thương nặng, tạm thời khó có thể ngự kiếm phi hành nhưng trong tay đối phương tất nhiên sẽ không thiếu Thần Hành Phù, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp hắn. Nếu đã như thế, thà cứ xuôi theo dòng sông xuống hạ lưu còn hơn. Về phần Yêu xà cấp Xích Mục, Đoan Mộc Vũ cũng không hề bận tâm. Mặc dù tốc độ đi lại của Yêu xà cấp Xích Mục trong nước nhanh hơn, nhưng cũng cần phải có lão giả áo đen tiến hành điều khiển mới được. Hắn tự tin đánh cược, lão giả áo đen vẫn chưa có khả năng điều khiển ở khoảng cách xa. Bởi vậy, chạy trốn khỏi nơi đây bằng đường sông này, tuyệt đối có thể khẳng định là phương hướng an toàn nhất . Ngay sau khi vừa hạ xuống thân cây, Đoan Mộc Vũ lập tức thuận tay lấy đoạn thân cây chứa Thanh Mộc Tâm đang đeo trên lưng ra làm mái chèo, nhẹ nhàng quạt xuống dòng sông đang chảy xiết. Thân cây độc mộc đơn sơ giống y như một mũi tên, nhanh chóng lao vọt đi. Chỉ trong nháy mắt, nó đã vượt quá trăm trượng. Từ phía sau truyền đến tiếng động ầm ầm. Cuối cùng chiếc thuyền cũng không chống đỡ được sự tấn công của yêu xà cấp Xích Mục, hoàn toàn biến thành những mảnh vỡ bay đầy trời. Về phần cấm vệ binh đông đúc trên thuyền không có khả năng sống sót. Ngay cả người tu hành có thực lực rất mạnh kia, dường như cũng không kịp lao ra ngoài. Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ không để ý tới nữa. Thừa dịp lão giả áo đen còn chưa kịp phản ứng, hai tay hắn kết pháp quyết, tạo hai trùy băng ráp vào hai đầu thân cây. Lập tức thân cây biến thành hình dáng của một con thoi, tức thì tốc độ của nó ở trong dòng sông tăng lên một khoảng lớn. Chỉ đáng tiếc, với số pháp lực hiện giờ của Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể làm được đến vậy, nếu không còn có thể nhanh hơn! Trên bờ sông vang lên tiếng mắng chửi. Hai bóng người nhanh như tên bắn đuổi theo. Hiển nhiên, lão giả áo đen tương đối oán hận đối với mũi tên của Đoan Mộc Vũ, tuyệt đối không muốn cho hắn chạy thoát. Đối với chuyện này, Đoan Mộc Vũ cười khẩy một tiếng. Hổ Cốt Cung của hắn không làm gì được lão giả kia, nhưng không có nghĩa không thể tạo thành uy hiếp đối với hai kẻ này. Chỉ cần bọn họ dám thúc dục kiếm mà truy đuổi vào trong phạm vi năm trăm trượng, Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn của hắn sẽ có cơ hội lưu lại ấn tượng không bao giờ phai với bọn chúng. Chỉ trong chốc lát, hai người kia đã đuổi tới gần. Một trong hai người lại còn bấm kiếm quyết, chuẩn bị thúc dục kiếm tập kích từ xa. Ngay từ lúc trước, bọn họ đã nhận ra trong cơ thể Đoan Mộc Vũ chẳng có bao nhiêu pháp lực, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ non choẹt vừa mới bước chân vào tu hành giới, chỉ cần bị kiếm quang áp sát là không thể trốn thoát! Nhưng tốc độ của Đoan Mộc Vũ lại còn nhanh hơn! Hắn cấp tốc gỡ cây Hổ Cốt Cung xuống, rút hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn ra, không cần ngắm nghía gì cả, cây cung lập tức nhằm về phía kẻ đó mà bắn. Trong nháy mắt, hai điểm đen phá không bay ra, mang theo uy thế không hề thua kém sự bén nhọn của kiếm. Ngay tức khắc, hai mũi tên như đã khóa chặt tâm trí người này. Gã sợ đến mức vội vàng ngừng bấm kiếm quyết, hốt hoảng nghiêng đầu sang một bên né tránh. Đợi đến khi tránh được hai mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn, khi gã nhìn lại dòng sông thì Đoan Mộc Vũ đã vượt qua góc núi phía trước từ bao giờ, không còn thấy bóng dáng đâu. Cũng đúng vào lúc đó, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên nhìn xuống dưới chân nói: "Ra đi!" Tiếng nói vừa mới dứt, thân cây khẽ trầm xuống. Chỉ nghe nước chảy "ào", một bóng người đã nhảy vọt lên từ trong dòng nước, sau đó hạ xuống đầu bên kia của thân cây.