[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 54 : Phong Thần Thuật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đám người Từ Trần Phong vẫn ở một bên chú ý từng cử động của Đoan Mộc Vũ, chẳng qua bọn họ càng xem lại càng thấy thần bí. Cho đến lúc Đoan Mộc Vũ dùng pháp lực rèn xương sống của yêu lang thành thân cung thì bọn họ mới hiểu chuyện gì xảy ra. Mặc dù cây cung này còn chưa thành hình, nhưng bọn họ đã hâm mộ không thôi. Không cần nói cũng biết, cây cung này cường đại tới mức hiếm thấy từ xưa đến nay. Cảnh Chung đứng ở một bên quan sát, ánh mắt có chút giễu cợt. Hắn cảm thấy Đoan Mộc Vũ đang lãng phí xương sống của yêu lang. Bởi vì cung tên thì có ích lợi gì chứ? Có thể so sánh được với kiếm ư? Kiếm mới chính là vương giả của các loại vũ khí! Song vừa rồi hắn đã cắt một khối hàn ngọc thật lớn trên quan tài hàn ngọc cho thỏa lòng nên cũng chẳng thèm để ý Đoan Mộc Vũ phá hoại tài sản ra sao? Mà chỉ có bản thân Đoan Mộc Vũ từ đầu tới cuối đều tập trung tinh thần, cẩn thận từng li từng tí, chuyên chú rèn luyện từng chi tiết cho sao cho thật hoàn mỹ. Sự kiên nhẫn của hắn khiến Cảnh Chung không thể không âm thầm bội phục, nhưng hắn càng không hiểu tại sao Đoan Mộc Vũ lại lãng phí nhiều công sức đến như vậy? Đến lúc thân cung thành hình, Đoan Mộc Vũ lại cắt chín khối hàn ngọc từ trên quan tài xuống. Mỗi một khối hàn ngọc, hắn cũng truyền vào một tia hàn khí, lại dùng một đạo ký hiệu rất cổ quái phong ấn hàn khí bên trong. Cuối cùng,hắn mới dùng pháp lực mạnh mẽ dung nhập chín khối hàn ngọc vào thân cung. Sau khi quan sát một màn này, đám người Từ Trần Phong chẳng hiểu ra sao nhưng thần sắc Cảnh Chung dần dần ngưng trọng. Trong tu tiên giới hắn cũng được coi là người có nhiều kiến thức, cho nên có thể nhận ra Đoan Mộc Vũ đang thi triển pháp thuật gì. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây chính là Phong Thần Thuật, một kỹ thuật luyện khí cực kỳ khó thi triển! Thật ra nói về Phong Thần Thuật, đạo lý của nó cũng rất đơn giản. Chính là sử dụng phương pháp giống như chế luyện các loại phù để luyện khí, sử dụng một loại môi giới để chứa đựng các loại pháp thuật cường đại. Khi cần thiết có thể phóng ra pháp thuật, vừa dễ dàng lại vừa thực dụng. Nhưng chế luyện phù thì dễ hơn Phong Thần Thuật rất nhiều, bởi vì phù là vật phẩm sử dụng một lần, trong khi Phong Thần Thuật lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi dung hợp pháp thuật vào trong vật phẩm, lại phải làm cho hiệu quả của nó tồn tại vĩnh viễn. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết khó khăn tới chừng nào. Cũng bởi nguyên nhân này nên những vật phẩm được tạo ra bằng Phong Thần Thuật đều đắt đỏ vô cùng. Vì chế tạo ra một vật phẩm như thế quả thật quá khó khăn. Nói ví dụ một đôi giày, dù cho nó có hoa lệ bao nhiêu, đắt tới nhường nào thì vẫn chỉ là một đôi giày. Nhưng nếu dùng Phong Thần Thuật phong ấn Thần Hành Thuật vào trong đôi giày này thì chẳng khác nào dán một tấm Thần Hành Phù có tác dụng vĩnh viễn trên chân. Biến hóa quả thật nghiêng trời lệch đất! Mà đó chỉ là giày mà thôi, nếu chế luyện pháp khí và kiếm thì sẽ ra sao? Do vậy, có thể cảm nhận được Cảnh Chung kinh ngạc và rung động thế nào . Đoan Mộc Vũ thi triển chính xác là Phong Thần Thuật. Hắn phong ấn chín tia hàn khí vào trong thân cung vì muốn mỗi mũi tên bắn ra sẽ được gia cường hàn khí, khiến uy lực tăng thêm rất nhiều. Nhưng mà Phong Thần Thuật do Đoan Mộc Vũ thi triển lúc này chưa tới trình độ khiến Cảnh Chung kinh ngạc, bởi vì chín đạo hàn khí dung nhập vào trong thân cung chỉ có thể triển khai chín trăm lần sau đó sẽ mất đi hiệu quả. Sau khi thân cung được hoàn thành, Đoan Mộc Vũ lựa chọn phần da lưng của Xích Mục yêu lang có lực phòng ngự mạnh nhất, cứng rắn nhất, đồng thời có tính đàn hồi ít nhất. Hắn chế luyện da lưng một cách tinh tế, cuối cùng đã tạo thành năm sợi dây cung da sói. Đem dây cung lắp vào thân cung, hắn tự mình kéo thì cảm thấy có chút khó khăn. Dùng xương sống của yêu lang rèn thành thân cung, tính đàn hồi mạnh mẽ vượt xa dự liệu của hắn. Khẽ tăng sức kéo, thân cung đã được uốn cong. Đoan Mộc Vũ hài lòng gật gật đầu. Lực cung của cây cung này đạt tầm chín thạch, rất thích hợp với hắn. Còn những người khác, cho dù là Triệu Khắc có lực lượng thân thể mạnh nhất cũng đừng mơ có thể kéo cung. Nếu như dùng thêm mũi tên do chính hắn chế luyện thì có cơ sở để khẳng định uy lực một mũi tên này còn mạnh hơn kiếm! Ngoài ra ưu điểm lớn nhất của nó, chính là thi triển không tiêu hao bao nhiêu pháp lực, có thể nói là vật tốt giá rẻ cũng chẳng sai! Sau khi Đoan Mộc Vũ chế luyện xong, đám người Từ Trần Phong tò mò muốn thử một chút. Tất nhiên kết quả là bọn họ đều ủ rũ quay về. Lực cung chín thạch vượt xa khả năng thừa nhận của bọn họ, chỉ sợ dồn hết sức lực vào hai cánh tay, đều không thể di chuyển dây cung được một phân. Ngược lại Cảnh Chung có thể kéo ra một cách nhẹ nhàng, chẳng qua hắn phải sử dụng pháp lực mà thôi. Chuyện này khiến hắn lộ ra thần sắc suy tư. Mặc dù hắn không thừa nhận uy lực của cường cung vượt qua được kiếm, nhưng phương thức công kích này quả thật tiết kiệm được pháp lực. Dù sao người tu hành tu luyện vô cùng gian nan mới ngưng tụ ra pháp lực, lúc trước hắn bị Xích Mục yêu lang đuổi giết thảm thiết, không phải vì không còn pháp lực hay sao. Nếu hắn còn pháp lực, tuyệt đối có thể xông lên đánh một trận với yêu lang! Tuy nhiên nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Kiếm chính là vương giả trong trăm loại binh khí, chẳng những người phàm công nhận điều này mà người tu hành cũng cực kỳ sùng bái kiếm. Bởi vậy, không ai mất mặt bỏ kiếm để luyện cung cả, chắc chỉ có quái thai như Đoan Mộc Vũ mới làm như thế! Trong khoảng thời gian tiếp theo, tất cả mọi người đều ẩn thân phía sau tường đá, chăm chú quan sát sự biến hóa của đám mây đen giữa không trung. Quả nhiên mọi chuyện không ngoài dự đoán của Đoan Mộc Vũ. Chỉ sau hai mươi bốn canh giờ, mây đen cuồn cuộn giữa không trung bắt đầu ngưng trệ, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy được một đạo kiếm quang vạn trượng từ trong mây đen lóe lên rồi biến mất. Việc này chứng minh yêu khí ngập trời cuối cùng đã bị chặn lại, các vị cao thủ trong tu hành giới đã tới nơi này. "Đoan Mộc huynh, chúng ta nên xông ra ngoài thôi. Các vị cao thủ tiền bối trong tu hành giới đang trảm yêu trừ ma, sao chúng ta có thể đứng yên không làm gì cả, nhân cơ hội này, chúng ta trong ứng ngoại hợp đánh ra ngoài đi!" Đoan Mộc Vũ vẫn yên tĩnh không có cử động gì, nhưng Cảnh Chung đã hưng phấn kêu lên. Trải qua ba ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, phát triển mạnh mẽ nên người tu hành trong Nhân Giới đã rất tự tin. Mà ít nhất, Cảnh Chung còn chưa ý thức được nguyên nhân ẩn phía sau lần yêu khí bộc phát này. Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ nhắm mắt không nói nửa lời. Nếu lúc này bọn họ xông ra ngoài không phải là thời cơ thuận lợi, bởi vì các cao thủ loài người đang cùng cao thủ của Yêu tộc chém giết kịch liệt. Chuyện này chỉ cần nhìn mây đen cuồn cuộn cùng sấm chớp đầy trời đã có thể nhận ra. Còn thực lực của bọn họ vô cùng nhỏ bé, chạy ra ngoài rất dễ bị liên lụy. Đoan Mộc Vũ không có động tĩnh, đám người Từ Trần Phong tất nhiên cũng không. Mặc dù Cảnh Chung rất hưng phấn, nhưng cũng không dám xông ra đó một mình. Hiện tại hắn không có kiếm, chỉ dựa vào pháp lực của mình thì không đủ rồi. Tiếp tục chờ đợi, lại trải qua hai mươi bốn canh giờ. Lúc này mây đen giữa bầu trời đã giảm bớt rất nhiều, căn bản đã hiện ra chiến cuộc bên trong. Thậm chí có nơi còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Về phần kiếm quang đủ loại màu sắc bay lượn trên bầu trời, đuổi theo mây đen công kích không ngừng, quả thật tráng lệ vô cùng. "Không sai biệt lắm! Đi thôi!" Truyện được coppy tại diễn đàn Bachngocsach. Lúc này Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên nói một câu, dẫn đầu phi ra khỏi tường đá, lao nhanh về hướng bắc. "Uy! Đoan Mộc huynh, chúng ta phải tới phía nam tập hợp mới đúng chứ, nơi đó mới là địa phương tụ tập nhiều yêu khí nhất!" Cảnh Chung hét lớn, cảm giác lo lắng bắt đầu tan biến, dũng khí dâng trào. "Xin cứ tự nhiên!" Đoan Mộc Vũ cũng chẳng thèm quay đầu lại trả lời, khiến Cảnh Chung cảm thấy hết sức phiền não. Hiện giờ chiếc nhẫn trữ vật của hắn còn đang trong tay Đoan Mộc Vũ, tự nhiên không thể rời đi, chẳng thể làm gì khác đành phải theo sát ở phía sau.