[Dịch]Bát Hoang Kiếp - Sưu tầm

Chương 83 : Cầu Mộc Cung (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cầu giả, cầu long dù chưa thành ứng long nhưng cũng có thể hô mưa gọi gió, cưỡi mây lướt gió, thần thông quảng đại! (Cầu giả, cầu long: chỉ những con rồng mới lớn hoặc đã trưởng thành) Cầu Mộc tuy là cây nhưng nó vẫn có chữ ‘cầu’ nên từ có thể thấy được điểm phi phàm. Huống chi Cầu Mộc Linh Tâm lại là tinh hoa nhất trong một gốc Cầu Mộc? Dùng ‘giá trị liên thành’ để hình dung cũng không quá đáng. (Cầu: rồng có sừng – trong truyền thuyết) Cũng vì kiếp trước Đoan Mộc Vũ từng làm Yêu Đế, có kiến thức rộng rãi nên mới làm chuyện này, nếu là Khô Mộc thì lão hẳn phải luyến tiếc khi luyện chế đơn giản như thế. Vật này với lão cũng quý giá lắm, đã cất giữ mấy chục năm mà. Chính vì trong lòng không so đo cho nên Đoan Mộc Vũ xuống tay cũng thật nhanh. Chỉ sau một nén nhang, hắn đã dùng hàn ngọc chủy thủ cắt sáu mươi tư vết lên Cầu Mộc Linh Tâm. Mỗi một đao cắt xuống đều có mộc linh khí tinh thuần tỏa ra. Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ đã thúc dục Thanh Mộc Tâm hấp thu toàn bộ. Truyện được coppy tại bachngocsach.c om! Sau khi cắt xong sáu mươi tư vết, Đoan Mộc Vũ gỡ dây cung của cường cung chế bằng xương sống yêu lang xuống rồi lấy Cầu Mộc Linh Tâm quấn chặt quanh thân cung. Đây cũng là tác dụng của sáu mươi tư vết cắt này. Nếu không làm như thế thì Cầu Mộc Linh Tâm không cách nào dung hợp với xương sống yêu lang! Đợi đến khi quấn xong, Đoan Mộc Vũ không nói một lời mà phất tay xuất ra một đạo hàn khí tinh thuần, đóng băng thân cung. Cuối cùng thân cung to lên gấp ba lần, hoàn toàn được hàn băng tạo thành, từng chi tiết giống hệt thân cung lúc trước! Tới lúc này, việc chuẩn bị luyện chế mới coi như kết thúc. Còn phương pháp luyện chế của Đoan Mộc Vũ là Băng Ngưng Pháp cực kỳ hiếm thấy trong tu tiên giới nhân loại! Bởi vì loài người ở tu tiên giới am hiểu nhất là Hỏa Luyện Pháp! Hỏa Luyện Pháp là lấy ngọn lửa tinh luyện. Lửa cũng được chia làm nhiều loại, nhiều cấp bậc. Có thể đạt tới một trăm hai mươi tám chủng hỏa! Tuy nhiên hiệu quả của Băng Ngưng Pháp cũng tương đồng, chỉ là khó có thể nắm trong tay. Bởi vì Băng Ngưng Pháp cần có hàn khí, mà hàn khí này cũng phân chia ra các cấp bậc, hơn nữa còn có uy lực lớn hơn. Băng Ngưng Pháp Đoan Mộc Vũ đang sử dụng là dùng hàn khí đơn giản nhất. Lúc này theo từng đạo pháp quyết đánh ra, từng sợi hàn khí cũng từ từ phụ gia trên thân cung. Cảnh tượng này cũng giống như ngọn lửa thiêu đốt, hàn khí càng lúc càng tăng thêm làm cho dáng vóc thô to của băng cung từ từ thu nhỏ lại. Đây cũng bởi vì hàn khí càng ngày càng súc tích dẫn đến nhiệt độ từ từ xuống thấp. Khi nhiệt độ thấp đạt tới mức độ nhất định, vật phẩm cần luyện chế cũng sẽ biến đổi, hiệu quả giống hệt như khi hòa tan bằng nhiệt độ của Hỏa Luyện Pháp! Truyện được coppy tại bachngocsach.c om! Nhưng nhiệt độ của Hỏa Luyện Pháp sẽ làm cho một phần vật phẩm bị hao tổn. Cho dù thủ pháp luyện khí cao minh cỡ nào thì khuyết điểm này cũng không thể tránh được, cùng lắm chỉ giảm bớt đi thôi. Nhưng Băng Ngưng Pháp lại loại bỏ hoàn toàn nhược điểm này, nhiệt độ cực thấp bảo đảm mỗi một phân tài liệu sẽ không hao tổn một chút nào, hơn nữa còn có thể dung hợp hoàn hảo với nhau. Dĩ nhiên, Băng Ngưng Pháp cũng có khuyết điểm, đó chính là rất khó chiết xuất tài liệu. Nói một cách khác, Băng Ngưng Pháp chỉ thích hợp luyện chế những tài liệu không chứa bất kỳ tạp chất, đã được tinh luyện từ trước rồi. Cho nên, Băng Ngưng Pháp nên sử dụng kết hợp với Hỏa Luyện Pháp thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Đáng tiếc đến tận bây giờ, những người tu hành còn nắm giữ Băng Ngưng Pháp không có mấy người . Cùng lúc khi Đoan Mộc Vũ sử dụng Băng Ngưng Pháp luyện chế Cầu Mộc Cung, cô gái áo trắng trên nóc nhà đang nhắm mắt đả tọa đột nhiên mở hai mắt ra. Vẻ mặt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng hành động cổ quái của Đoan Mộc Vũ làm nàng rất hiếu kỳ. Vốn Đoan Mộc Vũ đã đoán trước được chuyện này, nhưng hắn không hề lo lắng người khác học trộm. Nếu Băng Ngưng Pháp dễ học như thế thì cũng không thất truyền lâu đến vậy! Hiển nhiên cô gái áo trắng kia không hiểu cái gì gọi là Băng Ngưng Pháp, hơn nữa nhìn thấy phương pháp xử lý Cầu Mộc Linh Tâm của Đoan Mộc Vũ chẳng đâu vào đâu thì càng cho rằng hắn đang mò mẫm tìm tòi. Thật đáng đáng tiếc cho tài liệu trân quý. Đoan Mộc Vũ vẫn tập trung, trong nhất thời hết thảy mọi thứ xung quanh hắn đều quên mất. Toàn bộ tinh thần hắn đều để ở trên cái cung thô to kia, thận trọng xuất từng đạo hàn khí tinh chuẩn ra, từng chút từng chút hoàn thiện nó. Nhưng nhìn thế nào thì cũng không thấy giống như hắn đang luyện khí! Thời gian chầm chậm trôi đi, hàn khí bên trong gian phòng cũng đã đạt đến đỉnh điểm, ngay cả bên ngoài nhà cũng bị một tầng băng sương thật dày bao bọc. May mà trước đây Đoan Mộc Vũ tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết, nếu không thật đúng là không thể kiên trì nổi. Dị tượng đó tất nhiên tạo sự tò mò cho đông đảo đệ tử của Vô Cực Môn. Trong đó rất nhiều người thậm chí nảy ra ác ý suy đoán liệu có phải Mỵ Yêu ẩn nấp trong thân thể Đoan Mộc Vũ hay không. Tuy nhiên, do cô gái áo trắng kia vẫn không hành động gì nên bọn chúng cũng chỉ dám suy đoán mà thôi! Khi giữa khuya, theo một trận gió đêm lạnh như băng thổi qua, đám đệ tử Vô Cực Môn ngồi quanh đống lửa không kiềm được rùng mình một cái. Nhưng sau khi gió đêm thổi qua, hết thảy đều khôi phục bình thường. "Lỗ sư huynh, ta thấy tên tiểu tử kia rất tà môn. Đã quá nửa đêm, tu luyện thì không giống tu luyện mà lại làm cho cả căn phòng bị băng sương bao phủ. Ta thấy hơn phân nửa hắn mới là kẻ đầu sỏ tội ác!" Lúc này Tân Đồng ngồi ở bên cạnh đống lửa thì thầm, sau đó không nhịn được dựa vào Lỗ sư huynh bên cạnh một chút. Đợi chờ đến giờ cũng đã lâu rồi, bối rối trong lòng ban đầu cũng đã bình thường trở lại, không còn hoài nghi lẫn nhau như trước. Huống chi lúc này rõ ràng có một người đang bị hiềm nghi nặng nhất . Nhưng Tân Đồng vừa dựa vào thì cảm thấy như ngã vào khoảng không, nàng bèn theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Lỗ sư huynh ngồi ngay cạnh đã biến đâu mất rồi. "A, Lỗ sư huynh đi đâu rồi?" Nhất thời Tân Đồng cũng không nghĩ quá nhiều, hỏi đệ tử Vô Cực Môn xung quanh. Hơn mười người ngồi vây quanh ngọn lửa thế nào cũng có người thấy. Thế nhưng khi Tân Đồng vừa hỏi, đông đảo đệ tử Vô Cực Môn cũng sững sờ. “Đúng rồi! Lỗ Thành đâu rồi, vừa rồi vẫn còn ở đây cơ mà!” "Lỗ sư huynh?" Tân Đồng cao giọng hô. Lúc này mọi người không tự chủ được đều lạnh hết sống lưng bởi vì nơi đây tầm nhìn rộng rãi, Lỗ Thành dù lặng lẽ đứng dậy bỏ đi thì bọn họ phải thấy. Huống chi còn có một nữ nhân hung thần ác sát đang giám sát! Trong lòng mọi người vừa nghĩ tới đây liền ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà nơi xa. Trong nháy mắt tất cả đều biến sắc, tay chân lạnh như băng, bởi vì chẳng biết tự lúc nào cô gái áo trắng kia cũng đã không thấy bóng dáng! "Mỵ Yêu! Nhất định là Lỗ Thành bị Mỵ Yêu bắt đi rồi!" "Ả kia chắc chắn là Mỵ Yêu, nó muốn lừa chúng ta ở đây để không cách nào chạy trốn!" "Mau! Truyền Âm Phù về sư môn cầu cứu!" Đám đệ tử Vô Cực Môn này mặc dù bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người tu hành nên phản ứng cũng cực nhanh. Một bên chúng rối rít xuất kiếm, một bên chuẩn bị thả Truyền Âm Phù! Truyện được coppy tại bachngocsach.c om! "Vội cái gì? Mấy người các ngươi nhát như chuột thì còn thể thống gì?" Lúc này, thanh âm Từ Miêu rất uy nghiêm vọng tới. Sau đó nàng cũng đẩy cửa phòng chậm rãi đi ra, vẻ mặt trấn định vô cùng. "Từ Miêu sư tỷ! Lỗ sư huynh không thấy đâu, nhất định là bị Mỵ Yêu bắt đi rồi! Sư tỷ, người mau nghĩ biện pháp cứu sư huynh!" Từ Miêu vừa xuất hiện, lập tức làm mọi người bình tĩnh lại. Tân Đồng càng giống như bắt được cành cây cứu mạng! "Không cần sợ, ta tự có biện pháp. Xem ra, nữ nhân kia nói không chính xác. Ngay cả chính nàng ta cũng không rõ tình huống, nhưng lại muốn hành hạ chúng ta. Chúng ta tự mình đi tìm Mỵ Yêu, không cần để ý tới nàng ta nữa!" Từ Miêu trầm giọng ra lệnh! Khi Từ Miêu vừa dứt lời thì từ trong bóng tối nơi xa chợt lóe bạch quang. Một đạo thân ảnh như kinh hồng trong nháy mắt xẹt qua chừng mười trượng rồi hiện ra trước mặt mọi người. Chính là cô gái áo trắng mới vừa rồi mất tích . "Hừ! Ai dám bảo lời của bản nhân là sai? Ba ngày còn chưa qua, ai dám rời đi thì cứ để đầu ở lại!"