[Dịch]Đại Viên Vương- Sưu tầm

Chương 12


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vương Phật Nhi hết tìm Bạch thái giám lại nhờ Chi Hiểu Long nhưng bọn họ đều bó tay trước Tù Hồn Tỏa, thế mới biết thành tựu mấy ngàn năm của Dao Trì quả nhiên không phải tầm thường. Trong cơn giận dữ, hắn đang định thẩm vấn năm người phụ nữ đứng tuổi kia thì Lệ Khuynh Thành đã lên tiếng can ngăn:" Các tỷ ấy dù có không ra gì thì cũng là người trong sư môn của muội. Muội biết Đại nhiếp hồn niệm pháp của huynh vô cùng bá đạo, chỉ e sẽ phá huỷ thần trí của họ. Huynh có giết chết các tỷ ấy thì muội cũng không ngăn cản nhưng nếu biến bọn Hoàng sư tỷ thành si ngốc thì không phải quá độc ác sao!" Vương Phật Nhi cũng cười khổ đáp:" Khuynh Thành, chẳng lẽ muội không nghĩ đến chuyện khôi phục lại võ công, phá bỏ sự trói buộc bởi Tù Hồn Tỏa kia hay sao?" Lệ Khuynh Thành đột nhiên dịu dàng cười bảo:" Muội quả thực rất quý trọng một thân võ công này, nhưng hiện giờ lại cảm thấy cho dù không có thì cũng không phải chuyện to tát gì. Chẳng lẽ huynh còn không bảo vệ được cho muội sao?" Vương Phật Nhi lúng ba lúng búng, nhất thời không nói được nên lời. Hắn suy nghĩ một hồi, chợt vỗ đầu mừng rỡ bảo:" Tại sao ta lại quên nhất mất việc này chứ? Có thứ này thì tuy muội không còn võ công nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề." Bạch thái giám trước đây có tặng hắn ba tấm mặt nạ, còn dậy cho hắn cả phương pháp sử dụng. Tấm mặt nạ Huyễn Điệp thì tất nhiên hắn không tiện đưa ra, nhưng ba tấm còn lại cũng có công hiệu đặc biệt, khi dùng bí pháp của Thiên Phương châu để phát động thì uy lực cũng không dưới cao thủ nhất phẩm. Hắn lấy tấm mặt nạ Nguyên Tố ra đưa cho Lệ Khuynh Thành:" Tấm mặt nạ này có uy lực đặc biệt kỳ lạ, không có chân khí, niệm lực cũng có thể sử dụng được. Nó là bảo vật kỳ lạ của Thiên Phương châu ở hải ngoại, ta sau khi được Bạch tiền bối tặng thì vẫn chưa phải dùng đến, giờ tặng cho muội thật là hợp." Truyện "Đại Viên Vương " Lệ Khuynh Thành khá là tò mò, đeo tấm mặt mạ mỏng như cánh ve này lên rồi khẽ nói:" Hình như muội đã nghe kể về tấm mặt nạ này. Theo truyền thuyết, những tấm mặt nạ từ Thiên Phương châu truyền đến có thể biến thân thành quái vật gọi là kỵ sĩ, vũ lực cũng vừa phải thôi nhưng lực lượng có thuộc tính kỳ lạ, cực kỳ khó đối phó." Vương Phật Nhi truyền thụ bí quyết sử dụng cho Lệ Khuynh Thành. Lệ Khuynh Thành đeo tấm mặt nạ trên mặt, hét một tiếng thì tấm mặt na Nguyên Tố này tức thì hóa thành trong suốt rồi dần dần tan đi, sau đó năm loại lực lượng kỳ dị hội tụ quanh người Lệ Khuynh Thành. Truyện "Đại Viên Vương " " Lực lượng của tấm mặt nạ Huyễn Điệp là kỵ sĩ huyễn ảo còn của tấm mặt na Nguyên Tố này thì là kỵ sĩ nguyên tố. Ta vẫn chưa gặp nên không hiểu lực lượng này rốt cuộc là thế nào. Khuynh Thành đã mất chân khí, Chi Hiểu Long tiền bối nói tuy ông ta không có cách nào khôi phục lại được nhưng có thể phong tỏa lực lượng của Tù Hồn Tỏa khiến cho Khuynh Thành tu luyện một lần nữa. Ta thấy chi bằng để Khuynh Thành học đao đạo của Tinh gia cũng được." Hắn đang thầm tính toán thì Lệ Khuynh Thành đã phát động lực lượng của mặt nạ Nguyên Tố khiến một bộ giáp trụ kiểu dáng kỳ dị hiện ra bao bọc lấy toàn thân của nàng. Lệ Khuynh Thành cong ngón tay ngọc búng một cái, tức thì năm quầng hỏa cầu xuất hiện ở cạnh người nàng, thoáng dừng lại rồi mỗi quầng phát ra những tiếng gầm rít và bay thẳng lên trên trời cao đến khi mất dạng mà vẫn không tiêu tan. Vương Phật Nhi thấy thế mới biết vì sao Bạch thái giám lại nói lực lượng của tấm mặt nạ này có thuộc tính cổ quái đến mức một võ giả nhất phẩm bình thường cũng khó mà chống đỡ nổi. Võ công dù cao, binh khí có thần diệu cũng chỉ có thể chém ra hơn vài chục trượng chứ căn bản không thể tấn công quá xa. Lực lượng của tấm mặt nạ này có thể làm cho người đeo dễ dàng công kích mục tiêu ở ngoài trăm dặm và bản thân thì lại có đủ loại năng lực cổ quái khiến mình có thể phi hành lên không, tạo thành cục diện chỉ có bọn họ đánh người chứ người khác không có khả năng đến gần mình, tất nhiên chỉ thắng chứ không bại. Cũng chỉ có cao thủ đã vượt qua thiên kiếp, chân khí thay đổi về chất và có năm loại năng lực kỳ lạ gọi là Thiên kiếp ngũ dị hơn hẳn võ giả bình thường thì mới có bản lãnh hàng phục người sử dụng loại mặt nạ này. Lệ Khuynh Thành quay lại bên cạnh, Vương Phật Nhi tất nhiên là cực kỳ cao hứng. Hắn tặng mặt nạ chủ yếu là vì muốn lấy lòng nàng chứ không phải muốn nàng đủ sức mình đánh lên bờ xuống ruộng. Nếu không có cách nào phá bỏ Tù Hồn Tỏa thì Vương Phật Nhi cũng bỏ qua việc này, chỉ nàng nàng ta ta kể lại những nguy hiểm hắn đã trải qua ở Mãnh Thú Đạo cho Lệ Khuynh Thành nghe. Lệ Khuynh Thành lớn tiếng la lên kinh hãi, hối hận không đi cùng hắn. Hai người đang tình ý đậm đà, lo lắng cho nhau thì Nhạc Sư Đà không biết tốt xấu cứ thế đâm đầu chạy tới bẩm báo:" Cơ Lạc Hồng lại đến cửa quan mắng chửi! Chủ công xem có nên xuất binh giáo huấn hắn hay không?" Vương Phật Nhi giận tím mặt, suýt nữa đã muốn cho gã sư tử này một cước. Lệ Khuynh Thành mỉm cười bảo:" Đại Lôi Âm tự pha tạp nhiều chứ không phải chỉ có mỗi yêu tộc. Hơn nửa số Đại Lương quân là nhân tộc. Huynh bảo vệ Đại Lôi Âm tự thì cứ phá vòng vây của Cơ Lạc Hồng đi, không cần lo lắng cho muội." Vương Phật Nhi cười hắc hắc, căn dặn Lệ Khuynh Thành ở trong thành lâu không nên ra ngoài rồi dẫn Nhạc Sư Đà lên tường thành. Cơ Lạc Hồng đã thay kỵ thú mới, cầm ngang thanh đại kích, chỉ đạo năm trăm tên thủ hạ hung hăng quát mắng với lên trên tường thành. Tuy ngôn ngữ rất thô tục nhưng chửi mắng cũng thật là cay nghiệt khiến người nghe buốt óc. Khó trách Nhạc Sư Đà vài lần không kiềm chế được muốn ra khỏi thành chiến đấu, thì ra Cơ Lạc Hồng quả nhiên không phải là tay mơ, mắng chửi thấu đến tận xương. Vương Phật Nhi hú một tràng dài, tám con Hắc Long Thứu hiện ra trên Nam Thiên Môn quan. Hai con Hắc Long Thứu vồn có quan hệ máu thịt với sáu con tiểu Long Thứu của Vương Phật Nhi nên sau khi bị Bạch thái giám thu phục đã nhanh chóng nhận ra nhau. Bởi vậy khi Vương Phật Nhi lên tiếng kêu gọi thì cả tám con Long Thứu đều xuất hiện trên trời Nam Thiên Môn quan. Vương Phật Nhi chỉ vào doanh trại của Cơ Lạc Hồng, cao giọng hét:" Trước hết hãy phun lửa thiêu đốt lương thảo của hắn. hôm nay không rảnh để nói chuyện tào lao với tên này, chờ ngày mai hắn đói khát thì mới đánh nhau với hắn." Sáu con tiểu Long Thứu tuy chưa có lực lượng tương đương cao thủ nhất phẩm như cha mẹ nhưng cũng không kém nhiều lắm so với võ giả tứ, ngũ phẩm, hơn nữa lại có hắc hỏa trời sinh uy lực mạnh mẽ. Chúng từ trời cao ập xuống, lông đuôi lướt qua đâu thì nơi đó lửa bùng lên, chớp mắt đã thiêu đốt doanh trại của Cơ Lạc Hồng cháy đỏ bừng. Cơ Lạc Hồng khiêu chiến không được lại bị Vương Phật Nhi chỉ huy Long Thứu tập kích doanh trại, uất hận trong lòng nhiều không kể xiết, lập tức giục kỵ thú quay về doanh trại huy động quân binh dập lửa. Vương Phật Nhi thấy lính bắn cung trong quân của Cơ Lạc Hồng đã tập trung lại, sợ Long Thứu bị tổn thất nên vội vàng thét dài gọi chúng bay về rồi quay sang bảo Nhạc Sư Đà:" Nếu lần sau Cơ Lạc Hồng lại đến khiêu chiến thì ngươi cho tất cả thi binh xuất quan, sau đó gọi Long Thứu đến phóng hỏa thiêu đốt. Cổ xưa có Hỏa ngưu trận đã thành truyền thuyết trong quân đội, ta muốn cho Cơ Lạc Hồng biết Hỏa thi trận này cũng sắc bén phi thường." Nhạc Sư Đà nghe biện pháp này của Vương Phật Nhi xong thì liền chấn động, sau đó luôn mồm trầm trồ khen ngợi. Nếu Cơ Lạc Hồng phái binh ngăn chặn thì tất nhiên binh lính thủ hạ sẽ bị hỏa thiêu sứt đầu mẻ trán, còn nếu không ngăn cản thì Hỏa thi trận sẽ tràn vào doanh trại, e là chỉ một trận liền đại bại, chẳng còn sức đâu mà đánh trận. Mấy ngày đầu, Cơ Lạc Hồng chỉ quan sát sáu con chim lớn màu đen sống trên thành lâu Nam Thiên Môn quan, nhưng sáu con tiểu Long Thứu này mới ra đời được mấy tháng nên vẫn chưa có uy phong của tuyệt thế hung cầm, hắc hỏa trên đuôi cũng chỉ mờ nhạt không mạnh hơn Xích Diễm long thú bao nhiêu khiến hắn cũng xem thường. Tuy hôm nay bị tập kích nhưng vẫn chưa tổn thất bao nhiêu binh lực, lửa đốt doanh trại mà tám con Long Thứu phóng ra cũng bị hắn chỉ huy binh lính dập tắt rất nhanh nhưng tình hình không sáng sủa lại khiến tâm cảnh Cơ Lạc Hồng cực kỳ cay cú. Theo Cơ Lạc Hồng phán đoán thì Nam Thiên Môn quan căn bản không đủ sức nuôi dưỡng mấy vạn người, bao vây nhiều nhất một tháng thì không cần đánh cũng thắng. Nhưng phỏng đoán theo dấu hiệu mấy ngày nay thì Vương Phật Nhi dường như không có một chút ý đồ muốn phá vây nào. Vương Phật Nhi dùng năm trăm tăng binh phá mười vạn thi binh và bảy đại thi yêu khiến danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, ngay cả một tên đệ tử ký danh nho nhỏ cũng nổi bật trong Đại lễ phong đất ở Bạch Nguyệt thành, còn phối hợp trợ giúp Thanh Mộc thành phá tan vòng vây của Đại Lương quân, Bắc Chu quân và đột phá sự phong tỏa của hắn . Những việc này cộng thêm uy danh mấy ngàn năm không suy chuyển của Đại Lạn Đà tự làm cho Cơ Lạc Hồng cực kỳ kiêng nể Đại Lôi Âm tự. Theo tin tức từ thành Tây Kỳ truyền đến, những thám tử do Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn mai phục ở các nơi trong Tây Địch đã tời tấp mật báo về chuyện liên quân Tây Địch yêu tộc đông chinh, các đạo quân vây công những thành trì của Hoang Mộc đại tướng đã đều rút về. Truyện "Đại Viên Vương " Cơ Lạc Hồng cũng thầm nghĩ đến việc lui binh, nhưng khi quân báo đến báo cáo Cơ Huyễn thì chỉ được đáp lại là lệnh cho hắn phải vây khốn Đại Lôi Âm tự, không được tự tiện rút quân. " Rốt cuộc thì Tiết Độ Sứ nghĩ gì chứ ? Ông ta cả đời chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc sẽ thắng. Ta cũng không nghĩ ra tên Vương Phật Nhi kia có cái bản lĩnh gì mà giải quyết được chuyện ăn uống cho mấy vạn người, nhưng mà...... Ta thật sự có thể hạ được Nam Thiên Môn quan sao?" Những đám lửa cháy trong doanh trại dần dần đều được dập tắt, quan Lương thảo đến bẩm báo:" Lạc Hồng tướng quân, lương thảo của quân ta bị tổn thất mất ba phần, mười khu lều trại bị thiêu hủy. Nếu hậu phuong không chi viện lương thảo thì chúng ta không chịu đựng được bao lâu tại vùng hoang dã này." Cơ Lạc Hồng phất tay cho viên quan lương thảo lui xuống, cảm giác khá phiền muộn trong lòng. Hắn thân là người đứng đầu trong mười sáu Vệ tướng thủ hạ của Tây kỳ Tiết Độ Sứ, cầm quân xuất chinh chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế này. " Đợi thêm mười ngày, nếu Đại Lôi Âm tự còn không có dấu hiệu rối loạn thì bất kể thế nào ta cũng phải lập tức rút quân. Ở cái nơi dâm tà này ngày nào cũng chỉ có thi binh đến quấy nhiễu rất là khó chịu!" Vương Phật Nhi chỉ huy Long Thứu thiêu đốt một trận thì trong lòng không ít thống khoái. Hắn bắt đầu thầm tính toán xem bước tiếp theo nên đi từ đâu. Hắc Yêu thành có thể xuất nhập từ hai sườn núi Linh Cữu, tuy chỉ có cửa ra cố định nhưng cũng làm cho binh lực của hắn có thể cơ động linh hoạt gấp chục lần. Cơ Lạc Hồng có vây khốn ở bên ngoài hay không thì Vương Phật Nhi cũng không để tâm. Hắn chỉ suy nghĩ về lãnh địa của Hy Hòa tộc mà hắn đã đến khi cùng Chi Hiểu Long rời khỏi Mãnh Thú Đạo lần trước." Xét về địa lý của Trung thổ thì vùng đất Hy Hòa tộc chiếm cứ này có diện tích rộng lớn phì nhiêu không thua bất cứ châu nào của Đại Càn vương triều. Hơn nữa người dân Hy Hòa tộc khỏe mạnh, người trưởng thành đều là những chiến sĩ cực kỳ dũng mãnh, nếu bị Cơ Huyễn thu phục thì Đại Lôi Âm tự của sớm muộn gì cũng không xong, không bằng ta nghĩ biện pháp nhanh hơn một bước......" Vương Phật Nhi hiện giờ có những ưu thế là Đại Lôi Âm tự không ít dân cư, lại được hai đại tiểu thiên kiếp cao thủ Bạch thái giám và Chi Hiểu Long trấn giữ. Còn yếu điểm là không đủ lương thực, sức chiến đấu của quân đội quá thấp. " Truyền lệnh xuống, phàm là binh lính, lưu dân nguyện ý tham gia tu luyện Phậtpháp thì sẽ có thêm một phần phần thịt để ăn. Nói cho tám đại trưởng lão cần thu nhiều đệ tử tục gia, truyền thụ cho họ võ học cơ sở của Đại Lạn Đà tự!" Lúc Vương Phật Nhi ở tường thành trầm tư suy nghĩ thì Nhạc Sư Đà không dám quấy rầy, khi Vương Phật Nhi truyền lệnh xuống thì hắn chắp tay đáp lời, sau đó liền sửng sốt hỏi Vương Phật Nhi:" Chẳng lẽ chủ công cho phép đám binh lính bình thường này học tập vũ kỹ của Đại Lạn Đà tự sao?" Vương Phật Nhi gật đầu đáp:" Đúng vậy. Chỉ cần mỗi binh lính đều có vũ kỹ mạnh mẽ thì tự nhiên Đại Lôi Âm tự sẽ có một đội quân mạnh. Không có sức mạnh, hôm nay bị người ta tấn công, ngày mai để người ta vây khốn thì chịu thế nào được!" Nhạc Sư Đà chắp hai tay, vô cùng chân thành nói với Vương Phật Nhi:" Chủ công đã có ý này thì lão sư cũng muốn khuyên ngài một câu: loại võ cấm này không thể truyền loạn được! Nếu binh lính bình thường được học võ thì sẽ không cam lòng làm tiểu tốt, không có lợi cho kỷ luật quân đội!" Vương Phật Nhi mỉm cười bảo:" Lão Sư từ nhà ngươi lo lắng quá rồi. Ta đã lập kế hoạch về việc này, sẽ không ảnh hưởng tới kỷ luật trong quân." Phong trào học võ ở Trung thổ Thần Châu cực thịnh, nhưng muốn học võ thì chỉ có hai con đường, hoặc là theo gia truyền học từ cha ông hoặc là bái sư học nghệ. Các đại Thư viện Đạo quán của Đại Càn vương triều đều thu nạp môn đồ rất rộng rãi còn ở Tây Địch thì lại khác hẳn, Đại Lạn Đà tự thu đồ đệ cẩn thận, Thiên Ma viện chỉ nhận đệ tử có dồng dõi quý tộc, người thường không có cách nào để học võ. Vương Phật Nhi ban đầu còn thấy khó hiểu, vì sao có số lượng tương đương thì vũ lực của binh lính Tây Địch yêu tộc luôn thấp hơn quân đội Đại Càn vương triều, khi hắn phát hiện ra điểm này thì cũng lập tức hiểu được mấu chốt trong đó. Tây Địch yêu tộc có chủng loại phức tạp, quan niệm về dòng dõi cao hơn quốc gia, nếu binh lính có vũ lực mạnh thì đại tướng cầm quân sẽ khó khống chế, trừ phi tất cả binh lính thuộc cùng một dòng họ thì mới đỡ rối loạn. Vương Phật Nhi hiểu ra điểm này, cũng biết Tây Địch yêu tộc đã sống lẫn lộn với nhau bao đời nay nên ít khả năng tạo thành đội quân chỉ có một dòng họ. Các tướng Tây Địch cầm quân thì thà chịu dưới trướng ít binh lính chứ không muốn những binh lính này thấy tông tộc đối phương không vừa mắt mà đánh chém lẫn nhau. " Ta chỉ chọn lựa ra những binh lính đã có thành tựu về võ học, võ công cao cường để cho đi tu luyên, còn lại thì tạo thành một đội quân, tất nhiên sẽ áp chế đến mức thấp nhất loại nhiễu loạn này và còn có thể dùng biện pháp khuyến khích quyết đấu trong quân đội để tăng cường ý chí chiến đấu của binh lính. Phỏng theo đường lối dùng tinh binh thời cổ mà tạo ra một đội thân binh tuyệt đối trung thành, còn những kẻ võ công bình thường, không thích gây chuyện thì giao cho Nhạc Sư Đà, huynh đệ họ Khương và Lý Huyền Cảm thống lĩnh. Đó là kế mạnh ăn yếu nhịn." Nhạc Sư Đà tất nhiên là không làm sao hiểu nổi mưu lược của con người hiện đại đến từ thế kỷ hai mươi mốt như Vương Phật Nhi nên chỉ biết nghe lời giao phó, sai thân binh viết lại mệnh lệnh của Vương Phật Nhi thành bố cáo mang đi dán ở trước, giữa và sau Nam Thiên Môn quan. Vương Phật Nhi chăm chú quan sát Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng ở bên ngoài, bất chợt cảm thấy đạo binh mã ở ngoài thành này chi nhân mã hình như không chút lo lắng về việc liên quân Tây Địch chiêu mộ binh lính đi tấn công Đại Càn vương triều, nói không chừng ngược lại là chuyện tốt. " Chiến trận hung tàn, tất nhiên rất nhiều người phải chết. Ta cũng không phải kẻ có dã tâm muốn nhất thống tứ hải, hơi đâu mà đi đánh nhau sống chết với bọn họ. Nếu vậy thì cứ ở Đại Lôi Âm tự khai khẩn ruộng hoang, tăng cường thế lực, phát triển từng bước thì còn tốt hơn!"