[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Lý Huyền Đức đưa tay nhận túi trữ vật, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hơn, trong đôi mắt sinh ra vẻ tuyệt vọng lẫn không cam lòng.
- Gia chủ hiện giờ chúng ta phải làm sao?
- Hay là chúng ta chủ động cầu hòa, mặc dù có là đem ba con phố cuối cùng giao ra, còn tốt hơn là bị trục xuất khỏi Trường Phong Thành.
- Thất trưởng lão nói rất đúng, gia chủ hãy cầu hòa đi.
Phía sau, vài trưởng lão của Lý gia sắc mặt sợ hãi không yên nói.
- Câm mồm!
Lý Huyền Đức khẽ quát, nhất thời đem mấy người kia trấn trụ:
- Bọn người cho rằng Lý gia chúng ta có đi cầu hòa thì bọn chúng vẫn cho ta một đường sống sao? Dương gia lần này ra tay, hiển nhiên đã quyết định sẽ đuổi hoàn toàn Lý gia ra khỏi Trường Phong thành. Hơn nữa việc Băng Thiềm lão tổ, cả Dương gia đều đã biết, huống chi là Cẩm gia, bọn chúng giữ yên lặng, tất nhiên là tâm tư đồng dạng với Dương gia rồi! Các người cảm thấy Lý gia chúng ta đi cầu xin tha thứ, ngoại trừ bị người ta nhạo báng ra, chẳng lẽ có thể giữ được mình sao?
Đám trưởng lão Lý gia nghe vậy liếc nhìn nhau, nhất thời giống như đánh mất toàn bộ khí lực, bộ dạng cũng trở nên già nua hơn.
- Khụ! Gia chủ, lão phu muốn nói một chuyện, nếu chư vị đồng ý là có thể giải được nguy nan hôm nay của Lý gia.
Người mở miệng nói chính là đại trưởng lão Lý gia Lý Hiền, người này cũng không phải là huyết mạch chính của Lý gia, nhưng tu vi mạnh không kém gì Lý Huyền Đức nên mới có thể đứng ở vị trí như giờ.
Lý Hiền từ trước đến này không hợp với gia chủ, việc này mọi người đều biết, nhưng ở thời điểm nguy nan, hắn có thể hóa giải nguy nan trước mắt, khiến nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Lúc này Lý gia đã tới sinh tử tồn vong, đại trưởng lão có cách gì cứ nói thẳng ra đi.
Trong lòng Lý Huyền Đức mặc dù cực kỳ chán ghét Lý Hiền này, thế nhưng hiện tại chỉ có thể chế trụ ở trong lòng mà thôi.
Lý Hiền nghe vậy cười đắc ý nói:
- Ta đã âm thầm cùng Quách Thân tiền bối của Hoàng Tuyền Tông, nếu gia chủ đồng ý gia nhập trở thành thành viên của Hoàng Tuyền Tông thì sẽ được tông môn che chở, đến lúc đó cho dù Lý gia ta có bị thua đi chăng nữa, báo chuyện này ra chẳng lẽ đám người Dương gia, Cẩm gia còn dám động đến ta sao? Chỉ cần Lý gia ta vẫn trụ lại được, thêm Hoàng Tuyền Tông mạnh mẽ đến giúp đỡ, tương lai tất nhiên sẽ có cơ hội để phục hưng lần nữa. Việc này xin các gia chủ cùng chư vị trưởng lão hãy đưa ra một lựa chọn sáng suốt.
Âm thanh người này vừa hạ xuống, nhất thời có hai trưởng lão tỏ vẻ đồng ý, hai người này cũng đến từ nhánh của Lý Hiền, từ trước đến này đều nghe theo Lý Hiền, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Về phần các trưởng lão khác thì sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên đang suy tư.
- Việc này tuyệt đối không có khả năng, Lý Hiền trưởng lão không cần phải nhắc lại.
Lý Huyền Đức nghe vậy xong sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Năm đó Vũ Thành tổ tiên vốn nắm chắc việc đột phá cảnh giới hậu kỳ, nếu không phải là do trưởng lão Hoàng Tuyền Tông kia đánh bị thương, thì về sau đâu đến nỗi bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Sau khi Vũ Thành tổ tiên qua đời, Lý gia chúng ta mới bắt đầu đi xuống, tất cả chuyện này đều là do Hoàng Tuyền Tông gây nên, hôm nay lại hướng cầu bọn chúng như chó vẫy đuôi mừng chủ, chẳng lẽ lại không khiến tổ tiên thất vọng đau khổ sao!
Âm tanh chắc như đinh đóng cột, khiến người ta không thể nghi ngờ.
Lý Hiền nghe vậy ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, cổ quái nói:
- Vậy gia chủ muốn thế nào, lần này Băng Thiềm lão tổ đã trở thành phụng dưỡng của Dương gia, trận chiến này Lý gia ta sẽ cử ai xuất chiến đây?
Khuôn mặt Lý Huyền Đức kiên nghị, hàn quang trong đôi mắt lóe ra không ngớt.
- Việc này không cần đại trưởng lão phải lo lắng, lão phu tự mình ra tay, cho dù bản thân có chết tại đây, cũng sẽ bảo vệ cho Lý gia yên ổn sống ở trong Trường Phong thành này!
Lý Hiền nghe vậy hơi thở nhất thời như bị kiềm hãm lại, lấp tức căm hận hừ một tiếng quay đi.
Lý Huyền Đức vươn người đứng dậy, âm thanh lạnh lung nói:
- Trận chiến này sẽ do đích thân lão phu xuất chiến cho Lý gia.
Dị sắc chợt lóe trong mắt Cẩm Trung Lâm, lập tức chậm rãi lắc đầu, xem ra vận số của Lý gia đã tận rồi.
- Trần nhi, để ngươi giao thủ với Lý bá phụ thì hãy hết sức cẩn thận, đừng ra tay qua nặng a.
Cẩm Ngự Trần nghe vậy trong đôi mặt hiện lên vẻ châm chọc, lập tức kính cẩn xoay người thi lễ, nói:
- Phụ thân yên tâm việc này con nhớ kỹ.
- Nga, lần này Cẩm gia lại phái hiền điệt xuất chiến sao? Nghe nói hiền điệt tưởi còn nhỏ, tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, so sánh với khuyển tử nhà ta chả biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Dương Nhược Hải cười ra tiếng, lập tức vỗ tay nói:
- Năm nay chúng ta để cung phụng Huyết Nhãn Ma Quân ra tay, ít ra cũng không phải nằm ở cuối cùng.
Theo âm thanh hạ xuống, một đạo ô quang nháy mắt hạ xuống từ phí chân trời, sau khi thu liễm liền lộ ra một lão già ngoài năm mươi tuổi.
Người này có bộ dạng cực kỳ cổ quái, mắt phải không có đồng tử, đỏ như máu, màu đỏ đặc dính như hình một quả huyết châu. Mắt trái nhắm chặt, không mảy may mở ra, quỷ dị tới cực điểm. Khí tức lạnh lẽo lờ mờ phát ra từ trên người này.
Sau khi Huyết Nhãn Ma Quân xuất hiện, hướng Dương Nhược Hải khẽ gật đầug xem như hành lễ, liền lạnh như băng đứng yên một chỗ không nói lời nào cả, hiển nhiên là một tính cách lãnh đạm không nói một lời nào cả.
- Ha ha, nếu ba tộc đã có lựa chọn nhân sự, vậy vẫn dựa theo quy củ cũ, do gia tộc đứng cuối ra tay trước, lựa chọn hai tu sĩ khác đấu với hai nhà còn lại. Một khi đã như vậy, thỉnh Huyền Đức đạo hữu hãy đưa ra lựa chọn của mình đi.
Khóe miệng Dương Nhược Hải lộ ra vẻ mỉa mai, thản nhiên nói.
Lý Huyền Đức chau mày, thủ đoạn của Huyết Nhãn Ma Nhân kia hắn đã thấy từ ba mươi năm trước, chưa toàn lực ra tay đã có thể khiến một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị thương nặng, hắn tự nhiên càng không phải là đối thủ. Nhưng Cẩm Ngự Trần kia, tuy răng bên ngoài đồn nhau rằng tu vi người này đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, lại chưa thấy người này ra tay bao giờ, trong đó có chút khuyếch đại. Hơn nữa tiểu tử này tuổi không lớn, nói vậy kinh nghiệm giao đấu không nhiều lắm, nếu có cơ hội thì cũng vẫn có thể chiến thắng.
Sau khi tự suy xét, Lý Huyền trầm giọng nói:
- Trận đầu tiên, Lý gia ta chọn Cẩm gia làm đối thủ.
Cẩm Trung Lâm đáy mắt hiện lên vẻ cười lạnh, lập tức khoát tay nói:
- Trần nhi, Lý bá bá đã chọn ngươi làm đối thủ, ngươi hãy lên giao thủ với Lý bá bá một phen, phải nhơ lời cha nói, không được nặng tay.
Cẩm Ngự Trần cười lạnh, trên người độn quang chợt lóe, liền xuất hiện ở giữa sinh tử lôi đài.
Sắc mặt Lý Huyền Đức cẩn thận, tuy rằng Cẩm Ngự Trần nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, nhưng Cẩm gia dám phái hắn lên lôi đài, hiển nhiên là hắn cũng có thực lực, như vậy thì tiểu tử này hiển nhiên chả dễ đối phó.
Cho nên khi hai người ôm quyền thi lễ, hắn sẽ nháy mắt ra tay! Vì có thể giúp Lý gia có cơ hội ở lại Trường Phong thành, hắn sẽ bất chấp cả thể diện. Đưa tay lên hộp trữ vật, xuất ra một thanh trường đao, cả vật thể màu ngăm đen, ước chừng ba thước, theo khí tức truyền đến đó là một pháp bảo đứng hàng thượng phẩm.
Hát!
Trong miệng khẽ quát một tiếng, một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Lý Huyền Đức, đã đạt đến cảnh giới giả anh, phối hợp với pháp bảo thượng phẩm trường đao kia, khi ra tay thì uy lực cũng không thể khinh thường.
Một đao chém xuống, nháy mắt xuất hiện một đao mang, hướng thẳng đến đầu của Cẩm Ngự Trần kia.
Một kích này, Lý Huyền Đức đã toàn lực ra tay rồi.