[Dịch]Đạo- Sưu tầm

Chương 130 : Tất cả chém giết.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ầm Ầm Pháp lực khủng bố dao động giống như sóng biển vậy, điên cuồng quay cuồng không ngớt, hình như có một con nghiệt long đang tàn sát dưới đó. Khắp bầu trời dĩ nhiên lúc này đang tối sầm xuống, khí tức hung tàn ầm ầm phát ra, giống như trường thương chỉ thiên, cắm thẳng về phía chân trời. Trong vòng phạm vi trăm dặm, sau khi vô số tu sĩ cảm ứng thấy pháp lực dao động truyền ra ở đây, tất cả đều dừng bước lại sắc mặt trắng bệch, không dám đi tiếp về phía trước! Bởi vì trận đấu này hiển nhiên đã vượt qua cả sức chịu đựng lớn nhất của bọn họ rồi, một khi bước chân đi tới, sẽ lập tức bị trấn áp chết ngay. Mang Đạo Tử, Âm Úc Lão Ẩu cùng với Tam Chích Thi Vương, sắc mặt tất cả hiện giờ đều âm trầm, sát khí bùng lên trên mặt. Ba hướng năm người hắn liên kết toàn lực ra tay, thế mà vẫn bị Lưu Vân đỡ được, tuy rằng Lưu Vân bị thương rất nặng, nhưng vẫn kiên trì chịu đau như cũ. Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, thất khiếu chảy máu, trên người hiện đầy vết thương, thanh bào dĩ nhiên cũng bị ướt đẫm máu tươi. Lấy tu vi của nhục thể hắn, mà có thể bị thương tới mức độ như vậy, đủ thấy rằng trận đấu vừa rồi dữ dội kịch liệt tới mức độ nào rồi. Nhưng lúc này, hắn lại nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Chịu đựng để đám người kia tấn công, đương nhiên Tiêu Thần đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, nếu thật sự không ngăn cản được, chỉ có thể đành để Tiểu Điện tự bạo trước, dưới một kích đó, cũng đủ khiến cả ba kẻ kia phải chết, sau đó sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy. Nhưng vừa rồi khi giao đấu với ba người họ, chẳng biết tại sao lại trực tiếp xuất hiện một loại năng lượng huyết sắc trong cơ thể, nhanh chóng chữa trị thương thế cho hắn, hơn nữa còn đem lực công kích của thần thông giảm đi rất nhiều. Cũng nhờ sự giúp đỡ của năng lượng huyết sắc thần bí này mà Tiêu Thần mới có thể kiên trì đến vậy, vẫn chưa cần sử dụng đến Tiểu Điện. Tuy rằng năng lượng huyết sắc xuất hiện cực kỳ quỷ dị, nhưng Tiêu Thần cũng là từ trong cảm ứng được một cổ ấm áp, tuy rằng không biết điều này có thể là đến từ nơi nào, nhưng đối với hắn tất nhiên không có nửa điểm thương tổn. không biết sự tự tin này của Tiêu Thần từ đâu mà đến, nhưng trong lòng hắn chắc chắng cũng không hiểu. Nhưng hiện giờ, trận đấu vẫn tiếp tục, đây không phải lúc suy nghĩ sâu xa, Tiêu Thần bèn đem ý niệm trong đâu áp chế đi, đôi mắt cũng lóe lên hàn quang nhìn đám người đối diện. Nếu chỉ muốn giết chết năm người này, chỉ cần xuất ra Tiểu Điện là xong. Nhưng Tiêu Thần sẽ không làm như vậy. Hoàng Tuyền tông muốn giết hắn, vậy chắc hẳn đã cử cường giả tới đây, đó mới chính là việc làm hắn băn khoăn. Nếu ham muốn nhất thời chỉ để giết nhanh năm kẻ này, đợi người của Hoàng Tuyền tông tới, Tiêu Thần thoát sao được! Cho nên mặc dù người đang bị thương, hắn vẫn muốn chờ đợi, đợi cho đến khí tu sĩ Hoàng Tuyền tông đến, đó mới là lúc hắn ra tay. Chỉ cần một kích này của Tiểu Điện thôi, Tiêu Thần sẽ nắm chắc phần thắng, đem lực sát thương đến cảnh giới tận cùng. Đúng lúc này, một tiếng cười "Hoắc hoắc" từ xa truyền đến, vang đến từ khắp thiên địa. - Mang Đường Tử, Âm Quỷ Bà, Tam Cương Vương, Hoàng Tuyền tông ta đã ban bố lệnh truy sát có thể khiến vài đạo hữu ra mặt, việc này quả thực có chút ngoài dự liệu của lão phu. Âm thanh trầm thấp còn chưa hạ xuống, ở phía xa nơi chân trời đang có mây đen cuồn cuộn gào thét mà tới, khí tức ẩn chứa sự lạnh lẻo vô tận, khiến cho nhiệt độ cả không gian nhanh chóng hạ thấp xuống. Đám người kia nghe được lời đó, sắc mặt đại biến, ánh mắt âm trầm nhìn người mới tới, ánh mắt lộ ra vẻ vô tận kiêng kỵ. - Hai vị đạo hữu Thực Hồn, Thực Cốt, không ngờ rằng lần này tông chủ đã đem hai vị thái thượng trưởng lão tới, xem ra tông môn đã muốn bắt bằng được Lưu Vân! Sắc mặt Âm Úc Lão Ẩu trở nên khó coi, nhìn thấy người kia trầm giọng nói. Ánh mắt Mang Đạo Tử cùng Tam Chích Cương Vương u ám đến cực điểm. Bọn họ đã phải tiêu hao hết khí lực mới khiến Lưu Vân bị thương nặng, mắt thấy đã sắp thành công, thì đúng lúc này tu sĩ Hoàng Tuyền tông lại tới, nếu Lưu Vân bị bọn họ giết chết, thì bọn họ phải cố gắng giết trước, chẳng lẽ lại phải làm hộ cho kẻ khác sao. Nhưng cho dù trong lòng họ rất tức giận, cũng chả dám lật mặt với tu sĩ Hoàng Tuyền tông. Hai tên Thực Cốt và Thực Hồn đã sớm đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, khoảng cách đến cảnh giới Bất Trụy bất quá chũng chỉ còn nửa bước chân nữa, thần thông và pháp lực đều sâu không lường được, tu sĩ Nguyên Anh thông thường không thể so sánh được. Huống chi phía sau hai người còn mang theo hai mươi tu sĩ Hoàng Tuyền tông, tu vi tất cả đã đều trên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, nếu quả thật có phát sinh xung đột, tất nhiên đó không phải là một cách hay. Trong mắt Thực Cốt trưởng lão lóe lên tinh quang, lập tức khôi phục lại vẻ uể oải như cũ, hừ nhẹ nói: - Chư vị đạo hữu yên tâm, Hoàng Tuyền tông ta từ trước đến nay không phải là hạng nói không giữ lời, cho dù chúng ta đi khỏi đây, cũng sé nói là mấy vị đạo hữu này đã giết chết Lưu Vân, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Một khi các người thành công, sẽ nhận được Hoàng Tuyền đạo quả của Hoàng Tuyền tông ta. Thực Hồn nghe vậy ánh mắt chớp lên, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh. - Lời của đạo hữu Thực Cốt là thực chứ? Đáy mắt Cương Vương hiện lên vẻ khả nghi, trầm giọng hỏi. - Hoắc Hoắc, Cương Vương hà tất phải đa nghi chứ, nơi này có đông đảo các đạo hữu, nếu Hoàng Tuyền tông ta thất tín, việc này sẽ truyền đi khắp thiên hạ. Hoàng Tuyền đạo quả kia tuy rằng rất quý giá, nhưng vẫn chưa đủ để Hoàng Tuyền tông ta phải làm mất thanh danh. Thực Cốt trưởng lão nghe vậy cười khẽ nói. Mang Đạo Tử, Âm Quỷ Bà cùng Tam Chích Cương Vương liếc nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, lời Thực Cốt nói quả thực không sai, như vậy bọn họ cũng an tâm đi rất nhiều. - Hai vị đại trưởng lão Thực Cốt và Thực Hồn của Hoàng Tuyền tông đều có tu vi sâu không lường được, phía sau còn có hơn hai mươi hộ pháp trưởng lão của Hoàng Tuyền Tông, ngoại trừ tu sĩ Bất Trụy ra thì bất cứ tu sĩ nào cũng đều bị giết chết! Hôm nay Lưu Vân này chắc chắc sẽ phải chết! Tuy rằng lúc trước vì ham muốn Hoàng Tuyền đạo quả mà tới đây, nhưng lại có chút may mắn được ra tay trước. Lưu Vân này thủ đoạn thần thông không lường, ở đây đã có nhiều người công kích, lại có thể kiên trì đến thời khắc này, thực lực như vậy quả thật đủ để thoải mái giết chết ta. - Lời đạo hữu nói không sai, nhưng dù vậy thì hôm này Lưu Vân chắc chắn phải chết! Xung quanh nơi này, mơ hồ lộ ra thêm vài thân ảnh, rải rác khắp nới, số lượng e rằng không dưới trăm người, tu vi tất cả đều đạt trên cảnh giới Nguyên Anh. Những tu sĩ này đều vì lệnh truy sát của Hoàng Tuyền tông mà tới, nhưng lúc này lại không dám bước lên nửa bước. Dù sao nếu Lưu Vân thực sự tự bạo thì thực lực đó quả thật giết chết họ một cách dễ dàng. Nhưng bọn họ lại không phát hiện ra, người bị bọn họ bàn luận tất phải chết thì đang chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt có vẻ ảm đạm, nhưng khóe miệng lại cười lạnh, trong ánh mắt sát khí đang tung hoành. Tiêu Thần nhìn thấy đám người tu sĩ Hoàng Tuyền tông, khóe miệng hơi nhếc lên, lộ ra vài phần mỉa mai, nói vậy nếu mình ra tay lưu lại toàn bộ bọn họ ở chỗ này, lấy thực lực của Hoàng Tuyền tông, cũng sẽ bị tổn thất khá nhiều đây. Khẽ lắc đầu một cái, hắn khẽ cười một tiếng: - Chư vị đạo hữu Hoàng Tuyền tông quả thực chậm chạp quá, chỉ vì chờ đợi các ngươi mà tại hạ phải chịu không ít đau khổ. Lời nói khá hờ hững nhưng vang vọng khắp không gian quang đây, đủ để truyền vào tai mỗi một tu sĩ ở nơi này. Sắc mặt Thực Cốt lão tổ của Hoàng Tuyền tông khẽ biến, sau đó cười lạnh liên tục, thấp giọng nói: - Sao vậy, chẳng nhẽ từng này đạo hữu tiễn ngươi lên đường còn chưa đủ hay sao, hay là lại muốn lão phu tự tay tiễn một đoạn? Tiêu Thần lắc đầu, mặc dù sau đó cười khẽ, nhưng đôi mắt đen vẫn hờ hững lạnh như băng, sát khí tung hoành. - Ta chờ chư vị đạo hữu đến, bất quá chỉ là muốn nắm chắc cơ hội, tiển các ngươi ra đi cùng nhau thôi, để đỡ cho chư vị đạo hữu ở đây lên đường khỏi tịch mịch. Nếu chư vị đạo hữu đã tới đủ rồi, như vậy Lưu Vân ta cũng không dám làm chậm trễ thời gian nữa. Khi nói chuyện, Tiêu Thần đưa tay lên trên túi trữ vật, nháy mắt một đoạn kiếm xuất hiện trong tay. Đoạn Kiếm. Kiếm này thể tích hơi lớn, phần chuôi đã to lên một nửa, chừng gần ba thước. toàn thân của nó đều màu đỏ, loang lổ rỉ sét, khí tức không có chút năng lượng nào dao động, giống như một cục sắt tầm thường ở thế tục. Nhưng lúc này, trên mặt Tiêu Thần cũng ngưng trọng lại, hàn ý trong đôi mắt đủ để lạnh băng tất cả, sát khí tung hoành. Thực Cốt, Thực Hồn của Hoàng Tuyền tông cùng đám người theo sau, sau khi nhìn thanh đoạn kiếm trong tay Tiêu Thần, sắc mặt liền hơi hơi trầm xuống, sau đó khẽ cau mày. Khi đám người dùng nguyên thần cảm ứng đoạn kiếm, đều không thấy được chỗ nào bất thường, chẳng lẽ Lưu Vân này chỉ phô trương thanh thế, sau đó chờ thời cơ chạy trốn. Ý niệm như vậy sinh ra ở trong lòng, khiến mấy kẻ đó cười lạnh, một khi bọn họ đã liên thủ, cho dù người này sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, thì cũng chạy lên đằng trời. - Tiểu Điện, hôm nay một kích này là thời gian để ngươi lộ ra uy phong của mình, chớ để Tiêu Thần thất vọng nha. Tiều Thần trong lòng khẽ thì thào. Cảm ứng được khí tức phát ra ý niệm, toàn thân đoạn kiếm khẽ run lên, một tia khí tức từ từ chậm rãi tán ra. Khí tức này cực kỳ lãnh đạm, khiến cho không gian nháy mắt chấn động, không gian quanh đó hình như bị mạnh mẽ xé rách. Sắc mặt Thực Cốt khẽ biến, sau đó đồng tử kịch liệt co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ vô cung hoảng sợ. Nguyên Thần sau khi cảm ứng được khí tức này, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên, hắc bào mặc trên người đã nhanh chóng bị ướt nhẹp. - Đoạn kiếm này có điểm cổ quái, trốn! Hắn thét lên một tiếng, linh quang trên người lóe ra, vừa muốn chạy trốn, bỗng nhiên nhận thấy một cỗ khí cơ dày đặc mạnh mẽ khóa lại, một khi đã không thể trốn thì trong mắt đã nhanh chóng trần đầy vẻ tuyệt vọng. Thực Hồn cùng đám người mang theo kia sắc mặt liền đại biến, sau đó tái nhợt lại, tâm tình kích động. Hai tay Tiêu Thần nắm lấy chuôi kiếm, lưỡi kiếm trực tiếp chỉ vào đám người tu sĩ Hoàng Tuyền tông, đáy mắt lệ quang chợt lóe, nháy mắt chém xuống. Một kiếm hạ xuống, tràn đầy khí thế ầm ầm phát ra, phong vân đột biến. Kiếm quang ngàn trượng nháy mắt ngưng tụ, ầm ầm chém xuống, không gian bên cạnh vỡ vụn ra từng mảnh, những vết rạn màu đen kịt giống như miệng con mãnh thú, dữ tợn đáng sợ với lực cắn nuốt vô tận. Đám người Thực Cốt gầm lên dữ dội, liên tục bày lên những vòng linh lực bảo hộ, pháp bảo phòng hộ trong túi trữ vật lai càng điện cuông xuất ra, dù vậy, trên mặt bọn họ vẫn lộ ra vẻ lo sợ không yên, tuyệt vọng. Ầm! Kiếm quanh chém xuống, pháp bảo vỡ vụn, vòng bảo vệ bị phá. Huyết nhục tung bay! Hai đại thái thượng lão tổ Thực Cốt, Thực Hồn của của Hoàng Tuyền tông, cùng hai mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ hộ pháp đại trưởng lão, Mang Đạo Tử, Âm Quỷ Bà, Tam Chích Cương Vương, như vậy cũng đủ để làm một tổ hợp tu sĩ mạnh mẽ tung hoành cả Tu Chân Giới, nhưng nháy mắt lại bị giết chết gần hết, mùi máu nồng đậm, xông lên tận trời cao. Một kích của Tiểu Điện, mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực đủ để so sánh với tu sĩ Bất Trụy tự mình ra tay, tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống đều phải chết!