[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Hãn Hải đại lục trung vực.
- Ngày trước Hoàng Tuyền tông ban bố tông môn truy sát lệnh, lấy nghịch thiên thần Hoàng Tuyền đạo quả làm phần thưởng, muốn chiêu mộ đại lục tu sĩ diệt sát Lưu Vân kia.
- Ngày kế Lưu Vân hành tung bại lộ, nằm ở Trường Phong thành Lý gia, song phương có quan hệ ngầm, nhưng trước mắt chưa tìm hiểu được.
- Hành tung Lưu Vân vừa truyền ra, vô số tu sĩ đại thần thông cảnh giới Nguyên Anh sôi nổi chạy tới Trường Phong thành, hy vọng trảm sát người này, đổi Hoàng Tuyền đạo quả. Theo thống kê bổn phái thu thập được, Nguyên Anh tu sĩ tới Trường Phong thành phải tới hơn hai trăm người, gầm như chiếm quá nửa số lượng Nguyên Anh tu sĩ cả Đông Nam vực! Nhưng kết quả lại khiến người khác trố mắt, Lưu Vân kia thần thông thủ đoạn vượt xa thường nhân tưởng tượng, diệt sát Nguyên Anh tu sĩ như lấy đồ trong túi. Thậm chí lúc sau cầm trong tay một thanh đoạn kiếm, nháy mắt diệt sát hai đại thái thượng trưởng lão Hoàng Tuyền tông là Thực Cốt, Thực Hồn cùng hai mươi trưởng lão hộ pháp Nguyên Anh cảnh giới khác, còn cả tán tu Mang Đạo Tử, Âm Quỷ Bà cùng một nhà Cương Vương toàn bộ đều bị giết chết! Đoạn kiếm này uy lực vô cùng, bổn tông xếp nó vào hàng vi thiên phẩm đạo khí. . . .
- Cuối cùng một tu sĩ thần bí của Hoàng Tuyền Tông xuất thủ, từ thần thông uy lực, có khả năng là tồn tại cảnh giới Bất Trụy. Như vậy thứ nhất, tin tức Hoàng Tuyền tông có được Bất Trụy tu sĩ trấn thủ đã được chứng thực. Lưu Vân kia thần thông uy lực làm cho người ta sợ hãi, ngạnh kháng hai thức thần thông của Bất Trụy tu sĩ, sau đó thổ huyết mà đi, không ai dám ngăn cản. Về phần tu sĩ Hoàng Tuyền tông kia vì sao giửa đường thu tay, việc này bổn tông cũng không cách nào điều tra rõ ràng, trong đó hẳn là có bí ẩn gì khác. . .
- Bách Hiểu tông thông báo tới chư vị đạo hữu việc này, những thông tin tình báo kế tiếp đang không ngừng truyền lại. . .
Trong độn quạn, truyền đến thanh âm thanh thúy ngây thơ của một nữ tử.
- Sư tôn, người nói Lưu Vân tiền bối này rốt cuộc có bộ dáng gì, sẽ không cùng người giống nhau, mặt mũi hiền lành, bộ râu thật dài, tức giận liền phẫn nộ a.
- Còn nữa, Hoàng Tuyền tông kia thật sự lợi hại như vậy, lại có Bất Trụy tu sĩ trấn thủ. Bất Trụy nha, nghe danh hào trong lòng đã thấy hơi sợ, nhất định là người phi thường lợi hại. Mà Lưu Vân có thể kiên trì đỡ hai thức thần thông, hắn chẳng phải là cũng rất lợi hại sao?
- Tiểu Ngư Nhi, không được nói lung tung.
Ánh mắt Phố Dương Tử cẩn thận đảo qua quanh thân, sau khi không nhận thấy nửa điểm dị thường gì, lúc này mới thấp giọng khiển trách:
- Hoàng Tuyền tông từ trước đến nay làm việc mãnh liệt bá đạo, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, con nói mấy lời kia nếu rơi vào trong tai người hữu tâm, nói không chừng liền mang đến họa sát thân cho cả hai sư đồ ta.
- Về phần Lưu Vân tiền bối kia, há lại để một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ như con luận đàm, nhanh ngậm miệng lại, chúng ta nắm chắc thời gian chạy đi, tranh thủ ngày mốt liền có thể tới Lê gia. Con nhớ kỹ, vi sư tuy rằng cùng Lê gia gia chủ tình bạn cố tri, nhưng có thể bái sư thành công hay không, còn phải xem chính con tranh thủ.
Nữ tử nghe vậy chẳng hề để ý hếch cái miệng nhỏ lên, hiển nhiên vị sư tôn này ở trong mắt nàng xem ra cũng không có lực uy hiếp quá lớn. Nhưng nghe hắn nói vẻ nghiêm trọng, trong lòng cũng một trận sợ hãi, rốt cục ngoan ngoãn ngậm miệng không đàm luận việc này nữa.
- Được rồi, suốt một đường sư tôn người nói tất cả bao nhiêu lần, chẳng lẽ bản lĩnh của Tiểu Ngư Nhi người còn không biết sao, khảo nghiệm của Lý gia dù có nghiêm khắc hơn nữa, con cũng nhất định có thể qua được.
Phổ Dương tử nghe được lời ấy, trong mắt cũng là nhịn không được hiện lên vài phần đắc ý cưng chiều, tiểu nha đầu này tính khí tuy rằng bất hảo một ít, nhưng nếu nói về thiên phú luyện đan, quả nhiên là nhân tài ngút trời mấy trăm năm khó được, nếu không hắn cũng không thể mang nha đầu tới Lê gia trắc thí.
Bất quá tuy rằng trong lòng vừa lòng, nhưng sắc mặt hắn vẫn căng cứng như cũ, sợ bị tiểu nha đầu này thấy được lại muốn một trận kiêu ngạo đắc ý.
- Hừ! Thiên hạ rộng lớn thiên tài không hề ít, nói không chừng tại Lê gia có thể gặp được một cao thủ luyện đan thiên tư còn tốt hơn con, đừng nên kiêu ngạo.
Tiểu Ngư Nhi nghe vậy cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, một bộ sớm biết rằng người sẽ nói thế mà, quay đầu đi không thèm để ý.
Nhưng khi ánh mắt tiểu nha đầu rơi trên mặt đất, nhịn không được cái miệng nhỏ khẽ nhếch phát ra một đạo kinh hô,
- Sư tôn, người mau nhìn, trên mặt đất có người chết!
Phổ Dương tử nghe vậy nhíu mày, ánh mắt dừng trên “thi thể” kia. Nơi này hoang vu trước sau hơn ngàn dặm không có một bóng người, người này lại nằm thật ở chỗ này, tất nhiên không phải người thường, hẳn cũng là tu sĩ, nếu xuất thủ cứu hắn, sợ là sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
Nghĩ tới đây Phố Dương Tử nhíu mày, hừ nhẹ nói:
- Nếu biết là người chết, còn nhìn cái gì, chúng ta tiếp tục bay đi là được.
- Không được, chúng ta đi xuống xem một chút, nói không chừng người nọ còn sống, sư tôn lão nhân gia người tâm địa từ bi, một con kiến nhỏ cũng không nỡ giết, sao lại nhẫn tâm thấy chết mà không cứu đây?
Tiểu Ngư Nhi ôm lấy cánh tay Phố Dương Tử, liên tục làm nũng.
Phổ Dương tử nghe vậy mặt mày rạng rỡ, thoáng chần chờ, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi xuống xem một chút, nhưng nếu là có phiền toái, chúng ta cũng không thể cứu hắn, nếu không nói không chừng sẽ đem chính mình đi theo hắn mất.
- Biết rõi biết rõ, sư tôn người cũng thật là dài dòng.
Tiểu Ngư Nhi bất mãn nói lầm bầm, thân thể mềm mại chợt lóe linh quang, hạ xuống trên mặt đất, thật cẩn thận tiến tới gần người chết, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, nhịn không được quay đầu lại than thở nói:
- Sư tôn, người nhanh một chút a, chậm như vậy để làm chi.
Phổ Dương tử nghe vậy trong lòng cười thầm, tiểu nha đầu này rõ ràng sợ hãi, vẫn còn cố nói cứng. Lập tức cũng không nói ra, ho nhẹ một tiếng chậm rãi đi thẳng về phía trước, mặc cho tiểu nha đầu liên tục dậm chân hờn dỗi.
Nói là người chết, là bởi vì gia hỏa trên mặt đất toàn thân là máu, hình tượng đáng sợ, khí tức mỏng manh dừng như sắp đứt tới nơi, hiển nhiên là bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Phổ Dương Tử chau mày, xem ra người này hẳn là cùng người đấu pháp không địch lại, miễn cưỡng trốn ở đây hôn mê đi, trong lòng lúc này mới an tâm một chút.
- Sư tôn. . . Hắn giống như thương thế rất nặng, người có cứu được không?
Tiểu Ngư Nhi mặt trắng bệch, hiển nhiên chưa từng thấy qua cảnh nào nhiều máu như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy lo lắng, mở to mắt nhìn Phố Dương Tử.
Phổ Dương Tử nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của tiểu nha đầu, lập tức đành phải thấp giọng than thở:
- Cứu! Cứu! Cứu! Chỉ là nếu đem phần lớn bảo bối cứu mạng trên người vi sư cấp cho hắn, sau này chúng ta chính mình bị thương, xem ai tới cứu chúng ta.
Tiểu Ngư Nhi nghe vậy hoan hô một tiếng,
- Sư tôn, con biết ngài là người tốt mà, nhất định sẽ xuất thủ cứu hắn.
- Mẹ con nói người tốt sẽ có hảo báo, chúng ta hiện tại cứu hắn, đợi cho vạn nhất chúng ta xảy ra chuyện, khẳng định cũng sẽ có người cứu chúng ta.
Phố Dương Tử trong lòng âm thầm lắc đầu, nha đầu Tiểu Ngư Nhi từ nhỏ được hắn che chở nuôi nấng trong núi, tính khí vẫn luôn thiện lương như vậy, từ nay về sau sợ rằng khó sống a, Tu Chân Giới bên ngoài lãnh huyết, chỉ sợ xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng. Tương lai nếu thật sự rơi vào hoàn cảnh giống như người này, không ai mượn gió bẻ măng tặng thêm một cước, hắn cũng đã cám ơn trời đất rồi.
Lắc lắc đầu, hắn đặt tay trên người “người chết kia”, sờ soạng nửa ngày, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, thấp giọng than thở:
- Xem ra cũng không phải là đại nhân vật nào, nhất định là tán tu nghèo, trên người ngay cả nửa khỏa linh thạch cũng không có, lần sinh ý này lỗ to rồi.
- Sư tôn. . .
Tiểu Ngư Nhi bất mãn kéo dài giọng nói.
- Hảo! Hảo! Hảo! Cứu người, lần này lại phải xuất thủ miễn phí, thực lỗ vốn.
Phổ Dương Tử lầm bầm nói, giơ tay hướng "Người chết" kia kéo đi.
Một lát sau.
- Tốt lắm, người này tuy rằng khí tức mỏng manh, nhưng nhất thời không chết được đâu, chúng ta trước mang theo hắn, chờ hắn tỉnh hỏi một chút có cái. . . Bảo bối gì để báo ân không, sau đó đuổi hắn đi thôi.
- Đáng thương a, lão nhân ta chân tay gầy yếu, còn phải vác hắn theo.
Phố Dương Tử bất mãn than thở, dưới ánh mắt soi mói của Tiểu Ngư Nhi tới "Người chết" hắn vác trên lưng, độn quang chợt lóe đi về phía trước.
- A? Đây là vật gì, như thế nào giống như một viên gạch vậy?
Tiểu Ngư Nhi mặt đẹp lộ ra vài phần vẻ nghi hoặc, lập tức cau mày nói:
- Quả nhiên là một tên quỷ nghèo, không có pháp bảo lại có thể lấy một viên gạch làm vũ khí, ai, bất kể thế nào nếu đã nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi tiểu thư sẽ mở lòng từ bi mang ngươi theo nha.
Nói xong bàn tay mềm mại kia thu viên gạch vào túi trữ vật, độn quang chợt lóe về phía trước đuổi theo, dịu dàng nói:
- Sư tôn, chờ con với, nơi này hoang vu hẻo lánh, người không sợ tiểu đệ tử xinh đẹp của người bị cường đạo bắt đi sao?
Phố Dương Tử phía trước nghe vậy chút nữa thì rơi xuống đất, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nha đầu này một cái, cường đạo? Thân là Tu Chân giả lại còn nói ra những lời như vậy, thật sự là dọa người a.
Tiểu Ngư Nhi không hề sợ hãi ôm bụng cười to, tiếng cười thanh thúy như chuông ngân, truyền khắp không gian.