[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Phương Chu sơn Lê gia, mặc dù môn nhân không ít, cường giả thì rất tầm thường, nhưng luyện đan thuật thì cũng có chút bất phàm. Tục truyền nhà này năm xưa từng xuất hiện không ít thần thông đại tu sĩ, danh tiếng thuật luyện đan càng vang vọng khắp nơi, nhưng gia đạo dần dần suy đồi, lúc này mới dần dần phai nhạt trong mắt mọi người.
Giờ phút này, tại Lê gia đại viện, sân viện một mực yên tĩnh, một gã tu sĩ mặc thanh sam ngồi trên mặt ghế đá, cầm trên tay một bầu ngọc, bên trong chứa loại hảo tửu hạng nhất, hương thơm tỏa ra bốn phía
Người này, hiển nhiên chính là Tiêu Thần
- Lưu lại Lê gia đã hơn hai tháng, thương tích gần như toàn bộ khôi phục lại, xem ra ta cần phải chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Tiêu Thần vừa ngửa đầu uống một ngụm rượu mát lạnh, rơi vào trong bụng, hóa thành dòng nhiệt lưu cuồn cuộn, tan vào tứ chi bách hài bên trong. Nước rượu này cũng coi là vật phi phàm, tên là thần tiên nhưỡng, chính Lê gia cất dưỡng hàng năm mới có thể hưởng thụ, Phổ Dương tử được hai hồ, còn trong tay Tiêu Thần chính là một
- Rời Lê gia, tìm kiếm phương pháp Kết Anh, đợi ta sau khi tu vi thành công, chính là lúc Hoàng Tuyền tông kia vĩnh viễn biến mất.
Đáy mắt thoáng hiện lên quang mang. Uy áp nhàn nhạt theo cơ thể này phát tán ra bên ngoài, gắt gao bao phủ ba trượng quanh thân không một kẻ hở.
- Nếu là hết thảy thuận lợi, sau khi Hoàng Tuyền tông diệt vong, ta liền tìm kiếm phương pháp quay về đại lục, rời nhà lâu ngày, không biết song thân phụ mẫu có bình an không? Cũng không biết sư tỷ có hay không vẫn như trước ở lương đình đợi kẻ thấp hèn như ta trở về?
Trong lòng Tiêu Thần đột nhiên sinh ra phiền muộn, , ngửa đầu một ngụm đem thần tiên nhưỡng trong bần uống cạn, một lát sau chậm rãi lắc đầu, miễn cưỡng đem ý niệm trong lòng áp chế, tâm tư một lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thản.
- Nhưng việc này, thế nào có thể đề cập với tiểu nha đầu, sợ là nàng lại khóc nhè.
Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra vài phần cười khổ, chính là vào thời khắc này, hắn khẻ cau mày, lập tức chậm rãi lắc đầu.
- Đến rồi,bên này chính là chỗ biểu ca ta ở.
Tiểu Ngư Nhi cười hì hì thanh âm xa xa truyền đến, nhưng nghe làm sao đều có chút ý tứ khích tướng.
- Ta chỉ nói cho các ngươi biết, biểu ca ta rất lợi hại, lúc trước Lê Phàm bọn hắn bởi vì không nghe lời khuyên của ta nên bị ăn không ít đau khổ, lại còn bị người khác giễu cợt rất lâu.
- Uy uy, Lê Uyên kia ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút, bằng không tý nữa bị đánh cũng đừng trách bổn tiểu thư không có nhắc ngươi.
Tiểu Ngư Nhi mặc một thân lục sắc y sam, là phát minh mới của Thanh Thanh xinh đẹp động lòng người, giờ phút này kéo dài tiêng nói chuyện, lại càng xinh đẹp tới cực điểm.
Hai mắt Lê Uyên tỏa sáng, liền bật cười nói:
- Tiểu Ngư Nhi tiểu thư không cần nhiều lời, tại hạ xuất môn phiêu bạt hơn nửa năm, cũng không biết là trong nhà xuất hiện một người thân bí đến như vậy, tự nhiên cần phải lãnh giáo một chút.
- Bất quá xin Tiểu Ngư Nhi tiểu thư hãy nhớ rõ ước định giữa chúng ta, nếu tại hạ may mắn thắng lợi như đã nói, ngươi liền không thể ngăn cản ta hướng tới Phổ Dương tử tiền bối cầu hôn.
Tiểu Ngư Nhi nghe vậy le lưỡi, bĩu môi nói:
- Chuyện này vẫn là chờ ngươi trước thắng biểu ca ta rồi nói sau
Nói xong tiểu nha đầu liếc mắt nhìn người này một cái, bước nhanh tới trước mấy bước đẩy ra viện môn, dịu dàng nói :
- Biểu ca biểu ca, lại có người muốn tới khiêu chiến ngươi, nhanh lên đi ra đón khách.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn nha đầu này một cái, sau đó cúi đầu lờ đi.
Tiểu ngư nhi thấy thế không chút phật lòng, cười hì hì ngồi xuống băng đá bên cạnh, ôm lấy cánh tay Tiêu Thần, cười không ngớt nói :
- Này, đây chính là biểu ca ta
Lê Uyên nhìn hai người thân mật, đáy mắt hắn hiện lên vài phần âm trầm, mặc dù là bị che dấu đi, khẽ cười một tiếng tiến lên từng bước, chắp tay nói:
- Tại hạ Lê Uyên, trưởng tử của dòng họ Lê gia. Nửa năm trước xuất môn phiêu bạt mấy ngày trước vừa về, , lúc này mới tới bái phỏng Tiêu Thần đạo hữu, xin đạo đừng trách.
Lê Uyên này thật có một bộ dạng tốt, cử chỉ tao nhã, khí chất rất cao quý, đến cười khẽ miệng, cũng dễ dàng làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Tiêu Thần nghe vậy ngẩng đầu thản nhiên nhìn người này liếc mắt một cái, thoáng chắp tay, đó là lần thứ hai cúi đầu.Tuy rằng vừa rồi vẫn chưa quay đầu, nhưng trong sân bụi hoa lá rụng cũg vô pháp khiến hắn cảm giác ở ngoài, người này vừa rồi trong mắt kia lộ vẻ âm trầm, tự nhiên bị hắn thấy được. Đối với loại người khẩu thị tâm phi, tâm tư khó dò này, Tiêu Thần thật sự không có ý muốn kết giao, tự nhiên có chút miễn cưỡng.
Lê Uyên thấy thế sắc mặt nháy mắt biến đổi, phất tay ngăn cấm vài tên Lê gia đệ tử phía sau há mồm định quát mắng, nhưng ánh mắt rõ ràng trở nên lãnh đạm đi.
- Hôm nay Lê Uyên tiến đến, vốn dĩ là vì Tiểu Ngư Nhi tiểu thử. Tại hạ thân là Lê gia trưởng tử, thân phận tôn quý, những năm gần đây chưa hề tìm được người khiến ta động tâm.
- Mãi cho đến mấy ngày trước về lại nhà, gặp gỡ Tiểu Ngư Nhi tiểu thư liền không thể tự kiềm chế, vốn định nhờ gia phụ hướng tới Phổ Dương tử tiền bối cầu hôn, thúc đẩy nhân duyên, nhưng Tiểu Ngư Nhi lại nói đã cùng Tiêu Thần đạo hữu định ra việc hôn nhân rồi.
Lời nói tới đây, đáy mắt Lý Uyên hiện lên vài phần tàn khốc, trong miệng ra vẻ hờ hững lời nói:
- Cho nên hôm nay tại hạ đến, hi vọng đạo hữu có thể chủ động giải trừ hôn ước, dù cho nếu Tiêu Thần đạo hữu thực thích Tiểu Ngư Nhi, cũng nên hiểu rằng ta và nàng ở cùng một chỗ, mới thật là hạnh phúc mỹ mãn.
- Không biết việc này, đạo hữu nghĩ như thế nào?
Lê Uyên hạ giọng, Tiêu Thần ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người tiểu nha đầu, thản nhiên khiển trách:
- Càn quấy.
- Việc hôm nay ta không nhúng tay vào, chính ngươi gây ra phiền phức thì tự mình giải quyết. Nói xong, liền đứng dậy hướng trong phòng bước vào.
Lê Uyên sắc mặt âm trầm, bị người khác coi thường như vậy, từ lúc hắn sinh ra tời nay, chưa bao giờ có chuyện này, không khỏi lạnh giọng nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, ngươi vẫn còn chưa trả lời vấn đề của tại hạ, chẳng lẽ đã nghĩ đến việc rời khỏi sao.
Tiêu Thần nghe vậy dừng bước lại, thản nhiên nhìn người này liếc mắt một cái, nói:
- Ta cùng với Tiểu Ngư Nhi cũng không có hôn ước, sự tình của hai người, chớ có liên lụy đến tại hạ.
- Ngoài ra, nếu là không có chuyện gì khác, mời các ngươi thối lui đến bên ngoài viện giải quyết, chớ quấy nhiễu ta thanh tịnh.
Lê Uyên nghe vậy ngây ngốc, rõ ràng không ngờ được Tiêu Thần đáp trả như vậy.
Tiểu Ngư Nhi thì liên tục dậm chân, trên mặt cười tràn đầy vẻ không cam lòng, rồi lại không dám há mồm gọi Tiêu Thần lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ủy khuất.
Lê Uyên thấy vậy, trong lòng nhất thời cười lạnh liên tục, giọng mỉa mai nói:
- Trước đó nghe bọn Lê Phàm nói bị Tiêu Thần đạo hữu cho ăn không ít đau khổ. Nhưng giờ phút này đạo hữu vì tránh né phiền toái lại không dám cùng ta đối mặt, nhường Tiểu Ngư Nhi một mình gánh vác, hành vi này thật làm người khác khinh bỉ.
- Hôm nay tại hạ thuận tiện có Tiểu Ngư Nhi ở đây, hảo hảo đem ngươi dạy một phen, sẽ đem ngươi đuổi khỏi Lê gia.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trong đó hiện lên vài phần vẻ âm trầm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên người Lê Uyên, chậm rãi lắc đầu.
- Làm việc vô ích.
Lê Uyên nghe vậy trong lòng nảy ra vài phần tàn nhẫn ý, ánh mắt dừng ở bình ngọc trên bàn đá kia, khóe miệng nhất thời lộ ra vài phần cười lạnh
- Khá khen cho ngươi là Tiêu Thần, đây là thần tiên nhưỡng tuyệt phẩm của Lê gia ta, mặc dù là trưởng lão trong nhà hằng năm bất quá cũng chỉ có thể phân đến mấy hồ, ngươi là thân phận gì, lại cư nhiên có được!
- Ta xem người chắc chắn là âm thầm lấy cắp mà được, hôm nay xem ta đem người bắt, giao cho trưởng bối trong nhà xử lí.
Nói xong, người này đúng là trực tiếp ngang nhiên ra tay, cũng không để cho Tiêu Thần có cơ hội giải thích
Trong lòng Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, vốn muốn lặng yên không một tiếng động rời đi, xem ra ý nghĩ này thất bại rồi. Một khi đã như vậy, không ngại ra tay làm Lê gia kinh sợ một phen, cũng là miễn cho bọn hắn đối với Tiểu Ngư Nhi nảy sinh ham muốn trong lòng.
Vừa hiện lên ý nghĩa như vậy trong đầu, Tiêu Thần trong chớp mắt lãnh mang chợt lóe:
Lê Uyên này tui vi cũng không tệ, đúng là đã đạt tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, bằng chừng ấy tuổi, tư chất tu luyện cũng không tệ. Người này trong lòng cười lạnh, nhìn như tùy tiện mà chưởng, nhưng trong đó cũng đã ẩn chứa phần nào bản lĩnh cao cường, một đạo bị hụt, tuy là vô sự, nhưng nội trong bảy ngày kinh mạch toàn thân chấn đứt, nhận hết đau đớn mà chết.
Người này, tâm tư rất ngoan độc, đúng làm muốn dồn Tiêu Thần vào chỗ chết!
Thủ đoạn Lê Uyên như vậy, tự nhiên không thể lọt khỏi mắt Tiêu Thần, lập tức hừ lạnh một tiếng, một chưởng giơ lên đối oanh mà tới.
Lê uyên trong lòng vui mừng, liền trong mắt sinh ra vài phần ý dữ tợn
Oanh
Song chưởng đối nhau, thân ảnh Tiêu Thần không chút sứt mẻ, sắc mặt Lê Uyên nháy mắt đại biến, trong mắt toát ra ý hoảng sợ, miệng mũi cùng lúc phun ra máu tươi, thân thể chật vật bay ra sau.
Cái chiêu thức ngoan độc thần thông, cũng là bị Tiêu Thần mạnh mẽ nghịch chuyển, đánh nhốt lại vào bên trong cơ thể y.
Sắc mặt Lê uyên trắng bệch, ánh mắt oán độc nhìn Tiêu Thân liếc mắt một cái, lập tức dắt giọng quát:
- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lên đi gọi ông nội của ta qua tới cứu ta.
Người này quả nhiên là sợ cái thần thông kia nhập vào cơ thể, nếu là trong nửa canh giờ không thể phá giải, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ!
Nhưng kẻ liên can sớm bị dọa ngây ngốc, Lê gia đệ tử lúc này mới kịp phản ứng, mấy người chạy tới đem kia Lê Uyên cẩn thận đở qua một bên, một người còn lại trong đó linh quang chợt lóe, trực tiếp xoay người hướng ra phía ngoài chạy tới.
- Ngươi đừng nên chạy, để cho chúng ta gọi trưởng lão đến đây, nhìn hành vị khó coi của ngươi
- Lại có thể dám cả gan nặng tay tổn thương huynh trưởng nhà ta, Tiêu Thần nhà người lần nay không ai có thể giúp ngươi !
- Lê gia ta tất nhiên làm cho người vì thế trả giá thật nhiều
Vài tên Lê gia đệ tử tuy rằng không dám tiến đến, lại vẫn la ó không thôi.
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng đảo qua, thanh âm dừng lại, lập tức lắc đầu xoay người, tại băng đá ngồi xuống, trên mặt cũng sinh ra vài phần vẻ cười lạnh. Nếu lần này Lê gia theo lẽ công bằng thì tốt, bằng không hắn không ngại cho bọn hắn ăn một ít đau khổ.
Tiểu Ngư Nhi sắc mặt tái nhợt, sự tình phát triển lại là có chút ngoài dự kiến của nàng, nếu không phải bởi vì Lê Uyên này như Âm Hồn Bất Tán, lại đưa ra chuyện cầu thân, nàng cũng sẽ không đem hắn đến nơi này. Ý định ban đầu là muốn Tiêu Thần đại ca ra tay giáo huấn người này một phen, để hắn đem ý niệm này trong lòng dập tắt, không nghĩ tới lại biến thành cục diện như vậy.
- Tiêu Thần đại ca, ngươi nhanh lên đi, Lê Uyên hắn chính là trưởng tử Lê gia, ông nội là Lê gia Đại trưởng lão, thế nên nếu như là người Lê gia tới, ngươi tất nhiên sẽ có phiền toái.
- Đi nhanh lên, đi nhanh lên, ta gây ra sự tình, ta tự mình tới xử lý là được.
Tiểu nha đầu tuy rằng trong lòng cực vì sợ hãi, lại liều mạng nhường Tiêu Thần chạy trốn.
- Nếu ta đi rồi, ngươi cùng Phổ Dương tử đạo hữu làm sao bây giờ?
- Ngươi yên tâm, lại không phải chúng ta đả thương người, bọn hắn sẽ không làm gì được chúng ta.
Tiểu ngư nhi mím môi thật chặt, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, nhưng vẫn như cũ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười trấn an.
Tiêu Thần cười khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Yên tâm, hôm nay có ta ở đây, không có việc gì đâu
Nói ở đây hắn ngẩng đầu, giọng mỉa mai nói:
- Huống chi giờ phút này, dù cho ta muốn ly khai, sợ cũng đã muộn.