[Dịch]Đạo- Sưu tầm

Chương 41 : Chổ hung hiểm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cổ mộc che trời, cành lá rậm rạp, che kín cả phiến thiên không. Trong rừng, tuy là ban ngày, ánh sang lại cực kì ảm đạm, phảng phất như lúc hoàng hôn. Trên mặt đất chất một tầng lá cây thật dày, bởi vì không chiếm được ánh mặt trời mà lên men mục, trong không khí tràn ngập một mùi hương kì lạ. Tại địa phương cách nơi này không xa, có một hài cốt thật lớn, cao tới mấy trượng, xương trắng chi chit, hiển nhiên là đã chết từ rất lâu rồi. Tiêu Thần phất tay, trên người hiện một tầng pháp lực bảo hộ, chậm rãi nhắm mắt, thân thức thấu qua Kim Ấn tỏa ra. Nhưng ngay sau đó, hắn nhíu mày, mặt hiện vẻ kinh nghi, thấp giọng nói: - Lấy tu vi thần thức ta bây giờ mà cũng không thể bao phủ phạm vi ba mươi dặm, bị mãnh mẽ ép lại chỉ còn một phần năm, xem ra bên trong Thí Luyện giới có bố trí cấm chế áp chế thần thức. Tiêu Thần cúi đầu trầm ngâm, lập tức cười lạnh một tiếng, thần thức hắn còn bị áp chế đến như thế, người khác chỉ sợ còn càng thể không chịu nổi. Thoáng phân rõ phương hướng một chút, độn quang trên người hắn lóe lên, bay ra phía ngoài. Vào lúc này, một thứ đang quấn trên cổ mộc, hóa thành một đạo ô quang, nhắm thẳng đầu hắn phóng đến. Tiêu Thần không quay về phía sau, tùy tay vỗ về phía sau, một bàn tay linh lực xuất hiện, đem cái bóng kia cầm trong tay, là một hắc xà quỷ dị dài chừng vài thước, rang nanh lộ ra ngoài dữ tợn. Giờ phút này bị người tóm, hắc xà chẳng những không sợ hãi, ngược lại thân rắn điên cuồng xoay, há miệng phun ra một ngụm nọc độc đen thui. Độc dịch này phun lên vong bảo hộ linh lực quanh người Tiêu Thần, nhất thời phát ra âm thanh giống như nước lạnh rơi vào chảo dầu, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ ăn mòn trên tầng bảo hộ linh lực. Tiêu Thần nhíu mày, hắc xà này lúc trước thần thức hắn cũng đã phát hiện, bất quá chỉ là yêu thú cấp thấp nhất giai, nhưng độc dịch này đúng là ngoài sự dự liệu của hắn. - Xem ra, Thí Luyện giới truyền thừa hoang dã, rất nhiều yêu thú đều là thượng cổ dị chủng, thực lực vượt xa so với yêu thú ngoại giới, nếu không cẩn thận chỉ sợ phải ăn đau khổ không ít. Nói khẽ vài câu, trên tay Tiêu Thần hơi dùng sức, hắc xà kia tức khắc hóa thành một đống thịt nhão, chết không chỗ chôn, bị hắn tùy ý ném lên mặt đất. Độn quang lại hiện lên, biến mất tại chỗ. . . . . Trong Thí Luyện giới, một hồ nhỏ yên tĩnh, trong hồ có một cái đảo nhỏ rộng không đủ hai tram trượng, ở giữa hòn đảo nhỏ là một cây cao đến một thước, gốc ba chạc, lá xanh biếc, kết ba quả màu vàng nhạt. Trong gió nhẹ, chiếc lá màu xanh phiêu phiêu, mang theo mùi hương trái cây thơm ngát. Đúng lúc này, cách hồ nhỏ không xa, không gian sinh một hồi gợn sóng, một tu sĩ mặc áo đen có in hoa văn trắng xuất hiện, nhìn quần áo, chắc là đệ tử Ngự Thú tong, Thanh châu. Ngay sau khi xuất hiện, trong mắt hắn hiện lên vẻ cẩn thận, phất tay bày ra một tầng bảo hộ lin lực, lại duỗi tay vỗ túi ngự linh bên hông, một yêu thú màu vàng đất, sau lưng có lân giáp xuất hiện trước mặt. Xong xuôi hắn mới thở nhẹ ra, ánh mắt quan sát xung quanh. Ngay sau đó, ánh mắt hắn tập trung, liền lộ vẻ mừng như điên, cái mũi cẩn thận hít hà, nhịn không được nắm chặt tay, hưng phấn nói: - Thí Luyện giới quả nhiên như lời sư tôn nói, chỗ này có đồ quý, một gốc cây kết ba quả, mùi thơm ngát, dĩ nhiên là Hậu Thổ Lưu Ly quả, tu sĩ nếu dùng số lượng lớn có thể tăng cường khí lực, kéo dài hai mươi năm thọ nguyên. - Không nghĩ tới ta lại có đại cơ duyên, vừa vào Thí Luyện giới đã phát hiện chí bảo rồi. Sau khi hưng phấn, người này cũng coi như cẩn thận, sử dụng yêu thú đi trước, đi đến bên hồ không xuất hiện bất cứ dị thường nào, hắn mới chậm rãi đi tới. Hồ nước cực kì trong suốt, mắt nhìn được rất sâu, một đàn cá trắm đang ăn một loại cỏ nước. mặt trầm ngâm, từ từ nhắm mắt, lập tức thi triển bí pháp ngự thú, chậm rãi đem thần thức phát ra, một lát sau mở hai mắt ra, trong đó tràn đầy vẻ kinh hỉ. - Từ những con cá trắm và loại cỏ nước này mà xem cũng có chút manh mối, nơi này không có gì nguy hiểm, xem ra lời sư tôn nói trước đây có vẻ hơi phóng đại rồi. Người này nhìn Lưu Ly quả, trong mắt đầy vẻ tham lam. - Lần này vận khí của ta thật tốt, mới vào Thí Luyện giớ mà đã có thu hoạch không nhỏ. Sau khi tự nhủ, hắn đem yêu thú thu vào túi ngự linh, độn quang lóe lên bay vào trong hồ, chỉ sau mấy cái hít thở, liền đưa tay về phía trước, sắp lấy được Hậu Thổ Lưu Ly quả kia. Nhưng đúng lúc này lại sinh dị biến. Chỉ thấy Tiểu đảo vỡ ra, một tầng hoàng quang nháy mắt đem hắn bao phủ, trong ánh mắt sợ hãi của hắn hiện ra hai hàm răng nanh, há mồm nuốt lấy hắn. - A! Tuy đối mặt cới nguy cơ, nhưng đệ tử Ngự Thú Tông này tu vi cũng không kém, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, vung tay xuất ra một pháp bảo, ném đi, trước người huyễn hóa ra một tầng bảo hộ bao bọc hắn bên trong. Nhưng không đợi hắn kịp thả lỏng, một tiếng xé gió vang lên. Dưới mặt nước, đàng cá trắm nguyên bản ôn hòa kia giờ phút này như từng mũi tên nhọn, há mồm lộ ra hàm răng nanh, điên cuồng hướng vòng bảo hộ đánh tới. Ba! Ba! Ba! Hơn mười con ác ngư bị lực phản chấn ở vòng bảo hộ đánh nát bấy, nhưng tu sĩ kia vẫn lộ vẻ kinh hoàng. Tại nơi hoàn quang chụp xuống, hắn liều mạng thúc dục pháp lực vẫn không thể di động được, đám cá hung hãn không sợ chết, không ngừng điên cồng công kich vào. Răng rắc! Chỉ qua mấy lần hít thở, uy lực vòng bảo hộ tuy bất phàm nhưng bị ác ngư tự sát đập vào cũng đã vỡ ra. Tên đệ tử Ngự Thú Tông hiện vẻ bất đắc dĩ, trong lúc vòng bảo hộ còn chưa bị phá, liền trở tay lấy đá Thí Luyện trong túi trữ vật, dùng chút pháp lực chấn vỡ, trong nháy mắt hắn liền có thể thoát khỏi hiểm cảnh. Nhìn ác ngư hung hăng không sợ chết vọt tới, cùng hòn đảo đang mở cái miệng khổng lồ, khóe miệng người này lộ ra ý mỉa mai, cười lạnh nói: - Bất quá là yêu thú có trí tuệ thấp, cho dù các người kết hợp với nhau, chỉ trong nháy mắt ta cũng có thể thoát khốn. Bất quá vừa tiến vào đây, phải rời đi luôn, thật sự có chút đáng tiếc. Pháp lực dồn lên tay, đang muốn phát ra, nhưng chỉ trong thời giang một phần mười của một cái hít thở, đáy nước lại bùng lên một đạo thanh mang, quấn quanh đá Thí Luyện trong tay đệ tử Ngự Thú Tông, hung hăng lôi kéo, trong nháy mắt đoạt lấy kéo xuống nước. - Không! Người này ngẩn ngơ, mắt thấy đá Thí Luyện bị cỏ nước đoạt lấy, đáy mắt trào lên vẻ tuyệt vọng. Tiếp đến, hơn mười đầu ác ngư đồng thời lao vào hắn, đôi mắt đầy máu lạnh như băng, mở ra cái miệng đói đầy răng nanh, hung hăng cắn xuống, xé ra một mảng huyết nhục. Chỉ trong thời gian ngắn, tu sĩ kia chỉ còn lại xương cốt rơi vào giữa hòn đảo. Cái mồm to nhai một hồi rồi phun ra một đống xương trắng không còn tí thịt nào. Đống xương rơi vào trong hồ, liền bị đám cỏ nước nước mở ra, quấn quanh đống xương, chôn xuống phía dưới. Sau một lát, hết thảy đều bình yên trở lại, hồ nước này vẫn là một mảnh u tĩnh, trong hồ đám cá trắm lại lười nhác bơi lội, đám cỏ dưới đáy hồ theo sóng nước dập dờn, Hậu Thổ Lưu Ly quả lại tản ra hương thơm mê người.