[Dịch]Đạo- Sưu tầm

Chương 67 : Hóa sinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi Tiêu Thần phá giải hai mươi mốt gốc Thanh Thảo, có được cấm đạo thần thông “Thanh Thảo”. Đi tiếp một đoạn đường, vừa phá giải Thanh Thảo lại vừa bố trí thần thông “Thanh Thảo” phía sau mình, phòng khi gặp phải nguy hiểm cũng có thể rút về phía sau, cũng có để ngăn chặn. Chẳng biết qua bao lâu, hắn liên tục phá giả hơn ba mươi bảy cấm chế “Thanh Thảo”, sau khi luyện hóa lục châu, trong nguyên thần đã dung hòa được đoạn kí ức kia, hình thành thêm một đạo thần thông nữa. “ Tiểu Hoa”, cái tên cực kì đơn giản. Tiêu Thần khoanh chân ngồi xuống, nguyên thần đắm chìm vào “Tiểu Hoa”. Tiểu Hoa này cùng “Thanh Thảo” có phần giống nhau, nhưng cấm chế bông hoa kia có phần phức tạp tinh vi hơn. Tác dụng cấm chế này vô cùng thần kỳ, lại có thể mê huyễn nguyên thần tu sĩ, một khi vô tình đi vào cấm chế sẽ gặp sát kiếp, trong nháy mắt bị cướp đi sinh mệnh, ngay cả nguyên thần khủng bố của Tiêu Thần tiến vào trong đó cũng không thể chống đỡ. Chỉ thấy huyền diệu dị thường, nhiều thứ ngày trước thấy mở hồ giờ phút này lại rất rõ ràng. Đúng là gian khổ mười năm chỉ cầu một giây ngộ đạo. Bảy canh giờ. Thẳng đến khi sắc mặt trắng bạch ra, đầu óc gần hôn mê, Tiêu Thần không cam lòng đem cái đạo thần thông Tiểu Hoa kia ra khỏi thần thức, đưa tay vào túi trữ vật xuất ra từng mảnh lục châu, nuốt vào trong miệng. Sau khi có được “Thanh Thảo”, Tiêu Thần lần nữa xuất thủ phá giả các gốc Thanh Thảo, vì vậy có thể đến được đây là nhờ lục châu bổ xung hao tổn nguyên thần cực kỳ hữu hiệu, nhưng kí ức hình ảnh kia lại tiêu tán không thấy, chỉ còn lại cỗ năng lượng kì dị nồng đậm, hắn cũng không dám tùy ý sử dụng. Lúc trước một đường tích góp được hơn mười khỏa, dành để bổ xung nguyên thần hao tổn khi tìm hiểu sau này. Gần nửa canh giờ, đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Thần mở ra, trong mắt một đạo đồ ảnh Tiểu Hoa kì dị hiện lên rồi lập tức bình đạm xuống. Tiểu Hoa! Khóe miệng nhếch lên, bật ra ý cười, phất tay, động tác đơn giản mang phong cách cổ xưa, toát ra phong phạm khí phách vô cùng. Pháp quyết đánh ra, ngắn ngủi mấy tức thời gian vô số cấm chế nháy mắt tạo thành, trước mặt xuất hiện một nụ hoa xinh tươi, cành lá xanh tươi ướt át làm nền càng hiện được vẻ kiều diễm động lòng người. Chẳng qua hoa này cùng với cái lúc trước bất đồng, trong kí ức khi còn nhỏ của Tiêu Thần thì một Tiểu Hoa vô danh nào đó sau ngọn núi nhỏ kia có chồi hoa màu vàng, mỗi ngày hè là mùi hương tỏa ra tràn ngập. “Hoa nở”, ánh mắt Tiêu Thần có chút hoảng hốt, các ngón tay đang nắm chặt chậm rãi mở ra. Nụ hoa mảnh mai kia cũng theo đó mà nở ra, điểm chút mùi thơm, cùng năm đó giống nhau như đúc. Tiêu Thần dừng lại, trên mặt lộ vẻ thất thần, thở dài, đôi mắt khôi phục sự bình tĩnh, cất bước tiến về phía trước, Tiểu Hoa điên cuồng phát tán ra, đạt hơn mười trượng, vì thế mùi hương nhàn nhạt trong không khí cũng đậm dần lên. Đi vào bên trong, mười ngón tay Tiêu Thần nảy lên không ngớt, đi qua một nơi là có một gốc hoa nhỏ từ hư không ngưng tụ mà thành, thể tích cứ điên cuồng phát ra, lay động phía sau. Chỗ có Tiểu Hoa là nhà của ta. Trong lòng nghĩ đến phù tự này, vẻ kiên định trong mắt Tiêu Thần càng đậm, bất giác nhịp chân nhanh hơn rất nhiều. Thanh Thảo. Tiểu Hoa Sau khi có được hai đạo thần thông, nhất thời Tiêu Thần vượt qua nhanh hơn, nhưng số lượng Thanh Thảo, Tiểu Hoa này thật sự rất nhiều, toàn bộ tâm thần hắn tập trung phá bỏ cấm chế bên trong, lúc sau liền mệt mỏi quá mà ngồi xuống, sau khi khôi phục liên không có nửa điểm tạm dừng tiếp tục tiến về phía trước. Phá, khôi phục, phá, khôi phục. Cứ buồn tẻ, vô vị như vậy lập đi lập lại, nhưng sắc mặt Tiêu Thần cực kì bình thản, không có nửa điểm nôn nóng, mười ngón tay càng linh hoạt, pháp quyết đơn giản thậm chí còn không cần phải động tay cũng nháy mắt hoàn thành, còn về độ hiểu biết về hai loại thần thông theo thời gian trôi qua, lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng tăng lên. Không biết qua bao lâu, ý thức Tiêu Thần đã lâm vào trạng thái hỗn độn, đối mặt với Thanh Thảo, Tiểu Hoa, không cần suy nghĩ cũng có thể phát ra bí quyết cấm pháp. Không đầy hai mươi tức thời gian, khi gốc Thanh Thảo cuối cùng đã bị rút lên, hóa thành lục châu, hắn dường như đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt mê mang đảo quanh bốn phía, một lúc sau mới khôi phục bình thường. - Nhập định không biết bao lâu, bất quá có vẻ thương thế nguyên thần của tỉ tỉ cũng bị ản hưởng trong cấm chế này, tốc độ chuyển biến xấu chậm lại không biết bao nhiêu lần, xem ra ta còn cần phải ở trong này thêm một thời gian nữa. Trng lòng Tiêu Thần khẽ buông lỏng, tại đây phá đi phá lại cấm chế có khi lại khiến hắn lại lâm vào trạng thái hổn độn, dưới tình huống như vậy có thể giảm chút buồn tẻ, nhạt nhẽo khiến tâm tình được cân bằng, hơn nữa khi tìm đạo lý cấm đạo cũng thanh tỉnh hơn một chút. Đây là lần thứ ba hắn tiến vào trạng thái này, cũng là lần lâu nhất. Giờ phút này phía sau Tiêu Thần rậm rạp vô số thanh thảo và tiểu hoa, san sát nhau, số lượng nhiều vô kể, tất ca là sau khi hắn phá giải cố ý bày ra. Hiện tại xuất hiện trước mặt hắn là dòng suối uốn cong, Khê Thủy, nước suối trong veo, thấy cả cá tung tăng, tự do tự tại bơi lội dưới đáy. Mặt suối có cành lá rậm rạp, kết đầy quả xanh, phía trên chạc cây thậm chí còn có ít sâu róm, bộ dáng vô cùng ôn hòa, giống như đang ngủ say. Bất ngờ lại nghe được tiếng lẩm bẩm rõ ràng. Phía sau cây chính là một mảnh đất màu đen, thỉnh thoảng lại lăn tăn một chút, trong đó hình như tồn tại một vật sống gì đó. Vật sống! Tiêu Thần nháy mắt biến sắc, ánh mắt gắt gao dừng trên cá, sâu róm rồi đất đen lăn lộn. Trong lòng nổi bão, sắc mặt mơ hồ trắng ra, nhưng đôi mắt lại càng sáng ngời. Thật lâu sau, hắn chậm rãi thở hắt ra, nhưng mặt vẫn gắt gao nhăn lại, không có nửa điểm dấu hiệu giãn ra. - Bực thật, cá này, sâu lông này, cùng với cái đen đen kia trong đất, đúng là khiến hắn rất bực mình, rõ ràng là do cấm chế biến hóa mà thành vì sao vẫn cảm nhận được đặc thù của tính mạng thật sự, việc này thật khó hiểu Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đã triệt để phá vỡ lòng tin của Tiêu Thần, cấm chế vốn là thần thông biến ảo mà ra, chính là vật không có thực, khí tức cây cỏ có thể bắt chước đươc, nhưng máu huyết rồi khí tức sinh linh này, lại có thể tạo ra được sao? Điểm ấy, cùng toàn bộ sở học của hắn hoàn toàn bất đồng rồi. Sắc mặt tái nhợt, sự kiên định trong tâm trí từ trước đến nay lại giao động, giờ phút này hắn không thể không bị mê hoặc, một khi tín đạo bị phá vỡ, tu vi về cấm chế của hắn từ trước đến nay có thể sụp đổ hoàn toàn. Hắn không dám có nửa điểm khinh thường, lúc này đã tự nhận ra đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh, thu liễm tâm thần, tâm niệm nhanh chóng chuyển động suy nghĩ. Nếu cấm chế trước mặt này có thể tạo được khí tức của cá, sâu và sinh mệnh trong đất đen kia, như vậy có nghĩ hắn chưa hiểu được chỗ huyền ảo trong cấm chế kia. Một khi có thể hiểu được, trình độ cấm chế có thể lần nữa tăng vọt, đem nguy cơ trước mắt hóa thành một hồi tạo hóa. - Con người là linh của vạn vật, cho nên có thể tu hành, gọi là tu sĩ. - Thú vật trời sinh linh tính có thể nuốt nhả linh khí để tiến giai, thì xưng yêu thú. - Cỏ cây cũng là sinh linh, cũng có thể tiến giai hóa hình, gọi là Tinh Quái. - Cấm chế có thể huyễn hóa ra khí tức cây cỏ, cỏ cây không có máu huyết nhưng cũng có bản chất của sinh linh. - Như vậy, thiên địa vạn vật, cây cỏ tầm thường đều thuộc phạm trù sinh linh, có được ý chí của riêng mình. Cấm chế có thể huyễn hóa khí tức cây cỏ, tự nhiên cũng có thể tạo được khí tức sinh linh - Chẳng qua biến ảo khí tức sinh linh phải cần tu vi cấm đạo cực cao, hiện giờ ta chưa đạt dến, nhưng vẫn thuộc phạm trù Vu Cấm thần thông. Nghĩ thông suốt được việc này, Tiêu Thần cảm thấy thông suốt, tu vi cấm đạo vô hình chung lại lần nữa được khai sáng. Hắn nhìn về phía Khê Thủy, cá, sâu, đất đen, đôi mắt lại sáng lên. Cấm chế hóa sinh linh, tuy giờ phút này hắn chưa hiểu rõ chút nào, những không thể nghi ngờ đó là chỉ dẫn tốt nhất, chỉ cần có thể phá giải, liền có thể chạm được bí ẩn trong đó. Tiêu Thần từng bước tiến đến dòng suối phía trước. vô số cấm chế phía trước hiện lên, phù văn nguyệt nha nhi vây quanh người cũng hiện ra, nhưng ánh trăng rằm mờ nhạt lúc trước giờ đây đã viên mãn lên rất nhiều, khí tức tán phát ra càng mờ mịt khó hiểu hơn. Dòng suối nhỏ trước mặt từ đăng xa chảy đến trước không thấy nguồn, sau không thấy đuôi, kéo dài chừng hơn mười trượng, rộng hai trược có dư. Cấm chế huyễn hóa giống như thật, ở gần thì lớn càng ra xa càng thu nhỏ lại. Nước suối trong suốt, lãnh liệt rung động, dòng nước tuôn trào hình thành một cái xoáy nước nho nhỏ. Nhưng giờ phút này, Tiêu Thần nhận thấy, mỗi giọt nước trong dòng suối đều do vô số đạo cấm chế biến ảo mà ra, cái hắn tìm không phải là nước, nhìn qua là vô số đạo phù văn cấm chế. Về phần những con cá kia, giờ phút này hắn không nhìn ra nửa điểm manh mối, mơ hồ không rõ, khôn thấy dấu vết của cấm chế, dường như chỉ là một tồn tại bình thường mà thôi. Trầm tự bên dòng suối một lát, đôi mắt Tiêu Thần sáng ngời, nếu không thể nhìn thấu thì chủ động phá giải vậy. Gặp chiêu phá chiêu, tuy thêm vài phần nguy hiểm nhưng nghĩ đến điều bí ẩn “cấm chế hóa sinh linh”, xứng đáng phải thử một lần. Vươn hai tay chạm vào mặt nước. Hơi nước toát lên mát lạnh, cực kì chân thật, hắn chậm rãi nhắm mắt, ngón tay chậm rãi lướt qua, cảm nhận được vô số đạo phù văn , hắn vẫn chưa sốt ruột xuất tay, vẫn binh tâm cảm ứng, thăm dò bố cục cấm chế trên hạt nước, thủ pháp cực kỳ cẩn thận. Chẳng thèm dùng mắt để nhìn, thời gian cứ thế trôi qua. Tiêu Thần mở mắt, ngón tay đang ở trong nước, nhẹ nhàng rút lên, túy ý điểm xuống mặt nước, nhình dường như rất lộn xộn, nhưng theo mỗi chỉ hạ xuống, xung quanh dòng suối khẽ run lên, nhiều ngọn sóng nhỏ mong manh gợn lên. Ngón tay mềm nhẹ, không chút bạo ngược, sắc mặt Tiêu Thần bình thản, nhưng chỉ với những động tác đó, gợn sóng kia càng ngày càng dày đặc, mặt nước nhẹ nhàng chấn động, đem số lượng cá dọa sợ chạy mất, giờ phút này trừng to mắt nhìn về phía mặt nước, tràn ngập vẻ sợ hãi. Sóng gợn càng lúc càng lớn, dần dần dòng suối hình thành một đạo lốc xoáy, chậm rãi xoay tròn, hấp dẫn vô số nước suối ngưng tụ tập trung tùng chút một. Tiêu Thần đối với lần này giống như chưa tỉnh, động tác ngón tay vẫn phong khinh vân đạm như trước, nhưng dưới tác dụng của lốc xoáy ở Khê Thủy này càng trở nên luống cuống, theo dòng nước hấp thu càng ngày càng nhiều từ từ phát ra ra tiếng động ầm vang, thể tích lốc xoáy không ngừng tăng lên, độ xoay tròn cũng là càng lúc càng nhanh Nhưng vào thời khắc này, dòng nước xoáy hình thành từ đáy dòng suối cũng đột nhiên chuyển động, lao thẳng về phía một con cá Mấu chốt để phá cấm chế Khê Thủy này chính là con cá này.