[Dịch]Đạo- Sưu tầm

Chương 90 : Rời đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nhìn Thương Lê trong nháy mắt đi vào khe hỡ không gian,quyền đầu Tiêu Thần bỗng siết chặt - Ngu Cơ, hãy chờ ta Mà giờ khắc này hắn vẫn không phát hiện phía trước Lý Vũ Hiên sắc mặt cực kỳ khó coi,miệng phát ra tiếng rên,thậm chí ngay cả thân thể cũng trở nên hư ảo - Sư tôn, người làm sao vậy? Tiêu Thần biến sắc, giờ phút này thể nội Lý Vũ Hiên tản mát ra hơi thở so với lúc trước hư nhược hơn rất nhiều,hơn nữa còn cực kì không ổn định,đang không ngừng suy yếu. - Có phải Thương Lê âm thầm ra tay đối phó sư tôn, nếu là như thế, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng! Đôi mắt Tiêu Thần ửng đó, năm năm ở chung trong lòng hắn đã xem Lý Vũ Hiên như là cha của mình, giờ phút này thấy hắn bị thương nặng, trong lòng tức giận vạn phần! Trên người độn quang chợt loé,muốn đuổi theo vào khe không gian, bỗng nhiên bị một đại thủ trong nháy mắt giữ lại - Tiêu Thần đồ nhi không cần lo lắng, vi sư không sao. Tuy rằng sắc mặt Lý Vũ Hiên tái nhợt, nhưng sâu trong mắt toát ra vài phần sợ hãi và vui mừng, - Thân phận Thương Lê này hiển nhiên không tầm thường, chỉ dựa vào nguyên thần lực cũng có thể phá toái hư không, mở ra giới diện phi thăng linh giới, tu vi thực kinh người khó có thể tưởng tượng nổi! Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt bình tĩnh lại, lúc trước hắn cũng đã đoán ra thân phận Ngu Cơ bất phàm, bây giờ nàng nói trở về nhà tự nhiên là trở về Linh giới. - Ha ha, lão phu bị nhốt tại động phủ này vô tận năm tháng, không lúc nào ngừng tìm kiếm cách rời khỏi nơi này, nhiều năm trôi qua không có kết quả, không nghĩ tới hôm nay Thương Lê phá giới rời đi cũng giúp ta thoát khỏi nơi giam cầm này! - Tiêu Thần đồ nhi, vi sư cùng với đại trận của động phủ này gắn bó mà tồn tại, nếu rời khỏi nơi này trong nháy mắt sẽ hoá thành tro bụi tiêu tán. Nhưng bây giờ đại trận đã bị mãnh mẽ phá vỡ, xuất hiện nhiều lỗ hỗng, bằng vào những lỗ hỗng này ta nắm chắc hơn phân nữa có thể bình yên rời đi, một lần nữa trở lại ngoại giới! - Tuy có thể vì thế mà chịu trọng thương, thậm chí dẫn tới đại nạn, nhưng vi sư vẫn rất cảm kích nàng, dù sao cũng nhờ nàng mà ta có thể trở lại quê hương. Lý Vũ Hiên sắc mặt kích động, trong mắt toát lên vẻ kinh hỉ tột cùng. Tiên Thần nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy vì sư tôn mà cao hứng, nhưng nghĩ đến đại nạn buông xuống nhịn không được thần sắc lại ảm đạm xuống. Lý Vũ Hiên thấy thế mắng một tiếng - Tiểu tử kia người đừng có ở đó mà giả bộ, đừng tưởng vi sư không biết được ngươi đang nghĩ gì, chỉ sợ người còn mong ta chết sớm đi ấy chứ. - Sư tôn.. - Tốt lắm, nhanh thu thập đồ đạc, chúng ta lập tức rời đi, bằng không đợi đến lúc trận pháp này phục hồi thì phiền toái. - Dạ! - Sư tôn, đồ có thể lấy đi túi đều đả ở trong nhẫn trữ vật, Thiên Lôi điện cũng đã bị đồ nhi hoàn toàn luyện hoá, thu vào thể nội, chúng ta ngay lập tức rời khỏi nơi này, ra đến ngoại giới cũng có thể lợi dụng lôi điện chi lực tinh luyện. Trên một ngọn đồi trong động phủ, Tiêu Thần hướng hắc bào tu sĩ kính cẩn thi lễ. Lý Vũ Hiên nghe vậy khẽ gật đầu, hơi trầm ngâm,nói: - Vốn ở đây thời gian so với bên ngoài trôi chậm hơn nhiều, là nơi tu luyện tuyệt hảo dành cho ngươi, nhưng lần này vi sư rời đi làm ngươi phải gián đoạn tu luyện, nguơi không luyến tiếc sao? - Sư tôn, chuyện này đối với đồ nhi không quan trọng, cái chính là người được quay lại ngoại giới trở về quê hương mới là quan trọng. Tiêu Thần sắc mặt cực kỳ kính cẩn, ngữ khí càng vô cùng chân thành. - Ân,vậy là tốt rồi. Trong mắt Lý Vũ Hiên toát lên vẻ vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn lại động phủ lần cuối, tiếp đó khẽ quát một tiếng - Đi! Thanh âm vừa buông xuống, hai tay ở phía trước huy vũ nhất cử chém xuống, một đạo ô quang theo đó phát ra, hướng ở trên cao phóng tới. Răng rắc! Ô quang chém tới, bầu trời toái liệt, một vết nứt không gian kéo dài trăm trượng trong nháy mắt xuất hiện Thi triển pháp thuật xong, trong nháy mắt Lý Vũ Hiên trở nên già đi rất nhiều, khí tức trên người so với lúc trước suy yếu trầm trọng, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm kinh hoảng, đưa tay giữ chặt lấy Tiêu Thần, một bước bước ra, thân ảnh trực tiếp tiến vào vết nứt. Hai thân ảnh vừa tiến vào, vết nứt không gian ngay lập tức khép lại, động phủ trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, không còn dấu vết. Ầm ầm, tiếng sóng lớn cuồn cuộn, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, tản mát ra đại thế to lớn vô tận. Vào thời khắc này, cuồng phong, sóng lớn nhất tề lắng lại, dường như bị một lực lượng vô cùng to lớn nào đó trấn áp, trong nháy mắt trở nên im lặng. Trong phạm vi một ngàn trượng, cuồng phong tiêu tán, mặt biển bằng phẳng như mặt kính. Răng Rắc. Trên mặt biển xuất hiện một vết nứt tối đen ước chừng một trăm trượng, kèm theo đó là lực cắn nuốt mạnh mẽ, điên cuồng cắn nuốt hết thảy, vô tận nước biển bị hút vào trong đó. Oanh! Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, đại lượng nước biển đột nhiên bắn ngược trở lại, hoá thành muôn vàn giọt nước phiêu tán đầy trời. Một thân ảnh màu xanh xuất hiện từ bên trong vô vàn bọt nước, từ trong vết nứt không gian bước ra. Đạo nhân ảnh này từ lúc xuất hiện không hề dừng lại một khắc, trên người thanh mang loé lên hoá thành một đạo kinh hồng hướng về nơi xa rời đi. Sau thời gian ước chừng một hơi thở,đạo kinh hồng này đã ở ngoài trăm dặm, độn quang thu liễm, lộ ra một gã tu sĩ ước chừng hai mươi mấy tuổi, có một đôt mắt đen sang ngời. - Sư tôn, ngài hiện giờ sao rồi? Người này cung kính hỏi nhỏ, một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, sắc mặt có chút trầm xuống - Khụ khụ, không có việc gì, tuy rằng trả giá hơi lớn nhưng cuối cùng cũng bình an thoát khỏi nơi đó. Trong giây lát.một đạo thân ảnh mờ nhạt xuất hiện, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng ánh mắt nhìn biển khó giấu được vẻ kích động Hai người này tự nhiên là Tiêu Thần và Lý Vũ Hiên vừa ly khai động phủ. Tiêu Thần thấy Lý Vũ Hiên vô sự, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nhưng sau khi cảm ứng được khí tức suy yếu của Lý Vũ Hiên nhịn không được vẫn tỏ ra ảm đạm. - Sư tôn,tu vi của ngài… Lý Vũ Hiên nghe vậy xua tay nói: - Tu vi của ta vốn là dựa vào trận pháp tồn tại mới đạt được như vậy, ly khai nới đó tu vi tiêu tán vốn đã định sẵn, người cần gì phải như thế. - Có thể còn sống rời khỏi nơi đó, lại một lần nữa được nhìn thấy bầu trời, vi sư mặc dù hiện tại tu vi mất hết trong lòng cũng không tiếc nuối. Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc,một lúc sau mới hỏi: - Lấy trạng thái của sư tôn bây giờ,có thể…Có thể kiền trì mấy ngày? - Giờ phút này ta dựa vào một đạo nguyên thần để chống đỡ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta có thể tồn tại được một tháng. Lý Vũ Hiên hờ hững đáp - Tuy rằng giờ này vi sư hơi thở mỏng manh, nhưng vẫn có thể phát ra một đạo công kích toàn lực, đủ để diệt sát bầt kì tu sĩ nào bất kể tu vi gì. - Chỉ là như thế, trong vòng ba ngày ta sẽ hoàn toàn tiêu tán. Tiêu Thần sắc mặt càng ảm đạm, chỉ có một tháng thời gian sao? Trầm mặc một lát, lúc này mới trầm giọng nói: - Sư tôn cứ việc yên tâm, trong vòng một tháng này, bất luận thế nào ta cũng sẽ đưa ngài đến Thần Phong thành. - Bây giờ ngài phải tận lực bảo toàn lực lượng, vẫn là trở về bên trong ngọc điệp, đến Thần Phong thành rồi trở ra cũng không muộn Lý Vũ Hiên nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt ôn hoà dừng trên người Tiêu Thần, cuộc đời này có thể còn được quay trở về quê nhà tất cả là dựa vào công lao của tên đệ tử này mới thực hiện được, cho nên hắn đối với Tiêu Thần lại càng nhiều hơn ý nghĩ yêu thương. Nghĩ đến được trở lại gia tộc, trong lòng thoáng chốc kích động, than nhẹ một tiếng thân ảnh lập tức tiêu tán dung nhập vào ngọc điệp bên hông Tiêu Thần.