[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Nhìn trong mắt Tiêu Thần không có chút dị sắc nào.
- Hai vị đạo hữu, xin hỏi năm nay cuộc săn bắt hải thú, còn bao lâu nữa sẽ chấm dứt?
Mặc Chiến nghe vậy kính cẩn đáp:
- Hồi bẩm tiền bối, cuộc thi săn bắt hải thú đã diễn ra được một ngày rồi, còn hai ngày nữa chúng ta mới có thể ly khai khỏi Hải Thú Lĩnh.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, hơi trầm ngâm nói:
- Không biết tại hạ có kết giao được làm bạn với hai vị bằng hữu hay không, nhưng đợi ngày việc này chấm dứt, tại hạ sẽ rời đi.
Huynh đệ Mặc gia nghe vậy nhất thời vừa mừng vừa sợ, có người tu vi thâm hậu như tiền bối đồng hành, chắc chắn sự an toàn sẽ tăng lên, nếu vận khí không tệ, có khi còn có được thu hoạch không nhỏ ấy chứ.
Về phần Mặc Hề thì trong lòng nàng lại càng thêm kinh hỉ, ý niệm như vậy sinh ra trong đầu khiến khuông mặt nàng vốn đã phớt hồng hiện giờ lại càng trở nên đỏ ửng.
- Nếu tiền bối nguyện ý, thì hai huynh muộn vãn bối đương nhiên sẽ vui mừng.
Mặc Chiến vui vẻ nói.
Tiêu Thần gật đầu, vốn chuyện này cũng là ý tưởng của hắn.
- Tiền bối, không biết chúng ta nên xưng hô thế nào, chẳng lẽ lại luôn luôn gọi là tiền bối mãi sao?
Nhìn thấy tính khí hiền hòa của Tiêu Thần, tiểu nha đầu này rõ ràng đã nói chuyện trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
- Tại hạ tên Lưu Vân.
Tiêu Thần nghe vậy thản nhiên nói.
. . . . .
Hải Thú Lĩnh, một nơi trên hải vực.
- Lưu Vân tiền bối, nơi này có rất nhiều hải thú, chúng ta cẩn thận một chút, nếu đi nhanh quá, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Mặc Chiến đầy vẻ kính cẩn, trong mắt ý kính sợ càng nhiều, lúc này lo lắng Tiêu Thần không kiên nhẫn nên cẩn thận giải thích ngay.
Tiêu Thần nghe vậy thản nhiên gật đầu, tuy rằng hải thú thực lực không yếu, nhưng trong mắt hắn thì chả khác gì một con chó, con gà, thật sự chả có tính khiêu chiến gì cả. Hắn vốn không để ý gì nên tốc độ dù có nhanh hay chậm, cũng chả bận tâm.
Thấy Tiêu Thần tỏ vẻ không chút nào bị mất kiên nhẫn, Mặc Chiến nhẹ nhàng thở phào, trong đôi mắt lập tức hiện lên vui mừng. Lần này đi theo Lưu Vân quả là vận khí lớn rồi.
Một ngày nay, bọn họ đã bị tổng cộng hải thú công kích bảy lần, mấy con đầu thực lực yếu kém thì để huynh muội Mặc gia ra tay, nhưng đến lần thứ năm hải thú tập kích, có tám con tạo thành hải mãng. Nó lầ một loại hải thú khổng lồ có kích thước hơn hai mươi trượng, trời sinh đã to lớn, thế mạnh như sông như biển thì khỏi phải bàn, mỗi con thực lực đều có thể so sánh được với tu sĩ Kim Đan kỳ. Mà tu vi của hai huynh muội Mặc Chiến thì lại tương ứng với Kim Đan trung kỳ và Trúc cơ hậu kỳ, nếu muốn ứng phó quả thật quá miễn cưỡng.
Ngay luc hai người thất kinh thì Tiêu Thần ra tay, đẳng cấp loại hải thú này đối với hắn vẫn chả có chút khiêu chiến nào, phất tay đánh ra mấy đạo canh kim kiếm khí, nhanh chóng giết chết cả bầy hải thú kia.
Lúc thu lấy yêu thú, Tiêu Thần mỉm cười lắc đầu, đem tất cả thi thể hải thú giao cho hai huynh muội Mặc gia.
Chỉ vẻn vẹn tám con hải thú này, đã khiến hai huynh muội mừng như điên, thu thập nguyên liệu gấp gấp nửa canh giờ, lúc này mới thỏa mã phẫn khởi rời đi, nhưng lại càng kính sợ Tiêu Thần hơn.
Hai huynh muội lặng lẽ thảo luận tu vi của Tiêu Thần, nhận định rằng hắn hiển nhiên đã đạt được Kim Đan hậu kỳ, thậm chí còn đạt được đẳng cấp cao thủ Giả Anh, bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng đánh chết tám còn Điều Hải Mãng kia.
Có Tiêu Thần trấn thủ, hai huynh muội họ cố gắng đi trước dụ một ít hải thú tương đối đến đây, lúc trước bọn họ đâu dám đi tới khu vực này, số lượng hải thú ở nơi này rất nhiều, thực lực cũng cực kỳ cường hãn.
Nhưng hiện giờ trên đường đi, vô luận hải thú nào chỉ cần gặp phải ba người họ, thì đều bị Tiêu Thần chém giết gần hết, còn hai huynh muội đó chỉ bận rộn thu thập tài liệu, tự nhiên vui mừng không thôi.
Nhưng từ khi đó, ánh mắt của Mặc Hề nhìn về phía Tiêu Thần càng trở nên nóng bỏng hơn, thậm chí có chút không thèm che dấu, sau đó vuốt vuốt cái mũi trong lòng cười khổ, cũng không dám có chút trêu trọc nào, trong lòng tiểu nha đầu này âm thầm bất mãn ở trong lòng.
Rầm!
Đúng lúc này, mặt biển nháy mắt hé ra dưới chân ba người, một xúc tu cực lớn sợ rằng không dưới trăm trượng đánh tới ba người.
Xúc tu này có màu thâm đen, giống như làm từ thiết thạch, lúc này phá tan mặt nước ầm ầm cuốn tới, mang theo tiếng xé gió khủng khiếp, làm cho người ta cảm thấy một lực cực kỳ cường hãn đánh vào thị giác.
Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, hải thú này rất kỳ lạ, lại có thể tránh được sự dò xét của thần thức hắn, từ nữa từ xúc tu đã có thể thấy uy lực siêu việt gấp mấy lần hải thú thông thường, e rằng so sánh với tu sĩ Gia Anh, cũng không kém là bao.
Nhưng dù vậy, đối với Tiêu Thần vẫn không có gì khác. Đối mặt với xúc ru trăm trượng, đột mắt hắn chợt lóe lên độn quang, ống tay áo vung lên, một đạo kim quang kiếm khí nháy mắt bắn ra.
Kiếm khí này chưa tới một trượng, hạ xuống không một tiếng động, nhưng lại khiến xúc tu kia bị chặt đứt, máu bay toán loạn, nháy mắt khiến mặt biển bị nhuộn đỏ, tản ra mùi huyết tinh nồng đậm.
Mu!
Một tiếng trầm đục bi thảm cất lên từ bên dưới đáy biển, lập tức cả mặt biển hoàn toàn quay cuồng, nháy mắt tạo thành sóng lớn, vang lên ầm ầm đánh mạnh sang các phía.
Vô sô linh lực trong trời đất cũng điên cuồng quay theo, sắc trời chậm rãi tối sầm lại, một cỗ uy áp cường đại chậm rãi phát ra từ đáy biển, chặt chẽ bao phủ lấy ba người họ vào bên trong.
Loại khí thế uy áp này, đối với Tiêu Thần mà nói tự nhiên không có chút tác dụng nào, nhưng hai huynh muội Mặc gia thì sắc mặt lại tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ thông khổ.
Tiêu Thần nhíu mày, sau đó vung ống tay áo lên, một cỗ lực lượng không biêt từ đâu ra, đẩy hai người bay ra ngoài trăm trượng, rời khỏi phạm vi uy áp, lúc này mới quay người ra chỗ khác, mắt lộ vẻ thú vị, hướng mắt nhìn mặt biển.
Trong mắt hai người Mặc Chiến, Mặc Hề không nhịn được lộ ra thần sắc lo lắng, thực lực hải thú này rất mạnh, hai người cũng hiếm thấy. Không biết Lưu Vân tiền bối có thể giết chết nó được không, hay là sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn?
Hai huynh muội liếc nhìn nhau, trong đáy mắt họ đệu thấy được vẻ kiêm quyết, một khi Lưu Vân tiền bối không chống đỡ nổi nữa, bọn họ sẽ lao vao tương trợ.
Ầm!
Mặt biển phá mạnh ra, bảy tám chiếc xúc tu cực lớn lộ lên trên mặt biển, sóng lớn đập mạnh, một con vật cao gần bốn năm trăm trượng, hình thể giống như bạch tuộc xuất hiện trên mặt biển.
Vật ấy lộ ra khỏi mặt nước, con mắt đỏ hunh hăn nhìn Tiêu Thần, trong đó hàn mang lóe ra hiển nhiên đã nhận ra chinh người này đã tổn thương nó
Ánh mắt tiêu Thần đảo qua người con bạch tuộc, dừng lại ở chiếc xúc tu bị đứt, ánh mắt không nhin được hơi ngưng trọng.
Chỉ thấy vết đứt của con hải thú này đang không ngừng tự chữa trị, dựa theo tốc độ chữa trị, e rằng chỉ một lát sau sẽ đem chỗ bị đứt mạnh mẽ mọc lại. Năng lực phục hồi như vậy cũng thật là rất kinh người.
Mu!
Cái miệng khổng lồ mở ra lộ đầy rang nanh, con bạch tuộc phát ra tiếng gầm nhẹ hung tàn, bảy tám xúc tu gào thét bay đánh thẳng đến Tiêu Thần.
Xem ra nếu bị rơi vào tay nó, sẽ được nó ân cần đưa vào miệng ngay, một nhai là thịt nát xương tan.
Ánh mắt Tiêu Thần dứng trên bảy tám xúc tu kia, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, vô số đạo kim canh kiếm khí theo cơ thể mà bạo xạ ra chi chít, nháy mắt bay tới chém đối phương.