[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 18 : Làm quan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mùa thu, sắc vàng của cỏ cây trải khắp nơi, nhuộm cả kinh thành lên một màu úa buồn man mác. Dậy sớm có lẽ đã thành thói quen không thể bỏ kể từ khi hắn đến với cái thế giới xa lạ này, đứng trên mảnh sân nhỏ trước nhà, dưới bóng râm của bụi thủy trúc, Quang Châu hiện thời đang nhíu mày, tập trung tư tưởng nghiên cứu cuốn bí kíp võ công mới mà Khuông Việt đại sư đã lấy ra từ trong Tàng Kinh Các tặng cho trước lúc chia tay. Cuốn “Niêm Hoa Chỉ” này, bản thân nó chính là một trong những huyền công thâm ảo nhất của nhà phật, mặc dù đối với các đệ tử khác thì có vẻ tương đối khó nhập môn nhưng đối với một người đã từng luyện qua Già Lam Chân Kinh đạt đến tầng thứ hai và nắm rõ cấu tạo cơ thể con người như Quang Châu thì đó chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi, có điều muốn luyện bộ võ công này đạt đến cảnh giới tối cao, xuất thần nhập hóa, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Niêm Hoa Chỉ chủ yếu chú trọng nhiều đến cách vận hành chân khí dọc theo các đường kinh mạch đến các huyệt ở đầu ngón tay, sau đó thông qua cách sử dụng theo thủ pháp “nhanh, tinh, chuẩn” mà xuất kỳ bất ý đả thương địch thủ. Sở dĩ khi ấy Quang Châu quyết định chọn lựa môn tuyệt học này mà không lựa chọn các loại võ công đỉnh cấp khác là bởi vì nó làm cho Quang Châu liên tưởng ngay đến môn Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm của nước Đại Lý trong truyện Thiên Long Bát Bộ, cho nên cảm thấy hết sức thú vị, thầm nghĩ nếu sau này hắn may mắn đạt tới cảnh giới bát đạo cao thủ - hóa khí thành binh thì phải chăng cũng có thể như trong truyền thuyết, phóng xuất chân khí, cách không đánh bại đối thủ hay không. Ngay lúc này, thoạt nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho bụi trúc bên cạnh hắn xao động rung rinh, tạo ra một cơn mưa lá từ phía trên cao rơi xuống, tay phải Quang Châu không tự chủ được, bỗng nhiên hoa lên một cái, ngón trỏ biến thành chỉ điểm ra, cả thân mình dường như hóa thành những phiến tàn ảnh liên tiếp bay múa giữa cơn mưa lá trông thật hoa lệ. Qua một thoáng, khi chiếc lá cuối cùng vừa rơi xuống chạm đất thì động tác của hắn cũng theo đó mà dừng lại, nhưng nếu bây giờ có người nào đó tiến đến gần nhìn kỹ thì sẽ lập tức cảm thấy giật mình, bởi vì trên mỗi chiếc lá trúc nằm phía trên mặt đất hiện thời đều có một lỗ thủng ở giữa giống nhau như đúc. - “Đạt tới tầng thứ hai của Già Lam Chân Kinh, ngũ quan và công lực của mình quả nhiên đã có một bước tiến thật lớn, nếu không thì chỉ với chiêu thức tiện tay phát ra cũng không thể nào đạt tới trình độ tinh chuẩn như vậy, luận thực lực có lẽ bây giờ mình cũng đã tương đương với cao thủ ngũ đạo trung kỳ.” Quang Châu âm thầm đánh giá, gật đầu hài lòng với chính bản thân, cảm thấy cuộc sống thật là may mắn, nếu như hắn không có đến kinh thành, không có cơ duyên được ngồi dưới gốc cây Bồ Đề của chùa Khai Quốc tham niệm thì chẳng biết sẽ đến ngày nào tháng nào, hắn mới có thể đột phá được bình cảnh của tầng thứ hai đây. Đưa tay sờ lấy viên xá lợi đeo trước ngực, Quang Châu lại nhớ về Minh Tuệ - vị sư phụ chớp nhoáng của mình, viên xá lợi này kể từ lúc trở về, phật quang của nó đã ảm đạm đi không ít, cơ hồ chỉ bằng một nửa so với trước kia và cũng chính nhờ có nó mà hai lần đột phá ảo cảnh của hắn khi trước đều diễn ra một cách thuận lợi. - “Thật là họa phúc tương phùng.” Quang Châu thở dài một hơi cảm thán sau đó cẩn thận cất cuốn bí kíp vào trong áo. Hắn giả vờ như vô tình, đảo mắt nhanh như điện xẹt nhìn thoáng qua xung quanh một cái, đã mấy hôm rồi, Quang Châu hầu như đã không còn cảm nhận thấy khí tức của mấy người cao thủ do đại nội phái tới giám thị mình nữa. Hắn nghĩ nguyên do có lẽ là sau khi điều trị khỏi bệnh cho tam hoàng tử, hoàng thượng cảm thấy bản thân hắn đã không còn giá trị gì để cho các thế lực khác chú ý lợi dụng nữa cho nên không cần thiết phải lãng phí nhân lực phái người bảo vệ, điều này trái lại khiến cho Quang Châu cảm thấy nhẹ nhõm không ít, suốt ngày cứ bị người khác nhìn chằm chằm, cái cảm giác ấy quả thật là rất khó chịu. Đương lúc hắn đang chuẩn bị suy nghĩ đối sách làm cách nào để kiếm một cái cớ hợp lý, rời khỏi kinh thành thì bỗng dưng nghe thấy một cái giọng the thé quen thuộc vang lên từ phía ngoài cửa lớn : - Thánh chỉ tới ! Hắn vừa nghe đã biết người đến không phải ai xa lạ mà chính là tên thái giám Thành Dân, người trước nay vẫn thay mặt hoàng thượng đến truyền đạt mệnh lệnh cho hắn. Quang Châu không dám chậm trễ, vội cùng với Thế Quân tiến lên cung nghênh thánh chỉ. Nội dung của thánh chỉ khá ngắn, đại khái là hoàng thượng tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của hắn, sau khi khen ngợi vài câu, đến phần luận công ban thưởng đã quyết định phong cho hắn làm quan Ngự Y của Thái Y viện, ngoài ra còn thưởng thêm một trăm lượng vàng và ban cho một tòa phủ đệ nho nhỏ ở phía trong nội thành. - Sư phụ, thầy thật là quá giỏi, chẳng mấy chốc mà đã làm quan lớn của triều đình khiến cho học trò cũng cảm thấy thơm lây, bây giờ con phải mau đi viết thư báo cho mọi người ở quê để họ cùng vui mừng mới được. Thế Quân mặt mày hớn hở, chưa kịp nói xong hết câu đã vội phóng như bay đến thư phòng, không mừng sao được, biết đâu đấy đời hắn rồi cũng sẽ lên hương từ đây, chỉ có Quang Châu cầm tờ thánh chỉ trên tay mà bần thần cả người, hắn không buồn để ý đến những hành động của tên đệ tử dở hơi, cuối cùng thì điều gì đến cũng phải đến, bị kéo xuống cái vũng nước đục này, có lẽ đây chính là số mệnh không thể tránh khỏi, quả là chạy trời không khỏi nắng. - “Chẳng lẽ lúc mình sinh ra, được sao quả tạ chiếu trúng hay sao ?” Quang Châu cười khổ trong lòng. ……………….. - Thế nào ? Ngươi quan sát thấy biểu hiện của hắn ra sao ? Người hỏi câu này hiện thời đang ngồi trong một thư phòng, sau bức rèm, trên tay cầm một quyển sách hứng thú xem xét, nếu Quang Châu có mặt ở đây vào ngay lúc này thì chắc chắn sẽ giật mình hoảng sợ không ít, bởi vì vẻ bề ngoài của người này không hề khác với người tráng sĩ đã cùng trò truyện với hắn trước đó tại Thanh Tâm Quán là mấy, nếu không muốn nói hai người giống nhau tới tám chín phần. - Bẩm hoàng thượng, thần thấy hắn khi cung kính nhận thánh chỉ mặc dù vẻ mặt rất là bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt không khỏi có một chút hoảng hốt lo âu, đáng ra hắn phải cảm thấy vui vẻ vì được nhận ân điển mới phải. Thành Dân khom người cung kính nói, trong lòng lấy làm lạ, là tâm phúc của hoàng thượng, hắn hiểu rất rõ tính tình của vị chủ tử này, ngài rất hiếm khi quan tâm đến một ai đó, nhưng bây giờ ngài lại tỏ vẻ chú ý đến một tên thầy thuốc nhỏ nhoi như vậy, chẳng lẽ… Trong lòng hắn ẩn ẩn có nhiều suy đoán nhưng tuyệt nhiên ngoài mặt vẫn bảo trì dáng vẻ tự nhiên như không, không có biểu hiện ra. - Ha ha, thú vị ! Thú vị ! Hoàng đế sau khi cười to liền phất tay cho hắn lui ra ngoài, không nhắc đến việc này nữa. …………………….. Thái Y Viện sơ khai của nước Đại Cồ Việt tên thì nghe oai chứ thật ra chỉ là một khu nhà ba gian cũ kỹ, nơi đây tập trung hơn mười vị danh y hàng đầu của đất nước cùng hơn chục nhân viên chịu trách nhiệm khám chữa bệnh cho hoàng tộc. Kể ra cũng thật lạ, Thái Y Viện này thành lập đã ba năm nhưng chỉ có hai vị phó Ngự Y là Bá Hiền và Quốc Tấn cùng nhau quản lý điều hành, còn cái chức Ngự Y thì bỏ trống quanh năm, có lẽ là do Đinh Bộ Lĩnh nhận thấy tài năng của hai vị này ngang nhau cho nên mới không tiện đề bạt ai chăng, điều này khiến cho các thầy thuốc trong Thái Y Viện chia làm hai phe ủng hộ hai vị phó Ngự Y, hai phe này không ngừng cạnh tranh để giành lấy chiếc ghế Thái Y về tay mình. Tuy nhiên, hiện thời tất cả mọi người trong Thái Y Viện ngày hôm nay, ai cũng cảm thấy thật là xôn xao và lo lắng trong lòng, bởi vì vào ngày hôm qua, đùng một cái có người trong nội cung đến thông báo là hoàng thượng đã chỉ định một người xa lạ lên làm Ngự Y khiến cho hai vị phó Ngự Y cùng phe phái của mình té ngửa. Hôm nay người đó sẽ đến đây nhận chức, cho nên từ lúc sáng sớm, không ai bảo ai, cả Thái Y Viện đều đã có mặt đầy đủ, tất cả mọi người đều đoán già đoán non, chẳng biết thân phận hay tài năng của người này ghê gớm như thế nào mà lại có thể lấy được sự tín nhiệm của hoàng thượng và có lẽ bực tức nhất vẫn là hai vị phó Ngự Y, bao năm tranh giành lẫn nhau, cuối cùng lại để cho người ngoài đoạt mất, cái này chẳng phải là ứng với câu nói “trai cò cắn nhau, ngư ông hốt hết” hay sao. Trong sảnh lớn của Thái Y Viện lúc này, mười thầy thuốc đang căng thẳng ngồi chờ đợi vị tân Ngự Y mới, không khí trầm lắng thật có chút quỷ dị. - Bá Hiền, ông có nghĩ ra vị mới đến nhận chức Ngự Y này là danh y ở đâu không ? Quốc Tấn cố gắng xua tan sự nặng nề đang lan tràn, hướng tới người đồng nhiệm ngồi đối diện với mình lên tiếng hỏi. - Tôi chịu thôi, tên của người này nghe rất xa lạ nhưng nếu đã được hoàng thượng tín nhiệm như thế thì tuyệt nhiên không thể nào là một kẻ vô danh được. Bá Hiền cười khổ nói, hai người từ chỗ xung khắc nhau như chó với mèo, nay đột nhiên trở nên thân thiết đến lạ, đúng là đồng bệnh tương liên. - Ông đoán xem tuổi tác người này thế nào ? Quốc Tấn lại hỏi. - Tuổi tác và kinh nghiệm ít nhất sẽ hơn tôi và ông một chút. Mọi người trong phòng đều cho là phải, nói đến hai vị phó Ngự Y này, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, mấy chục năm trong nghề, kinh nghiệm không phải là nhỏ, mà làm nghề y quan trọng nhất vẫn là kinh nghiệm, không có nó thì sẽ không cách nào trở thành một thầy thuốc giỏi. Trong khi mọi người ở Thái Y Viện đang lo lắng thì nhân vật chính của chúng ta lúc này đang đứng trước một tấm gương đồng thật lớn, tự ngắm nhìn hình dáng của mình trong đó. - Oa! Sư phụ bận bộ quan phục này quả là có khác, thật là khí phái uy nghi, chẳng biết đến khi nào học trò mới có thể được như thầy. Thế Quân mở to hai mắt nhìn sư phụ của mình đầy hâm mộ, liên tục đưa ngón tay cái lên khen ngợi, miệng thì chép liên tục. - Hừ ! Ngươi thì biết cái gì, bận bộ đồ này không dễ đâu, không khéo lại mất mạng như chơi, chẳng thoải mái bằng mấy bộ áo dân dã của ta. Quang Châu cốc vào đầu Thế Quân một cái. Thật ra, hắn cũng rất ngạc nhiên về bộ dáng của mình, áo dài đỏ thắm, trước ngực thêu hạc, lưng đeo đai ngọc, mũ cánh chuồn, giày cong, đúng chuẩn của một vị quan thời xưa từng thấy trên ti vi. Lần đầu tiên làm quan, trong lòng không khỏi lo lắng hồi hộp, hồi nào đó tới giờ chỉ là một bác sĩ thường thường trong một bệnh viện tuyến tỉnh, nay tự dưng được giao cho quản lý cả một Thái Y Viện thật chẳng khác nào làm giám đốc của một bệnh viện trung ương thời hiện đại, nói hắn không lo mới là lạ, huống chi ở cái thời đại phong kiến này, nếu làm không tốt coi chừng có họa mất đầu. Tuy nhiên lo thì lo, nhưng một khi đã tới bước này thì Quang Châu cũng đâu còn đường lui nữa, việc chống lại thánh chỉ đâu phải chuyện đùa, ít nhất bây giờ bản thân hắn còn chưa có đủ thực lực để làm như vậy, sau lưng hắn còn có những người thân phải lo đó là hai anh em Đầu Trâu. Nhắc tới hai anh em nọ, trong lòng Quang Châu lại cảm thấy ấm áp, nghĩ tới nụ cười xinh đẹp của cô bé Phạm Yến mà bất giác phì cười. - Sư phụ, thầy có khoái chí thì cũng đừng có chảy nước miếng như vậy chứ ? Thế Quân ngạc nhiên. - Hừ ! Đi thôi. Quang Châu bị hắn làm cho mất hứng liền bực mình đá đít hắn một cái. Thế là hai thầy trò nhanh chóng bước lên một cổ xe ngựa thuê sẵn, đang đợi nãy giờ ngoài cửa, hướng thẳng đến Thái Y Viện. Xe ngựa lọc cọc xuyên qua mấy con đường đông đúc, qua mấy ngã tư cùng trạm gác, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà ba gian rộng lớn nằm phía bắc hoàng cung, khu nhà này có tường gạch cao bao quanh, lính cấm vệ đứng gác sâm nghiêm ngoài cổng chính. Người ra ra vào vào phải xuất trình thẻ bài. Quang Châu hít sâu vô một hơi đầy lồng ngực, chỉ cần đứng từ phía xa là đã có thể ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng lẫn trong không khí, cái mùi quen thuộc lập tức khiến cho tinh thần hắn phấn chấn lên không ít, những ký ức về bệnh viện cũ, nơi hắn làm việc hồi kiếp trước liên tục thoáng qua trong trí nhớ. Cánh cổng chính tương đối lớn, phía trên biển có đề ba chữ Thái Y Viện, quân cấm vệ thấy có người lạ tiến đến thì lập tức giơ thương chặn lại, nhưng sau khi Thế Quân đưa ra công văn cùng ấn tín thì lập tức cung kín nhường đường. Nhìn cánh cổng mở rộng trước mắt, Quang Châu không vội bước qua mà hơi trù trừ một chút, bởi vì hắn biết, bản thân chỉ cần bước một bước này thì sẽ khó mà quay đầu lại được. - Sư phụ, thầy làm sao vậy ? Thấy Quang Châu cứ đứng yên một chỗ, ngẩn người nhìn vào phía trong mà không nói gì, Thế Quân lo lắng hỏi. - Ta không sao cả. Nói rồi không suy nghĩ nữa, dẫn đầu bước vào, một bước này, bước ra đầy mạnh mẽ và tự tin.