[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm
Cô gái tên Trinh dẫn Quang Châu đến trước cửa một gian phòng lớn, nhẹ nhàng gõ ba tiếng rồi nói vọng vào trong :
- Các vị đại nhân, khách quý của các ngài đã tới.
Cô gái sau khi mở cửa liền đứng nép sang một bên chờ cho Quang Châu đi trước, bản thân theo sát vào sau.
Hơn mười người nam đang ngồi trong bàn tiệc, sau khi thấy hắn đến thì lập tức thi nhau đứng dậy chắp tay cung kính, trong đó có một người thân hình to lớn, thay mặt mọi người đứng ra tươi cười chào hỏi :
- Đại nhân, ngài rốt cuộc đã tới, anh em chúng tôi nãy gìơ cứ ngóng trông mãi.
- Nam chỉ huy khách sáo rồi, các anh em đã coi trọng tôi như thế, Châu này sao có thể khiến cho mọi người thất vọng được.
Quang Châu lịch sự đáp lời chào lại, đoạn ung dung tiêu sái ngồi vào bàn, phong thái ấy khiến hắn lập tức trở thành tâm điểm tò mò của mấy ả đào, bọn họ đưa mắt liếc nhìn không thôi, dù sao ở cái chốn kinh thành phồn hoa này quan to không hiếm nhưng có thể gặp được một vị quan còn trẻ như vậy thì quả là vô cùng hiếm thấy, từ đó có thể thấy được tiền đồ rộng lớn sau này của hắn, bởi vậy có cô còn cảm thấy tiếc hận trong lòng, tự hỏi tại sao mình không được may mắn như cô gái tên Trinh, có thể kề bên hầu hạ vị quan trẻ tuổi ấy, nếu mà may mắn được ngài nhìn trúng, chuộc thân cho mình về làm tiểu thiếp thì có phải hạnh phúc nhất đời rồi không.
Cố phớt lờ đi những ánh mắt đưa tình nóng bỏng, Quang Châu nâng ly rượu của mình lên :
- Nào, ly này tôi kính các anh em, chúc cho tình cảm bạn bè giữa chúng ta ngày một khăng khít.
Mọi người thấy hắn hào sảng dễ gần như vậy thì trong lòng phấn khởi, vui vẻ đồng thanh hưởng ứng.
Cô gái tên Trinh chẳng biết tự lúc nào đã ngồi dưạ sát vô hắn, mặt hồng e lệ châm rượu, mùi hương hoa thơm từ trên thân thể cô gái liên tục xộc vô mũi khiến cho lòng Quang Châu ngất ngây.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng rôm rả với nhiều câu chuyện cùng tiếng cười vui vẻ.
Đúng lúc mọi người cao hứng nhất, bỗng dưng có một khúc hát quan họ vang lên, lời ca mượt mà êm ái, du dương, nỉ non trong tiếng đàn bầu.
Tiếng hát trong trẻo tựa như có ma lực, mê luyến lòng người, khiến cho cửa sổ của tất cả các phòng chợt mở bung ra.
Quang Châu ngẩn ngơ nhìn xuống dưới lầu, phải nói đây là lần đầu tiên hắn được nghe một giọng hát mộc mạc hay đến như vậy.
Lúc này, chỉ thấy giữa đại sảnh có một cái sân khấu nhỏ treo lụa đỏ, trên đó có một cô gái mặc áo tứ thân thêu hoa đang ngồi, dáng người thon thả thướt tha, đôi vai trần trắng muốt để lộ làn da mịn màng như lụa, tóc dài đen nhánh qua vai, đôi môi đỏ mọng thấp thoáng đằng sau tấm sa che mặt, nét đẹp thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho người ta say đắm, đúng là vưu vật của thế gian.
Khúc ca cô hát kể về một mối tình sâu đậm giữa một đôi trai gái si tình, người con trai vì chinh chiến mà chết trận, người con gái vì đau thương mà cũng lià xa nhân thế sau đó, nội dung bài hát tuy không phải là mới nhưng từ giọng ca của cô gái ấy cất lên lại bất giác khiến cho người ta thương tâm rơi lệ, buồn bã trong lòng.
Người ngọc sau khi hát xong, lập tức rời đi nhưng dư âm khúc hát cô để lại thật khó tả, tư vị của nó vẫn quanh quẩn đâu đó trong những trái tim đang thổn thức.
- Không ngờ hôm nay ta thật là may mắn, có thể nghe được một khúc nhạc hay, tài nghệ của cô gái ấy phải nói là đã đạt đến trình độ tông sư, người đẹp như thế, tài như vậy, tại sao lại bị vùi dập vào chốn phong trần như thế này, quả là "trời xanh quen thói má hồng đánh ghen", đáng tiếc thay !
Quang Châu chép miệng than thở.
- Công tử xuất khẩu thành thơ thật là tài hoa phong nhã, câu thơ vừa rồi nghe thật là hay, cô gái ấy có biệt danh Hồ Cơ , là tài nữ nôỉ danh nhất chốn kinh kỳ, cũng là hoa khôi của Uyên Ương Lầu chúng tôi, chỉ bán nghệ không bán thân, trước nay có rất nhiều anh hùng nổi danh và công tử con nhà giàu có các nơi theo đuổi, muốn chuộc thân cho cô ấy, nhưng tiền chuộc thân của cô rất cao lên tới một trăm ngàn lượng vàng khiến cho người ta chùn bước, tuy nhiên cho dù công tử có đủ tiền bây gìơ, muốn thương hương tiếc ngọc thì cũng đã muộn.
Cô gái tên Trinh sau khi nhìn thấy biểu hiện của Quang Châu như vậy thì liền che miệng cười khẽ, ôm lấy cánh tay hắn mà thỏ thẻ vào tai.
- Cớ gì đã muộn ?
Nghe thấy tiền chuộc lên đến một trăm ngàn lượng vàng, Quang Châu đã tắt tịt ý định từ lâu, nay nghe ả đào bên cạnh của mình nói thế, cảm thấy tò mò mà hỏi.
- Bởi vì sau tối hôm nay, cô ấy đã trở thành người của Nam Việt Vương phủ, lần này là lần biểu diễn cuối cùng của cô ấy để trả ơn cho Tú Bà nơi đây. Công tử nếu đã có lòng thương hương tiếc ngọc, chi bằng chuộc em về làm thiếp, em hứa sẽ ngoan ngoãn, chiều chuộng công tử hết mực, khiến cho công tử hài lòng.
Cô gái tên Trinh tranh thủ nũng nịu nói, bộ ngực sữa trắng mịn đầy đặn không ngừng cọ sát vô cánh tay hắn, khiến cho Quang Châu tý nữa thì xịt máu cam ra ngoài.
Mấy người Thị Vệ Thân Quân thấy tình cảnh như vậy, liền giả bộ ho khẽ, ngoảnh mặt làm ngơ, ai nấy đều chăm chú vào cô gái bên cạnh mình.
Quang Châu sau khi lấy lại tinh thần, cười gượng gạo, bo cho mỗi cô trong bàn thật hậu, nhưng tâm trí không hiểu sao cứ mãi quẩn quanh, thắc mắc về thân thế của Hồ Cơ ấy, một nhân vật nhỏ nhoi không hề được nhắc đến trong lịch sử nhưng có vẻ như vai trò thì không nhỏ chút nào.
Tiệc vui rồi cũng tàn, trên đường về phủ, Quang Châu cảm thấy đói bụng cho nên tấp vào quán hàng rong bên đường ăn bát phở.
- Ông chủ quán, tôi đói quá, làm ơn cho tôi nợ bát phở, ngày mai có tiền tôi sẽ trả.
Quang Châu đang ăn thì bỗng dưng bị một giọng nói oang oang dội vào tai khiến cho phải dừng đũa.
- Làm ơn đi chỗ khác giùm tôi cái, cậu đã nợ nhiều lắm rồi.
Tiếng người chủ quán cáu gắt.
Quang Châu ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy đó là một thanh niên to lớn, lực lưỡng, có nước da màu cổ đồng, hắn đang đôi co năn nỉ với người bán phở bằng một chất giọng Kinh lơ lớ.
Đây rõ ràng không phải người Đại Cồ Việt mà giống người của vùng Trung Bắc Á thì đúng hơn.
- Vị tráng sĩ này, mời lại đây !
Quang Châu hướng về người thanh niên đó gọi to lên, trong lòng cảm thấy thú vị nên muốn tìm hiểu.
- Công tử, ngài muốn thuê tôi làm việc sao ? Việc nặng nhọc mấy tôi cũng làm được, có điều ngài có thể cho tôi ăn no trước được không ?
Người thanh niên thật thà nói, khi hắn tới gần, Quang Châu lập tức cảm thấy dường như có một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trên thân thể người này tràn ra, ập vào mặt.
Sức mạnh ấy tựa như một cái thùng thuốc nổ bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Người thanh niên trẻ tuổi này vậy mà lại là một cao thủ ngoại gia, ít nhất đã ngoài thất đẳng, tương đương với cao thủ ngoài thất đạo.
Điều này thật hiếm thấy, khiến cho bản thân Quang Châu giật mình sợ hãi không ít, bất ngờ nhất là lại xuất phát từ một người thanh niên trẻ tuổi như vậy, cái cảm giác áp lực này trên thật tế là trực giác của những người luyện võ với nhau, còn đối với người bình thường, vị thanh niên ấy hình dáng bên ngoài chỉ nhìn có vẻ to con mà thôi.
Không giống với võ công nội gia, công phu ngoại gia ngay từ lúc bắt đầu đã chú trọng tới việc tu luyện, phát huy tiềm lực thân thể đạt tới cực hạn, bởi vậy tu luyện ngoại gia rất khó, đòi hỏi từ lúc sinh ra phải có cốt cách tinh kỳ, ý chí niên cường, đồng thời gia cảnh phải cực kỳ giàu có mới có thể sưu tầm thiên tài điạ bảo bồi bổ cho cơ thể, cũng chính vì điều kiện hà khắc như vậy cho nên có rất ít người lựa chọn công phu ngoại gia, nhưng một khi tiểu thành mà nói, thực lực mạnh hơn cao thủ cùng cấp mấy lần, thậm chí là có thể vượt cấp khiêu chiến.
- Ông chủ lấy thêm mấy bát phở, nhớ cho nhiều thịt bò một chút.
Quang Châu mỉm cười sảng khoái, chỉ tay cho người này ngồi xuống bên cạnh.
- Cám ơn công tử !
Người thanh niên mừng rỡ cám ơn, sau đó bắt đầu ăn ngấu ngiến như hùm như sói.
Qua một lát sau khi quét sạch gần tám tô phở, người thanh niên mới thỏa mãn, ngượng nghịu gãi đầu, ấp úng nói:
- Công tử có thể cho tôi xin thêm một phần đem về cho mẹ đang ốm ở nhà được không ?
Quang Châu lắc đầu cười khổ:
- Ông chủ, cho thêm cậu ấy một phần mang về.
Đoạn rót cho mình một chén trà nóng, từ tốn mà hỏi:
- Cậu hãy kể về mình cho tôi nghe xem nào ?
Người thanh niên liên tục cảm tạ, sau đó bắt đầu kể câu chuyện của đời mình.
Cha của hắn là người nước Đại Liêu, ông là một thương nhân lớn, năm xưa vì mở một thương lộ mới về phiá đông nam mà đến mảnh đất Việt này, rồi cảm mến mẹ hắn mà sinh ra hắn, đặt tên là Da Luật Thiên Ưng, đến năm hắn được bốn tuổi cha hắn nhớ nhà da diết nhưng sợ hắn còn nhỏ không thể bôn ba mấy ngàn dặm đường xa, cho nên để lại mẹ con hắn mà một mình lên đường trở về quê hương, một lần đi là hơn chục năm không trở lại.
Mẹ Thiên Ưng dù sao cũng là phận gái, chịu điều tiếng kỳ thị của thiên hạ mà sống chịu đựng, nuôi hắn nên người, cho đến khi hắn được mười tuổi thì mẹ hắn bỗng dưng mắc bệnh nan y, tài sản cha hắn để lại rồi cũng ra đi theo những cơn bạo bệnh bộc phát, từ đó cho đến nay Thiên Ưng phải cáng đáng mọi việc trong nhà, được cái hắn từ lúc mới sinh ra đã có được sức khoẻ hơn người, lại thêm việc thường xuyên luyện tập thân thể theo phương pháp trong một cuốn sách mà cha hắn để lại cho nên sức lực ngày một lớn.
Có điều, vẻ bề ngoài của Thiên Ưng không giống người Việt, mặc dù có sức lớn nhưng lại ăn rất nhiều, cho nên việc làm thuê làm mướn cũng ít người thuê.
Quang Châu nghe xong thảm cảnh của Thiên Ưng chỉ biết thở dài cảm khái, cái này quả là đại tài tiểu dụng, trong lòng ưng bụng đã muốn dụ dỗ thu dụng người này, tuy nhiên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng :
- "Da Luật Thiên Ưng... Da Luật...trời ạ ! Đây chính là họ của Hoàng tộc Đại Liêu mà, thân thế cha của Thiên Ưng có thật đơn giản chỉ là một thương nhân hay không ?"
Nghĩ ra chỗ mấu chốt, hắn giật thót cả mình, lập tức đưa mắt nhìn kỹ lại người thanh niên trước mắt, thấy hắn đang nhận lấy bát phở từ tay ông chủ quán đem về cho mẹ mà cười mừng tít cả mắt, nụ cười ngô nghê, thấy vậy, Quang Châu chỉ biết cười khổ thêm lần nữa mà thôi.
- "Suy đoán của mình chắc chỉ là vẩn vơ mà thôi, cha của Thiên Ưng cho dù có thì chắc cũng chỉ là một tộc nhân bình thường trong họ."