[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 29 : Rời đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tiết trời chuyển sang đông, những cơn mưa dầm liên tục kéo tới làm cho khí hậu Hoa Lư trở nên ẩm ướt kéo dài, điều này quả thật khiến cho con người ta có một cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cái cảm giác khó chịu ấy vẫn không khó chịu bằng những chuyện sầu lo hiện thời ở trong lòng Đỗ Thích. Đỗ Thích dáng người cao to, bệ vệ, nhìn vẻ bề ngoài cũng có chút khí khái của người luyện võ, trước kia vốn là một Hỏa Đầu Quân vô danh dưới trướng của Đinh Bộ Lĩnh, nói theo danh từ hiện đại thì chính là “anh nuôi” trong quân đội hiện nay. Nhớ năm xưa, lúc Đinh Tiên Hoàng vừa mới khởi sự, thế lực còn nhỏ yếu, nhiều lần binh bại, có một lần bị trúng kế phục kích của Nam Tấn Vương, nguy hiểm trùng trùng, cứ tưởng rằng gần như cầm chắc cái chết, may mà nhờ có Đỗ Thích lúc đó trung can liều chết, cõng Đinh Bộ Lĩnh chạy ra khỏi đám loạn quân cho nên mới có thể còn sống mà lập nên giang sơn như ngày nay, về sau luận công ban thưởng, Đinh Tiên Hoàng nhớ nghĩa cũ bèn phong cho hắn làm chức Chi Hậu Nội Nhân, là một chức quan nhỏ có nhiệm vụ quản lý trị an tại khu vực phía nam của kinh thành, dưới tay có hai trăm binh vệ. Nói tới chuyện này, không phải là do Đinh Tiên Hoàng bạc đãi gì hắn, chỉ là con người Đỗ Thích này nói chung, ngoài khả năng nấu ăn trời phú ra thì không còn tài cán gì lớn, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, cho nên triều đình rất khó có thể trọng dụng hắn vào bất cứ việc gì, nếu ban cho hắn quan cao hậu lộc thành ra lại chính là hại hắn, người xưa đã từng nói “ trí nhỏ mà lo việc lớn trước sau gì cũng thất bại”, chính là vì tâm tư này cho nên Đinh Tiên Hoàng sau một phen đắn đo suy nghĩ đã quyết định phong cho hắn một chức quan nhàn tản để hắn có thể an hưởng phú quý. Có điều, trong lòng Đỗ Thích lại không hề nghĩ như vậy, hắn vốn là một con người rất tham lam không hề biết an phận. Qua một khoảng thời gian nghiên cứu, Đỗ Thích biết được hai cha con Đinh Bộ Lĩnh có một sở thích khó sửa giống nhau đó là cả hai đều có hứng thú đặc biệt với việc ăn uống, thích được ăn những món ăn ngon mới mẻ, cho nên bằng vào khả năng nấu nướng tuyệt vời của mình, hắn đã âm mưu, cố gắng tiếp cận lấy lòng của Đinh Liễn và sau đó đã thành công trở thành người của Nam Việt Vương phủ. Sở dĩ quyết định ôm chân Đinh Liễn là bởi vì Đỗ Thích tin rằng Nam Việt Vương với thân phận là đại hoàng tử thì chắc chắn tương lai sẽ trở thành vị vua kế nghiệp Đinh Tiên Hoàng mà không một ai có thể thay thế được, mà một khi Đinh Liễn lên ngôi, nước lên thuyền lên, hắn chỉ cần toàn lực đi theo cũng sẽ được Đinh Liễn trọng dụng, có khi lại trở thành trọng thần quyền cao chức lớn chứ chẳng chơi, nhưng ai ngờ đâu sự đời thường không giống như ta mơ tưởng, người tính không bằng trời tính, mộng đẹp chưa được bao lâu thì đùng một cái triều đình chiếu cáo thiên hạ, Đinh Hạng Lang trở thành thái tử, khiến cho giấc mộng của hắn bỗng chốc vỡ toang tựa như bong bóng nước, đường phát tài tương lai mù mịt, làm cho đáy lòng hắn hậm hực vô cùng. Thế nhưng đó cũng không phải là điều mà hắn lo lắng nhất, điều hắn đang lo lắng chính là những hành động tiếp theo của Đinh Liễn. Đỗ Thích có thể bất tài nhưng không ngu Kể từ cái ngày mà hoàng đế công bố lập Đinh Hạng Lang làm thái tử, phủ Nam Việt Vương vẫn tỏ ra hết sức im ắng bình lặng, thế nhưng càng im ắng thì càng đáng sợ, là người hay đảm nhận công việc nấu ăn đãi tiệc cho vương phủ, tiếp xúc thường xuyên với Đinh Liễn, Đỗ Thích hiểu rất rõ tính tình hai cha con nhà họ Đinh, bọn họ giống nhau y như đúc, bề ngoài thì hòa nhã vô cùng, nhưng khi quyết đoán sát phạt thì máu lạnh vô tình, để đạt được mục đích có khi bọn họ sẽ không ngần ngại mà hy sinh kẻ khác, cho dù đó có là người thân của mình, cách đây mấy hôm trong khi đang đạo diễn nấu một bữa tiệc cho vương phủ, hắn đã nghe lỏm được một vài điều từ mấy vị quan lớn phò tá Đinh Liễn, mặc dù không có gì rõ ràng, nhưng Đỗ Thích cũng có thể ngửi ra được mùi của một âm mưu to lớn, bọn họ nhất định sẽ có hành động gì đấy. Chính vì thế, mấy hôm nay trong lòng Đỗ Thích không yên, hắn theo Đinh Liễn là để tìm kiếm phú quý chứ không phải là để lãnh tai họa, một mặt Đỗ Thích muốn đi mật báo cho hoàng thượng nhưng lại không nắm chắc, sợ rằng nhỡ ra hắn lầm hoặc bị người của vương phủ phát hiện thì chờ đợi hắn chính là cái chết, nhưng nếu không báo, lỡ như Đinh Liễn làm ra chuyện gì đó bất lợi với thái tử khiến cho Đinh Tiên Hoàng nổi giận thì hắn cũng sẽ vì liên lụy do cùng là người của Đinh Liễn mà sẽ chết rất thê thảm. Báo cũng chết, không báo cũng chết, Đỗ Thích suy nghĩ muốn đau cả đầu nhưng lại không tìm ra cách nào trọn vẹn, lúc này đây, hắn chỉ biết thừ người đứng dưới mái hiên, lặng yên thở dài, nhìn màn mưa rơi rơi ngoài cửa sổ, mưa gió lạnh buốt nhưng trong lòng hắn không hiểu tại sao lại như có lửa đốt, nóng ruột nóng gan khó chịu vô cùng. - Ông này, sao ông lại cứ đứng tẩn ngẩn tần ngần bên cạnh cửa sổ như thế, coi chừng nước mưa bắn trúng người thì lại bị bệnh phong hàn bây giờ. Đỗ Thích đang ngơ ngẩn như người mất hồn, thì bên tai chợt vang lên tiếng nhắc nhở của một người phụ nữ, khiến cho hắn giật bắn cả mình, người này chính là vợ cả của hắn. - Bà không phải lo, cứ mặc kệ tôi, tôi khỏe lắm, không có bị phong hàn đâu …khoan chờ đã…bà nói cái gì…phong hàn…phong hàn…ha ha ha ! Đỗ Thích quay người, khó chịu càm ràm, nhưng khi nhắc tới hai chữ “phong hàn” thì đột nhiên khựng lại, sau một chốc lại giống như hóa điên, ngửa đầu cười lớn không ngừng, sau đó hắn đột ngột cởi áo, cứ thế để mình trần trùng trục, chạy ra ngoài sân, nhảy múa điên cuồng dưới màn mưa, hành động này của hắn cơ hồ khiến cho mụ vợ và toàn bộ người trong phủ được một phen trợn mắt, hoảng sợ kinh hồn. Hôm sau, nhà của quan Chi Hậu Nội Nhân truyền ra tin tức, Đỗ Thích vì tham công tiếc việc, dầm mưa mấy ngày chấn chỉnh trị an, đích thân chỉ huy quan nha truy quét mấy ổ đạo tặc ở khu thành phía nam cho nên bị phong hàn cảm nhiễm, đại phu chẩn đoán ít nhất Đỗ Thích phải nằm liệt giường ba bốn tháng không thể đi lại và càng không được tiếp xúc với người ngoài. ………….. Nam Việt Vương Phủ. Trời từ mưa nhỏ chuyển sang mưa lớn, mưa rơi không ngừng, mờ mịt đất trời, hạt mưa to như hạt đậu rơi rớt đập lộp bộp trên mái nhà, tạt cả vào khe cửa. Trong một căn phòng lớn ấm áp, Đinh Liễn tinh thần chán nản tựa vào ghế lớn, uống rượu nghe đàn, đây là loại rượu cần được những bộ tộc sống ở vùng núi cao tiến cống cho triều đình, rượu thường ngày ngon ngọt nhưng không hiểu sao hôm nay qua môi đắng chát, dư vị cay xè. Mặc kệ nó, Đinh Liễn vẫn ngửa cỏ uống một ngụm lớn, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía người ngọc đang gảy đàn, đây chính là vị ái thiếp sủng ái nhất được Đinh Liễn cưới về cách đây không lâu, nàng tên là Hồ Cơ, trước đó chính là tài nữ nổi danh nhất Uyên Ương Lầu. Hồ Cơ sau khi gảy xong khúc đàn bầu, uyển chuyển đứng dậy, đi đến bên cạnh Đinh Liễn, ngã vào lòng ngực hắn, thỏ thẻ mà nói : - Vương gia có chuyện gì không vui hay sao mà sắc mặt lại buồn như thế, chi bằng để thiếp đây chia sẻ cùng ngài. Đinh Liễn ngửi hương thơm thoang thoảng từ trên tóc nàng, cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn đôi chút, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của Hồ Cơ, dịu dàng nói : - Ta là Nam Việt Vương của Đại Cồ Việt này, nàng nói xem trên đời này lieu còn có việc gì có thể khiến cho ta không vui cơ chứ ? Hồ Cơ ngước nhìn Đinh Liễn bang một ánh mắt dịu dàng, sau đó thở dài ra một hơi mà nói : - Còn không phải là chuyện lập thái tử kia sao ? Bàn tay Đinh Liễn đang vuốt ve đôi tay ngọc ngà của Hồ Cơ chợt khựng lại, sau đó hắn nở nụ cười khổ : - Ta vẫn biết nàng là một người con gái tài hoa, nhưng nàng thật sự quá thông minh đi, nếu như nàng là đàn ông, ta thật sự cũng rất muốn biết nàng sẽ trở thành nhân vật như thế nào. Hồ Cơ che miệng cười duyên : - Thiếp thông minh như vậy là để xứng đáng với một người chồng anh hùng như chàng. Đinh Liễn nghe vậy, mát lòng mát dạ, hôn lên đôi môi thơm của nàng một cái rồi nói : - Ngay cả cha ta còn không tin tưởng ta thì còn là anh hùng cái gì, ta không được làm hoàng đế nàng có buồn không. Hồ Cơ xoay người, ôm lấy Đinh Liễn : - Tại sao thiếp phải buồn, thiếp tin tưởng số mệnh đã định chàng là hoàng đế thì không ai có thể giành lấy của chàng, trừ khi chàng buông xuôi mà thôi. Đinh Liễn đang tận hưởng ôn nhu của người ngọc trong lòng, nghe nàng nói vậy chợt ngẩn người : - Phụ hoàng đã quyết định như vậy, không buông xuôi thì ta phải làm thế nào ? Hồ Cơ nũng nịu : - Thiếp không biết ! Thiếp mãi mãi chỉ là một người phụ nữ luôn luôn ủng hộ chàng mà thôi, đàn ông các chàng làm như thế nào thì thiếp chịu không nói được, có điều thiếp đọc được từ trong sách, thấy từ cổ chí kim chẳng có vị hoàng đế nào ngồi lên được ngai vàng mà trước đó không phải trải qua tranh giành khốc liệt, nhưng lịch sử về sau thường thường chỉ nhắc tới những công tích vĩ đại của họ mà thôi. Đinh Liễn gật đầu, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm, những lời nói đó của Hồ Cơ giống như vô tình đã cởi bỏ những nút thắt nhân tình cuối cùng trong lòng hắn. - “Phải rồi, từ cổ chí kim có người nào đứng trên đỉnh cao quyền lực mà không phải tranh giành, ngay cả cha ta cũng vậy. Hạng Lang , em đừng trách người anh này, muốn trách thì hãy trách cha chúng ta đã gây nên tình cảnh này”. Đinh Liễn thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lẽo. Ngoài trời mưa gió dường như mỗi lúc một to thêm, mây đen dày đặc vần vũ, chớp lóe liên tục rạch phá bầu trời. ……………………………. Dưới cơn mưa tầm tả, từ cổng thành phía tây có một đội ngũ lặng lẽ rời đi trong mưa gió. Quang Châu ngồi trong xe lớn, vén rèm nhìn về phía kinh hành Hoa Lư sừng sững như một con quái vật to lớn ẩn nấp sau màn mưa đang dần lùi xa về phía sau lưng mà trong lòng bồi hồi nhiều xúc cảm khó tả, nhưng đa phần là nhẹ nhõm vô cùng. - “Rốt cuộc cũng thoát được rồi !” Trong lòng vui mừng muốn la lớn. Da Luật Thiên Ưng thấy hắn xốc màn cửa sổ lên, vội thúc ngựa đến bên cạnh : - Đại nhân có gì dặn dò ? Quang Châu hỏi : - Thế Quân cùng với mẹ của ngươi đã sắp xếp ổn thỏa cả chứ ? Da Luật Thiên Ưng cung kính trả lời : - Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã cử hai ngũ kỵ binh hộ tống bọn họ về thành Đại La hội họp với đại công tử và nhị tiểu thơ, cách đây hai thời thần bọn họ cũng đã rời di an toàn. Quang Châu gật đầu hài lòng : - Rất tốt, đường đến Đạo Hoan Châu xa xôi, mẹ ngươi lại có bệnh trong người không tiện đi xa, trước tiên hãy cùng với Thế Quân đến Đại La hội họp với người nhà của ta ở đó, đợi sau khi chúng ta thu xếp ổn thỏa ở Đạo Hoan Châu xong thì cho người đến đón bọn họ cũng không muộn, ngươi cũng đừng lo lắng quá, ta đã dặn dò qua Thế Quân, hắn nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cẩn thận cho mẹ ngươi. Da Luật Thiên Ưng xúc động trong lòng, vội chắp tay cung kính : - Tạ ơn đại nhân quan tâm, người trăm công nghìn việc thế nhưng vẫn bớt thời gian quan tâm đến mẹ con thảo dân, thảo dân không biết lấy gì đền đáp, chỉ có tính mệnh này nguyện hiến cho đại nhân. Quang Châu mỉm cười : - Ngươi là người của ta thì sao ta không quan tâm cho được, coi kìa, cái ánh mắt ươn ướt đó là sao, thôi ngay cho ta, ngươi bây giờ đã là mệnh quan của triều đình thì phải ra dáng một chút, lập tức đi lên nói với tốt trưởng tăng tốc nhanh lên một chút, trước khi trời tối phải đến được làng trấn gần nhất. Da Luật Thiên Ưng khom mình đáp lời : - Tuân lệnh. Sau đó thúc ngựa vọt lên phía trước . Quang Châu thở dài nhẹ nhõm một tiếng, nhìn đội quân gần trăm kỵ binh mặc áo tơi lầm lũi tiến lên trong mưa gió, lại nhớ tới những lời dặn dò của Đinh Tiên Hoàng trước đó mà hồi hộp khó tả, hắn chỉ là một người bình thường với chút kiến thức được mất vượt trước thời đại, chẳng biết có thể hoàn thành trách nhiệm nặng nề đó hay không, chẳng biết rồi đây trong thời đại loạn lạc này, cuộc đời hắn rồi sẽ ra sao. Bất giác Quang Châu đưa tay sờ lên ngực áo, ở nơi đó còn có một phong thư mà trước lúc hắn rời đi Khuông Việt đại sư đã sai người chuyển cho hắn, có một nhiệm vụ quan trọng mà đại sư giao cho hắn đi làm, là một vị đệ tử của Ẩn Thế Tự, Quang Châu buộc phải chấp hành mà không dám từ chối, nhưng may mắn là dù sao hắn cũng không phải làm việc này một mình, Khuông Việt đại sư đã cử thêm hai người đệ tử võ công cao cường đi theo trợ giúp hắn.