[Dịch]Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss - Sưu tầm
Editor: Mặc Quân Tịnh Túc
Hạ Diệc Sơ bước chân nhanh như bay, thực mau đã đi xuống lầu một, ra khỏi cửa hàng nam trang này.
Chỉ là, Chu Thanh ở phía sau cô đuổi theo cô tốc độ nhanh hơn, Hạ Diệc Sơ vừa bước đi vài bước không xa, hắn liền đuổi kịp Hạ Diệc Sơ.
“Hạ Quỳ, cô đứng lại!” Chu Thanh gào to vài tiếng, thấy khiến cho những người qua đường bên cạnh chú ý, liền câm miệng không hề kêu to, mà là chạy tới trước mặt Hạ Diệc Sơ, duỗi tay ngăn cản cô.
“Anh tìm tôi có việc sao?” Hạ Diệc Sơ nhìn người trước mắt này.
So với lần trước Chu Thanh xuất hiện ở trước mặt cô nôn nóng, Chu Thanh hiện giờ nhìn còn vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn bộ dáng gần đây cùng không tồi.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nhược điểm của hắn hiện giờ ở trong tay mấy cái lão nam nhân kia, Chu Thanh hiện tại mỗi ngày chỉ cần nghe bọn hắn phân phó, đi bồi những khách nhân đó.
Chu Thanh người lớn lên không tồi, thân thể lại tuổi trẻ, làn da cũng trắng, những người đó nhìn thấy rất thích.
Đi theo bên người những người đó, trừ bỏ chuyện ở trên giường, những người đó cũng không tra tấn Chu Thanh, còn sẽ chăm lo tốt cho hắn, cho ăn ngon uống tốt.
Chu Thanh ăn, mặc, ở, đi lại, đều được những người đó bao toàn bộ.
Hơn nữa càng làm cho tâm tình Hạ Diệc Sơ có chút vi diệu, chính là trên người Chu Thanh nguyên bản một tia khí dương cương nhỏ nhoi cũng không thấy, ngược lại là mặt mày thay đổi, trên người mang theo một cỗ âm nhu mạc danh cùng mị thái. (2)
“Chúng ta đổi địa phương nói chuyện.” Tâm tình Chu Thanh vẫn luôn đều gắt gao căng thẳng, thần sắc có chút thấp thỏm, sợ Vương tổng kia đột nhiên xuất hiện, đem hắn bắt trở về.
“Được.” Hạ Diệc Sơ cong cong môi, đáp ứng.
Dù sao cô cũng không muốn đứng ở đầu đường bị người ta vây xem, bằng không, ngày mai chỉ sợ cô lại muốn lên đầu đề.
Cách không xa nơi này có một quán cà phê, Hạ Diệc Sơ vốn là muốn đi chỗ đó, nhưng lại bị Chu Thanh phản đối, chọn lựa một tiệm lẩu không khí tương đối ồn ào, hơn nữa còn đơn độc muốn một phòng.
Sau khi đi vào, Chu Thanh ngữ khí thân thiện cùng người phục vụ gọi món ăn, Hạ Diệc Sơ ngồi ở đối diện hắn, không có mở miệng nói chuyện.
Biết Chu Thanh gọi cho mình xong, ngẩng đầu hỏi Hạ Diệc Sơ muốn ăn cái gì, Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, chỉ gọi cho mình một ly nước.
Chờ người phục vụ ra ngoài, thần sắc Chu Thanh nguyên bản bình tĩnh đột nhiên biến đổi, nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi ở đối diện, hạ thấp tư thế của mình, đối với cô cầu xin nói: “Hạ Quỳ, em giúp anh, cầu xin em giúp anh đi.”
“Giúp anh cái gì?” Hạ Diệc Sơ ra vẻ nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt còn ở trên người hắn nhìn quét một lần: “Tôi xem anh gần đây cũng không đến nỗi, bộ quần áo này, cũng không ít tiền đi.”
Chu Thanh nghe Hạ Diệc Sơ nói xong, anh tuấn trên mặt xẹt qua một tia gian nan cùng xấu hổ và giận dữ, tay hắn đặt ở cái bàn nắm chặt thành quyền, ngay sau đó lại nhanh chóng thả lỏng, đối với Hạ Diệc Sơ mở miệng nói: “Không phải, cái này không phải anh tự mình bỏ tiền mua.”
“Chẳng lẽ anh tìm được người nhà của mình sao? Người vừa nãy, là ba ba anh sao?” Hạ Diệc Sơ mở miệng, nét mặt biểu lộ một mảnh ý cười, thần sắc sáng lấp lánh, tựa hồ vì Chu Thanh tìm được người nhà mà cảm thấy cao hứng.
“Không phải như thế!” Chu Thanh đột nhiên duỗi tay thật mạnh đập ở trên bàn, thần sắc hắn âm trầm, ánh mắt có chút hung thần nhìn Hạ Diệc Sơ, nói: “Vừa mới ở trong tiệm, cô rõ ràng, rõ ràng liền thấy được hắn đối tôi làm những cái đó sự……”
Chu Thanh nói, nghĩ tới cuộc sống hằng ngày bị người khác khống chế, cúi đầu buông xuống tư thái cao ngạo của mình, đau khổ đối với Hạ Diệc Sơ cầu xin nói: “Anh khoảng thời gian trước bị người ta lừa, mấy cái lão nam nhân kia không chỉ có cưỡng bức thân thể anh, còn đe dọa anh không thể cho ai biết, trong khoảng thời gian này mỗi ngày cưỡng bách anh bồi những nam nhân khác nhau…… Hạ Quỳ, anh cầu xin em, anh cầu xin em giúp anh, em là Hạ gia Đại tiểu thư, chỉ cần em nói một lời, bọn họ tuyệt đối không dám tiếp tục đối đãi với anh như vậy.”
Chu Thanh toàn bộ đem chuyện này nói ra, đôi tay nắm chặt thành quyền, buông đầu xuống, không dám nhìn biểu tình của Hạ Quỳ.
Bởi vì là tiệm lẩu, dù là ngồi ở ghế lô, nhưng cũng có thể nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc Chu Thanh có chút hoảng hốt, hắn đều cơ hồ không nhớ rõ chính mình đã bao lâu rồi, không có tự do đứng ở dưới ánh mặt trời, không có tự do ra ngoài ăn bữa cơm.
Chu Thanh cho rằng, hắn đem tự tôn của mình hoàn toàn vứt bỏ, đem tình cảnh khó khăn từng bước khó đi của hắn hiện giờ nói cho Hạ Quỳ, Hạ Quỳ nhất định sẽ trợ giúp hắn. Không chỉ giúp hắn, lại còn có sẽ đem mấy cái lão nam nhân kia thu thập thay hắn.
Rốt cuộc, Hạ Quỳ đã từng yêu hắn như vậy, dù hiện tại không yêu, cũng nên xem hắn hiện giờ sống thảm như vậy thì sẽ cứu giúp hắn.
Cõi lòng Chu Thanh đầy kỳ vọng, chờ đợi Hạ Diệc Sơ đối diện lên tiếng.
Chỉ là, hiện giờ ngồi ở hắn đối diện, là Hạ Diệc Sơ, không phải là Hạ Quỳ đã từng yêu hắn sâu đậm.
Hạ Quỳ từng yêu hắn, đã sớm cùng Hệ thống 233 làm trao đổi để Hạ Diệc Sơ đi vào thế giới này, Hạ Quỳ cũng đã đã chết.
Hạ Diệc Sơ cười lạnh một tiếng, “Buồn cười, anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ giúp anh, anh có cái gì tư cách để tôi giúp anh, hiện tại sinh hoạt, có ăn có uống, thật tốt, còn không cần làm việc.”
“Hạ, Hạ Quỳ, cô đang nói cái gì?” Chu Thanh thần sắc sai hách, không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ.
“Tôi nói, anh sống như vậy thật tốt, tôi nghe xong thực vừa lòng.” Hạ Diệc Sơ đối với hắn cười cười hai tiếng, trong lòng cô xác thật là thực vừa lòng.
“Cô!” Chu Thanh thần sắc có chút vặn vẹo, vừa định há mồm nói cái gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng tiếng đập cửa, đánh gãy Chu Thanh nói chuyện.
Theo sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một người nam phục vụ đẩy xe chậm rãi đi đến, trên mặt để lồi lẩu nóng hổi, bên cạnh bày một ít rau xanh cùng đã cắt xong và cá sống cắt lát gì đó.
Có người ngoài ở đây, Chu Thanh cũng ngượng ngùng nói cái gì đó, ngồi trở lại vị trí của mình. Mà Hạ Diệc Sơ đối diện, lại là không nghĩ phụng bồi.
“Tôi còn có việc, đi trước, về sau anh đừng cũng đến tìm tôi.”
Hạ Diệc Sơ thần sắc lãnh đạm nói xong câu đó, trực tiếp cầm ví đi ra ngoài.
“Hạ Quỳ! Cô phải làm đến tuyệt tình như vậy sao!” Chu Thanh đối với bóng dáng Hạ Diệc Sơ giận kêu, chỉ là, Hạ Diệc Sơ giống như là không có nghe được, đừng nói quay đầu lại, ngay cả bước chân đều không có chút nào tạm dừng, trực tiếp đi ra ngoài.
Chu Thanh lại tức, nhìn nồi lẩu trước mắt không ngừng tỏa hơi nóng, móc tiền kẹp trong ví ra, từ bên trong lấy ra vài tờ tiền mặt, vỗ thật mạnh trên bàn, sau đó đứng dậy đuổi theo.
Chu Thanh ra tới, đương nhiên không có đuổi kịp Hạ Diệc Sơ.
Ngược lại là Hạ Diệc Sơ sau khi ra, đụng phải mấy người mặc đồ đen, như là bảo tiêu ở khắp nơi tìm kiếm cái gì, hơn nữa ở phía sau những người bảo tiêu mặc đồ đen này có vị Vương tổng đầu trọc đang đi theo.
Hạ Diệc Sơ đáy mắt xẹt qua vẻ mặt giảo hoạt, tiến lên đem vị trí Chu Thanh nói cho bọn họ, đương nhiên tránh ở chỗ tối, nhìn Chu Thanh chui đầu vô lưới chạy ra, bị mấy tên bảo tiêu đó cưỡng chế đưa lên xe.
===== Uhm, có ai biết cảm giác của người đồng tính nam tạo ra cho người khác không, nó tương tự như vậy đó hoặc là vai thụ trong đam mỹ cũng được. P/s: tại hạ không có ý xỉ nhục bất cứ một thứ gì nhé