[Dịch]Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss - Sưu tầm

Chương 61 : Chú “sói” à, đừng đùa ta! 5


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Editor: Mặc Thanh Linh Từ lần đó đi nghĩa trang bái tế cha Cố mẹ Cố, không khí giữa hai người Hạ Diệc Sơ và Cố Thâm lại gần hơn, giống như là tro tàn lại cháy, tình cảm chú cháu thẳng tắp bay lên. Hảo cảm Cố Thâm đối với Hạ Diệc Sơ cũng cọ cọ cọ tăng lên, cái này làm cho Hạ Diệc Sơ rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của Hệ thống 233 tuyên bố cho cô, đạt được công đức lượng +10. Mà Hạ Diệc Sơ, cũng trong một lần mới, chính thức cùng Tô Thanh gặp mặt. Đó là lúc hoàng hôn, sau khi Hạ Diệc Sơ tan học, lại một mình chạy đến sân cỏ sau trường học để khiêu vũ, Tô Thanh nhân lúc này lơ đãng đi vào mắt cô. Dư quang lơ đãng dừng lại trên người thiếu niên đang đi về phía bên này. Hắn tuổi còn trẻ, nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi, bề ngoài anh tuấn soái khí, mặc một áo sơmi màu trắng, mặc một cái quần màu đen bó sát chân, mang một đôi giày thể thao màu trắng, trên mặt tươi cười như tắm mình trong gió xuân ập vào trước mặt, cả người tản ra một cổ khí chất ôn nhuận. Không hổ là giáo sinh, lớn lên thật đúng là làm cho nhiều cô gái nhìn thấy sẽ bị con nai nhảy loạn. Thời điểm Hạ Diệc Sơ thấy hắn tới gần, giống như là đột nhiên phát hiện ra hắn, dừng điệu nhảy lại, thần sắc có chút kinh hoảng nhìn hắn. “Xin lỗi, quấy rầy đến em sao?” So sánh với Hạ Diệc Sơ kinh hoảng thất thố, ngược lại, trên mặt Tô Thanh vẫn luôn treo ý cười ôn nhuận như lúc ban đầu. Hắn liếc nhìn Hạ Diệc Sơ kinh hoàng vô thố một cái, xem ra cô ở ngoài đời thật còn đáng yêu thanh thuần hơn trong ảnh gấp trăm lần, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang. Thần sắc Tô Thanh hơi mang xin lỗi cười cười với Hạ Diệc Sơ, bản thân hắn cũng dừng ở chỗ đó, không hề tiếp tục đi về phía trước, sợ dọa sợ cô gái nhát gan này. Tô Thanh giơ sách vở trong tay lên với Hạ Diệc Sơ, mở miệng nói: “Anh là sinh viên tốt nghiệp khóa này của trường, vừa mới gặp phải nan đề, cho nên ra đây đi một chút, nhưng không có nghĩ đến, có thể quấy rầy đến em, xin lỗi, anh sẽ rời đi ngay.” Nói xong, hắn đã xoay người, tính toán nâng bước rời đi. Nhưng bị Hạ Diệc Sơ gọi lại, “Từ từ, không có việc gì, anh có thể ở lại, chỗ này cũng không phải khu vực tư nhân của em.” Tô Thanh rõ ràng nghe được trong âm thanh của cô gái phía sau run run mang theo một tia mất tự nhiên. Cho hắn cảm giác, cực kỳ giống như những nữ sinh nhát gan đó nhưng trong lòng mang dũng khí chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt ngượng ngùng thổ lộ. Tô Thanh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được thần sắc Hạ Diệc Sơ rất khẩn trương, đứng tại chỗ, hai má ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn mình, đôi mắt trong veo tràn đầy chờ mong và khẩn trương. Kỳ thật cô gái này là yêu thầm hắn, mà vừa mới bị dọa là bởi vì trước đó không có thấy rõ gương mặt của hắn sao? Suy đoán trong lòng Tô Thanh chợt lóe rồi biến mất, ngoài mặt hắn lại cười lắc đầu: “Không cần, làm vậy sẽ quấy rầy nhã hứng khiêu vũ của em. Bất quá, anh còn phải khen một câu, em nhảy thật đẹp.” “Cám ơn.” Hạ Diệc Sơ được hắn khen ngợi, hai má lại càng đỏ, thần sắc rất khẩn trương. Phản ứng này thật ngây ngô, kỳ thật đã làm Tô Thanh nghĩ tới đồ vật nào đó không thể giải thích, đã một đoạn thời gian không có khai trai làm cho hạ thân hắn nóng lên, bất quá nghĩ đến hôm nay không phải là thời cơ tốt, hơn nữa hắn cái gì cũng chưa có chuẩn bị, điều này làm cho đáy mắt Tô Thanh xẹt qua một tia tiếc nuối, rồi xoay người bỏ đi. Hạ Diệc Sơ ở phía sau nhìn bóng dáng Tô Thanh đã đi xa, thời điểm Tô Thanh sắp biến mất, cô giống như đã tìm đủ dũng khí, nói: “Em mỗi ngày đều sẽ tới đây khiêu vũ, nếu anh có thời gian, có thể tới nơi này ngồi.” “Được, anh hứa, gặp lại.” Tô Thanh quay đầu lại, cười với cô, duỗi tay vẫy vẫy với cô, xoay người rời đi. Mãi cho đến khi Tô Thanh biến mất, Hạ Diệc Sơ mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, hôm nay có thể gặp nhau, làm tâm tình của cô kích động đến mức không thể kiểm soát bản thân, đứng tại chỗ trong chốc lát, xác định nam thần trong lòng mình sẽ không trở về, Hạ Diệc Sơ cầm cặp sách đặt ở một bên, cũng nhấc chân rời đi nơi này. Trên đường đi ra khỏi trường, trên mặt Hạ Diệc Sơ đều treo vẻ đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh, thẳng đến đi vào xe chuyên chở cô ở ngòai cổng, thần sắc giống như thiếu nữ đang hoài xuân mới biến mất. Kiểu biến sắc này cực kỳ nhanh, lại một lần nữa làm Hệ thống 233 trong đầu Hạ Diệc Sơ trợn mắt há hốc mồm: “Sách, ký chủ, kỹ thuật diễn này của ngươi, ta cho 99 điểm, một điểm còn lại giữ lại tránh cho ngươi kiêu ngạo.” “Nhưng mà đánh giá của ngươi đối với ta mà nói, còn không quan trọng bằng độ hảo cảm của Tô Thanh.” Hạ Diệc Sơ nói một câu nhẹ nhàng liền nháy mắt hạ gục hệ thống, ngay sau đó, Hạ Diệc Sơ nói thẳng không cố kỵ hỏi: “Trước mắt, Tô Thanh đối ta thiện ý và ác ý là nhiều hay ít?” Cũng là do ngày hôm qua hệ thống nói, Hạ Diệc Sơ mới biết được hóa ra có thể nhìn thấy được độ hảo cảm Thẩm Già Diệp và Cố Thâm đối với cô, cô hiện tại cũng có thể nhìn thấy Tô Thanh đối với cô là ác ý hay thiện ý, tối đa là 5 sao. “Đinh! Thông báo ký chủ, trước mắt Tô Thanh đối với ngươi, giá trị thiện ý là là 1 sao, giá trị ác ý là hai sao.” Quả nhiên là tên biến thái…… Lần đầu tiên gặp mặt, cô rõ ràng biểu hiện vô cùng thuần lương ngượng ngùng, trong đầu Tô Thanh này thì chỉ nghĩ cách làm nhục cô, ác ý không ngờ so với thiện ý nhiều gấp đôi. Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên ghế, mắt trợn trắng. Thời điểm Hạ Diệc Sơ trở lại Cố gia, Cố Thâm đã đã trở lại, đang ngồi ở trên sô pha xem báo. Hạ Diệc Sơ phát hiện, Cố Thâm vô cùng thích xem báo, nhưng không có thói quen xem báo trong lúc ăn cơm. Nhận thấy được bên ngoài có người tiến vào, Cố Thâm đang nhìn trang báo ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái thì thấy được Hạ Diệc Sơ xuất hiện ở cạnh cửa ra vào. “Hoãn Hoãn, nhanh như vậy đã trở lại.” Cố Thâm câu môi cười với cô. Lực sát thương của khuôn mặt này, quả thực không cần quá cường đại vậy đâu. “Đúng vậy, chú nhỏ.” Hạ Diệc Sơ lên tiếng, hai má đỏ ửng có chút mê ly, giống như Cố Thâm đã quấy rầy ảo tưởng của cô rồi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khom lưng đổi giày cho mình, nói với Cố Thâm một câu “Cháu lên lầu trước” rồi chạy nhanh đi. Cố Thâm nhìn bước chân hoảng loạn của Hạ Diệc Sơ, thần sắc như suy tư gì đó, yêu cầu quản gia: “Đi, gọi tài xế tiến vào.” Tài xế đang ở ngoài nghe từ quản gia là Cố Thâm muốn gặp hắn, còn tưởng rằng là hắn làm việc không có tốt, ông chủ này muốn đuổi việc hắn, thần sắc trên mặt bỗng chốc khẩn trương: “Cố tiên sinh, ngài tìm tôi?” “Tiểu thư hôm nay từ lúc tan học có xảy ra chuyện gì không?” Cố Thâm nhàn nhạt mở miệng, trên người tản ra hơi thở của kẻ đứng đầu. Khí thế cường đại sắc bén làm cho trong lòng tài xế sợ hãi, cúi đầu thấp xuống, nghiêm túc ở trong đầu nhớ lại tình cảnh lên xe của Hạ Diệc Sơ hôm nay, thành thật nói: “Thưa tiên sinh, cũng không có phát sinh chuyện gì. Chỉ là, lúc tiểu thư từ trong trường ra, thần sắc không giống như bình thường, giống như là gặp chuyện tốt gì đó, mặt có chút hồng, vẻ mặt tựa hồ có chút kích động.”