[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
“Ngươi không sao chứ ?”
Sau khi luồng kiếm quang kia biến mất, bóng dáng của Tiếu Nguyệt cũng dần hiện ra, song khi ánh mắt của nàng nhìn vào Phong Nhược lại ẩn chứa một chút vẻ kỳ lạ!
“Đa tạ tiền bối đã xuất thủ, tại hạ vẫn ổn!” Phong Nhược chỉ nở một nụ cười nhẹ, rồi sau đó mới có chút hoài nghi hỏi nàng: “Vừa rồi những con dị thú kia hẳn là đến từ Yêu Ma Giới chăng? Thương Ngô Giới của chúng ta sao có thể hiện diện những thứ này chứ?”
“Vì sao không thể hiện diện ? Người tu đạo nhân loại của chúng ta có thể trà trộn vào Yêu Ma Giới thì hiển nhiên những tên yêu ma kia cũng có thể lẫn vào Thương Ngô Giới được, những thứ này chẳng qua chỉ là một ít dị thú cấp thấp mà thôi, trên thực tế trí tuệ của yêu ma trong Yêu Ma Giới cũng chẳng thua kém nhân loại chúng ta đâu, bọn họ cũng có phương thức tu luyện của riêng mình, thế giới này trước giờ chẳng hề thiếu chuyện lạ, ngươi chớ có tư tưởng ếch ngồi đáy giếng như vậy!”
Tiếu Nguyệt kia buông lời lạnh như băng, nói xong nàng lập tức khẽ đảo người rồi hóa thành một luồng kiếm quang trở về bên trong trang viện.
Nhìn bãi chiến trường lộn xộn trước mắt, Phong Nhược nhịn không được mà nhíu mày, sự xuất hiện của trận tập kích này quả thật rất kỳ lạ, nếu như không phải hắn có Đạp Vân Chiến Ngoa, hơn nữa gần đây lại có được phân thân Huyền Hỏa thì lần này thật đúng là rất nguy hiểm!
Nhưng rốt cuộc là ai đang nhằm vào hắn đây, Tiếu Nguyệt sao?
Chậm rãi lắc đầu, Phong Nhược trái lại không cho rằng chuyện này là do vị Tiếu Nguyệt kia gây ra, tuy nói nơi này là địa bàn của nàng ta, nhưng rõ ràng chỗ dày đặc âm khí do cây Quỷ Hòe phát ra này vốn dĩ rất dễ hấp dẫn những dị thú như thế này, huống chi nếu Tiếu Nguyệt muốn giết hắn, bằng vào thực lực Kim Đan sơ kỳ của nàng hẳn là rất dễ dàng mới đúng!
“Chẳng lẽ là do đoàn Ma Hỏa kia đã trở về từ địa ngục?”
Phong Nhược trầm ngâm nói, trận tập kích này tuyệt đối không đơn giản như vậy, còn nữa cái chết của Lý Đán khẳng định có vấn đề, nhưng theo lý mà nói thì hắn không thể nào bị Ma Hỏa khống chế được, nhưng vì sao hắn lại báo cáo kết quả sai lệch như thế? Là do bị người khác khống chế sao? Rồi cuối cùng dẫn đến bị giết người diệt khẩu à?
Hít sâu một hơi, Phong Nhược liền giải phong ấn Bạch Mao Quỷ Bức, rồi một mạch bay thẳng về phía Vân Cốc, chẳng biết tại sao trong lòng hắn luôn có một cảm giác bất ổn, cảm giác kia nói cho hắn biết dường như mình đang chạm đến ranh giới của một âm mưu vô cùng to lớn nào đó!
Bởi do Phong Nhược chỉ chậm trễ hơn bọn người Lãnh Khiếu Thiên vài canh giờ, hơn nữa Bạch Mao Quỷ Bức đã lên đến cấp sáu nên tốc độ phi hành đã tăng hơn gấp đôi so với trước kia, do đó sau mười canh giờ cuối cùng hắn cũng đến được Vân Cốc.
Vân Cốc này cũng không phải là một sơn cốc, mà là ngọn núi ở một nơi có địa thế rất kỳ lạ thuộc Điệp Vụ sơn mạnh, ngọn núi này có tổng cộng mười mấy mỏm núi lớn nhỏ, mọc xen kẽ với nhau và tạo thành một sơn cốc dài hẹp quanh co, một khi bất cẩn sẽ bị lạc đường ngay, hơn nữa trong những sơn cốc này lại có sương mù trắng xóa phiêu đãng quanh năm, vì vậy mới mang tên Vân Cốc!
Nhưng Vân Cốc này cũng không quá nguy hiểm như Điệp Vụ sơn mạnh, vì thế hàng năm đều có rất nhiều người tu đạo thực lực thấp kém đến nơi này săn bắt linh thú hoặc tìm kiếm các loại tài liệu!
Thế nhưng mặc cho Phong Nhược điều khiển Bạch Mao Quỷ Bức lượn một vòng lớn quanh Vân Cốc này cũng không thể tìm thấy đám người Lãnh Khiếu Thiên, về phần hang động mà gã đã từng đề cập qua lại càng không biết ở nơi nào.
Mắt thấy trời sắp tối, Phong Nhược lại nhớ đến một nơi khác, đó là thạch bảo trong một tiểu cốc vô danh do phái Thương Sơn xây dựng, thạch bảo ấy cách Vân Cốc này không xa, nói không chừng bọn người Lãnh Khiếu Thiên đã đến đó rồi cũng nên!
Nghĩ đến đây, Phong Nhược cũng không dám do dự nữa mà vội vàng bay nhanh về phía tiểu cốc vô danh kia!
Sau hơn nửa canh giờ, tầm mắt của Phong Nhược đã phát hiện ra một nơi có ánh lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng kia, hắn cũng không khỏi thở một hơi cảm thán, xem ra mình đã không đoán sai rồi!
Vừa bay vào tiểu cốc, cách chừng mấy trăm trượng, bên trong thạch bảo kia đã nhảy ra mấy bóng người, một người trong số đó quát: “Người đến từ phương nào, đệ tử Trấn Thiên Tông bọn ta đang ở nơi này!”
Đó rõ ràng là giọng nói của Lãnh Khiếu Thiên !
“Ha ha! Lãnh sư huynh, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, là đệ... Phong Nhược đây!”
Vừa đáp lời, Phong Nhược vừa nhảy xuống khỏi Bạch Mao Quỷ Bức ở một nơi cách đó mười trượng, sau đó hắn đi về phía đống lửa trước thạch bảo!
“Ha ha! Không hổ là Phong sư đệ, rõ ràng đệ có thể đuổi kịp bọn ta trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta còn vừa mới nhắc đến sư đệ đấy?” Nghe được âm thanh của Phong Nhược, bọn người Lãnh Khiếu Thiên cũng thu hồi vẻ đề phòng, song nghe giọng nói của hắn có thể cảm thấy sự đắc ý trong đó.
“Mọi người vẫn ổn chứ ?” Phong Nhược đi đến gần ngó qua mọi người một lượt, nhận thấy tất cả mọi người dường như không bị tập kích gì cả.
“Ha ha! Phong sư đệ cũng quá coi thường ta rồi, mấy tên nhải nhép kia còn có thể chạy đi nơi nào chứ, sau khi chúng ta đuổi theo, vừa giáp mặt thì chúng ta đã giết năm…”
Lãnh Khiếu Thiên vừa nói đến đây, Phong Nhược bỗng chặn lời của hắn, lớn tiếng quát về phía trong hắc bảo đen ngòm kia: “Ai đang ở trong? Mau đi ra!”
“Ha ha! Phong đạo hữu, đã lâu không gặp! Xem ra chúng ta có duyên thật, tại hạ là Tề Vũ đệ tử của phái Thương Sơn, chẳng hay Phong đạo hữu còn nhớ rõ ta chăng?”
Lúc này bỗng đâu vang lên một giọng nói từ tốn và vô cùng bình tĩnh, tiếp đó một bóng người chậm rãi đi ra khỏi bóng đêm kia, dưới ánh sáng mơ hồ sáng tối bất định của ánh lửa, trông bóng người kia vô cùng thần bí!
“Tề Vũ của phái Thương Sơn ?”
Phong Nhược khẽ gật đầu, tất nhiên hắn sẽ không quên người này, hai mươi năm trước hắn hộ tống bọn người Lý Đán đi qua tòa thạch bảo này, bởi vì Ma hỏa kia tác quái nên đã dẫn đến một ma vật bên trong Điệp Vụ sơn mạnh, trong trận chiến thảm thiết đó, năm môn nhân của phái Thương Sơn chỉ còn lại một mình Tề Vũ và y cũng bị mất đi một tay!
Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến là sau hai mươi năm, cũng ở nơi này, cũng trong lúc trời tối như vậy lại gặp được Tề Vũ, hơn nữa tu vi của hắn dường như tăng rất cao, chẳng những cánh tay bị mất đã mọc lại mà tu vi của hắn cũng đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ!
“Ha ha! Thì ra Phong sư đệ cùng với vị Tề đạo hữu này đã từng quen biết, vậy thì càng tốt. Ta cũng không dài dòng nữa, sáu tên tiểu tử kia bị chúng ta đánh chết năm người, còn lại một kẻ quay đầu chạy trối chết, kết quả là trong lúc hốt hoảng hắn cũng chạy tọt vào trong tiểu cốc này luôn, cũng may có vị Tề đạo hữu này ra tay giúp chúng ta chặn hắn lại!” Lúc này Lãnh Khiếu Thiên nhanh chóng nói rõ sự tình.
“Không sai, gần đây bổn tông cũng có một vài đệ tử biến mất một cách kỳ lạ ở gần khu vực này, ta còn tưởng có yêu ma gì đó quấy phá nên mới ở lại nơi này điều tra một phen, không ngờ lại là do những phần tử cặn bã trong tu tiên giới gây ra, mọi người có thể yên tâm được rồi!” Tề Vũ cũng vừa cười vừa nói.
“A! thì ra là như vậy, có Tề huynh ở đây quả thật là may mắn, phải rồi Phó sư muội, muội có tìm thấy con linh hồ muội muốn bắt chưa?” Nghe xong lời nói của mọi người, hoài nghi trong lòng Phong Nhược cũng tan biến không ít, nghĩ kỹ cũng đúng thôi Ma Hỏa kia rõ ràng có trí tuệ vô cùng cao, hà tất nó phải làm chuyện mờ ám như thế này chứ, huống chi ma vật bên trong Điệp Vụ sơn mạch cũng không thể dễ dàng chạy ra đây được!
“Vẫn chưa thấy! Bọn muội vừa đến Vân Cốc, kết quả lại có sáu kẻ vô danh chẳng biết từ đâu nhảy ra công kích, nếu không phải có Lãnh sư huynh ở đây thì quả thật bọn muội cũng bị đánh không kịp trở tay rồi!” Phó Cẩm mỉm cười nói, rồi sau đó nàng lại lén lút nhìn sang Lãnh Khiếu Thiên.
“Ha ha! Phó sư muội yên tâm, chuyện này cứ để cho ta lo là được! Ta cam đoan có thể bắt con tiểu linh hồ kia cho muội mà!” Lãnh Khiếu Thiên cười nói, dáng vẻ việc nghĩa chẳng từ mà không chút che giấu.
“Vị đạo hữu này muốn bắt linh hồ trong Vân Cốc à? Đúng là có cặp mắt sáng suốt nhỉ! Đó chính là Ảo ảnh linh hồ cấp năm đấy, rất khó gặp, ta có một vị sư muội cũng rất thích nó, muội ấy cũng chạy đến đây bắt, đáng hận! Chẳng ngờ lại chết trong tay của sáu tên tặc tử kia!” Tề Vũ có phần đau buồn nói lại.
Nghe được lời này, tất cả mọi người không khỏi có chút trầm mặc, hơn nữa ngày trời sau, Phó Cẩm mới vội vàng nói sang chuyện khác: “Thôi thì cứ xem chuyện như vậy đi, nhưng mà đêm nay ai ở lại canh gác đây?”
“Để ta! Ta rất quen thuộc nơi này, hơn nữa còn phải lưu lại nơi này bốn, năm ngày, các huynh đệ lặn lội đường xa đến đây thì hãy nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã!” lúc này Tề Vũ bỗng mở miệng nói.
Đối với lời nói của Tề Vũ, hiển nhiên mọi người không có ý kiến gì rồi, lần lượt đi vào thạch bảo, còn Phong Nhược lại không gấp mà đứng nhìn đánh giá tòa thạch bảo này một lát, hắn không phát hiện ra điểm gì khác thường trong đó cả, nhưng sau khi suy nghĩ hắn vẫn dừng lại ngay lối vào thạch bảo.
“Phong đạo hữu, có vấn đề gì à? Xin huynh yên tâm, tại hạ rất quen thuộc nơi này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu” Tề Vũ đứng gần đống lửa nói rất nhiệt tình.
“Đương nhiên không có vấn đề !” Phong Nhược bỗng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Tề Vũ nói: “Thật ra ta chỉ cảm thấy tò mò, cả ta và ngươi đều biết rõ… hai mươi năm trước, cũng ở nơi này, bốn đồng môn sư đệ của ngươi đều chết thảm bên trong thạch bảo, dẫu nói người tu đạo chúng ta không lạ việc sinh tử, nhưng ta cũng tự nhận sẽ không thể yên tâm qua đêm trong tòa thạch bảo này đâu, mà Tề đạo hữu ngươi lại xem như không có việc gì mà lưu lại nơi này bốn, năm ngày, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có hơi khác thường sao?”
“Phong đạo hữu nghĩ nhiều rồi đó. Không sai, bốn đồng môn sư đệ của ta quả thật chết thảm ở nơi này, nhưng sau hai mươi năm tòa thạch bảo này vẫn không bị hoang phế, vẫn thường có đệ tử của bổn tông qua đêm ở nơi này, mà bản thân ta lưu lại chỉ vì muốn tưởng nhớ bọn họ một chút mà thôi!” Trong lời nói của Tề Vũ chẳng lộ ra sơ hở nào dù chỉ một chút!
Nghe được lời giải thích của Tề Vũ, Phong Nhược vẫn không nhịn được mà mỉm cười, “Nếu như ta nhớ không lầm, ngày đó cánh tay kia của ngươi bị ma vật xé đứt! thế mà nó không bị cụt đi, muốn mọc lại là một điều khó vô cùng, chẳng những cần các loại linh đan quý hiếm, mà quan trọng hơn là phải kiên nhấn chờ đợi qua chín năm, cánh tay mới có thể mọc dài ra lại. Trong khoảng thời gian này, ngươi không thể tu luyện như lúc bình thường được, vậy nên dù cho cảnh giới của ngươi không bị rớt xuống nhưng chắc chắn không thể trong mười một năm ngắn ngủi tiến giai lên Trúc Cơ hậu kỳ, về chuyện này ngươi có thể cho ta một lời giải thích chăng...!”
“... còn nữa, có một chuyện ta muốn nói với ngươi, trong hai mươi hai người đã qua đêm ở nơi này vào thời gian hai mươi năm trước, đến hôm nay chỉ còn lại hai người còn sống đó là ngươi với ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cần phải cho ta một lời giải thích về việc này sao?”
Nghe được câu nói này của Phong Nhược, bọn người Lãnh Khiếu Thiên ở bên trong thạch bảo lập tức cảm thấy không ổn, tuy không biết Phong Nhược đang nói về chuyện gì, nhưng mà trú trong một nơi như thạch bảo đã từng chết hai mươi người này thì thật sự chẳng thoải mái chút nào!
“Mọi người đừng đi ra! Đây là chuyện giữa ta với hắn, không liên quan tới các ngươi!” Phong Nhược trực tiếp quát về phía bọn người Lãnh Khiếu Thiên đang muốn lại đây.
“Ta không rõ ngươi đang nói về cái gì?” Sắc mặt Tề Vũ vẫn không biến sắc, “Chuyện năm đó ta cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng quá khứ là quá khứ, Phong Nhược đạo hữu cũng đừng quá đau buồn thì tốt hơn!”
“Vậy sao? Kỳ thật có một chuyện ta vẫn quá lơ là, năm đó bên trong thạch bảo này ngoại trừ bọn người Lý Đán thì còn có cả ngươi nữa, lý gì mà bọn họ xảy ra bất trắc mà ngươi lại bình an vô sự chứ, và đây cũng chính là nguyên nhân Lý Đán vừa rời khỏi ta đã lập tức xảy ra chuyện!”