[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
Qua màn diễn biến vừa rồi, Phong Nhược chẳng có chút cảm giác để ý đến, vì hắn không thuộc Thiên Xu Viện, cũng chẳng phải người của Thiên Cơ Viện, nên ai thắng ai thua hắn chẳng cần quan tâm.
“Ồ … Phong Nhược ? Ngươi chạy tới đây làm gì ?” Lúc này trông bộ dạng mấy người nhóm Khổng Phi có chút ủ rũ, vừa nhìn thấy Phong Nhược đang núp ở góc tường, trong bọn họ vốn không ai để ý tới hắn nhưng riêng Khổng Phi lại mở miệng hỏi thăm hắn.
“Hắc ! Cũng không có gì, mấy hôm trước ta đi săn giết được vài con linh thú cấp một nên muốn kiếm chỗ bán đi !” Phong Nhược cẩn thận nói ra nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía tên gian thương Khúc Vân kia.
Nhìn qua thấy Khúc Vân cũng chỉ lớn hơn Khổng Phi vài tuổi, có tu vi Luyện Khí trung kỳ, tướng mạo cũng bình thường nhưng cặp mắt lại linh động bất phàm, khiến cho người đối diện nhận định đây là một nhân vật rất khôn khéo.
Mà sự thật cũng chính xác như thế, cơ hồ tên này nắm giữ toàn bộ tin tức lớn nhỏ trong Thanh Vân Tông, hơn nữa đủ loại bí ẩn trong tu tiên giới gã cũng nắm rõ như lòng bàn tay, quan trọng nhất là gã Khúc Vân này cực kỳ am hiểu chuyện buôn bán, chỉ mới vài năm thôi đã kiếm được mấy trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, sau đó còn dùng số tài sản đó mua sắm bộ trang phục Lăng Vân nữa.
Bộ trang phục Lăng Vân vốn có xuất xứ từ nguyên liệu chủ yếu là sợi tơ Kim Linh dệt thành, cho dù là mức độ kiên cố hay năng lực phòng ngự đều vượt xa bộ trang phục Tuyết Tằm, mà quan trọng hơn hết bộ trang phục Lăng Vân nhiều hơn bộ Tuyết Tằm một món, bộ Lăng Vân bao gồm bốn món theo trình tự : áo, quần, áo choàng và giày chiến, dĩ nhiên điều này cũng có nghĩa là đại trận trên bộ trang phục Lăng Vân một khi tổ hợp lại sẽ có bốn trận pháp trụ cột !
Tuy nhiên cho dù là gã gian thương Khúc Vân này đi nữa, cũng chưa thể tập hợp lại đủ trọn bộ trang phục Lăng Vân, trước mắt vẫn còn thiếu Lăng Vân phi phong (1) và Lăng Vân chiến ngoa (2) nữa, nhưng để có được như thế cũng đã là phi thường lắm rồi, bởi vì bộ trang phục Lăng Vân thuộc nhóm pháp khí trung phẩm, nói về uy lực thì bộ trang phục Tuyết Tằm không thể so sánh được, ngay cả trong toàn bộ đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông này, người có thể sở hữu được mỗi một món thôi đã không vượt quá mười người, nên bọn Khổng Phi này luôn coi Khúc Vân như thần tượng vậy.
“Chính ngươi giết chết linh thú à ?” Phong Nhược bình thản vừa mới mở lời, trên mặt tất cả mọi người kể cả Khổng Phi đều lộ vẻ nghi ngờ, bởi vì ai cũng rõ tên tạp dịch này còn chưa đạt tới Luyện Khí sơ kỳ nữa, có lẽ may mắn đụng phải một con linh thú cấp thấp đang thoi thóp thở thì phải, chứ hắn làm sao có thể săn giết linh thú nỗi, hơn nữa tới vài con lận ?
“Ồ ?” Nhưng rất nhanh toàn bộ ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì nãy giờ bọn họ không để ý đến Phong Nhược, nên có ai chăm chú quan sát hắn đâu, thế nhưng hiện tại mới phát hiện ra rõ ràng tu vi Phong Nhược đã tăng lên Luyện Khí sơ kỳ rồi !
“Oa ! Phong Nhược ! Ngươi được lắm, mới có trải qua một quý thôi mà ngươi đã tiến vào Luyện Khí sơ kỳ rồi, ngươi làm bằng cách nào hay vậy ?” Khổng Phi lộ vẻ vui mừng, đương nhiên do gã và Phong Nhược có mối quan hệ tương đối tốt, bởi vậy lúc này không nhịn được mà cũng mừng thay cho Phong Nhược.
“Hắc ! ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa, đến giờ ta vẫn còn u mê mù tịt đây này !” Phong Nhược cười hắc hắc cũng không giải thích gì, chỉ có điều hắn hướng ánh mắt ngó về tên Khúc Vân đứng gần đó cũng đang tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ha ha ! Thật sự chúc mừng ngươi a ! Phong Nhược, nếu không ngại thì người hãy đem con mồi ra đây đi !” Khúc Vân mỉm cười một hơi rồi chỉ đơn giản thốt ra một câu, sau đó cũng chẳng lộ ra vẻ gì khác lạ.
Phong Nhược cũng không do dự liền đem bốn bộ thi thể linh thú bậc một mà hắn đã giết chết trong thời gian qua, có điều thi thể bốn con linh thú này đều được bảo quản cực kỳ đầy đủ, cũng chỉ thấy có hai ba chỗ vết thương mà thôi, đây chính là chiến lợi phẩm mà hắn phải tính toán trăm phương ngàn kế mới có được.
“A ! Phong Nhược, thật đúng là ngươi giết được những con linh thú cấp thấp này chứ !” Gương mặt Khổng Phi tràn ngập nét kinh ngạc la lên, khi hắn xem qua tựa hồ như khó có thể tưởng tượng nổi, mặc dù Phong Nhược đã tiến cấp lên Luyện Khí sơ kỳ rồi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới đột phá thôi, hơn nữa trên người chẳng có món trang phục phòng ngự nào, ngay cả thanh kiếm khí cấp thấp còn không có nữa mà. Nên biết rằng, cho dù là những đệ tử đời thứ ba như bọn họ vào thời điểm Luyện Khí sơ kỳ đi nữa, cũng phải phối hợp lại với nhau mới có thể tiêu diệt được linh thú cấp một !
Không riêng gì Khổng Phi, ngay cả bọn người Khúc Vân cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ vốn cho là Phong Nhược có thể giết được một hai con linh thú đã là may mắn lắm rồi, thế nhưng thoáng cái hắn liền diệt được tới bốn con, hơn nữa nhìn vào miệng vết thương là biết ngay hầu hết linh thú đều bị hai nhát chém là mất mạng, chỉ cần dựa vào điểm này hiệu suất săn bắt đã vượt xa chiến tích bọn họ lúc trước rồi.
Chỉ có điều bọn người Khúc Vân và Khổng Phi cũng không hiểu hết, thật ra Phong Nhược đã có kinh nghiệm giết chóc vài chục năm trước rồi, ý thức chiến đấu đã hơn xa bọn hắn, nói cách khác có thể dùng cụm từ “giết người không chớp mắt” để hình dung cũng không coi là quá đáng, bởi vậy dù cho Phong Nhược chỉ có chút ít pháp lực đáng thương, nhưng khả năng lợi dụng tình huống của hắn rất tốt.
Còn bọn Khúc Vân thì lại khác, tuy bọn họ có tư chất tuyệt hảo, hơn nữa còn được cung ứng nhiều loại hậu đãi, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám nhãi ranh mà thôi, khi đối mặt với những con linh thú hung mãnh kia không bị dọa đến khóc đã là hay lắm rồi, làm sao có thể xử lý gọn gàng như thế được ?
Sắc mặt đám người Khúc Vân biến đổi không ngừng, ánh mắt nhìn về phía Phong Nhược đã không còn nét khinh thị như thường ngày, mọi khi vẫn cứ xem hắn chỉ là một tên tạp dịch.
“Rất tốt ! Quả thật không sai !” Rất nhanh, Khúc Vân thu lại vẻ mặt kinh ngạc mà mỉm cười nói “ Bốn cái xác linh thú này ta lấy hết, mỗi con sẽ được tính một viên Ngũ Hành Thạch theo giá thị trường ! Không biết ý của ngươi thế nào ?”
“A ! Đương nhiên không có vấn đề gì !” Phong Nhược hơi sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ gã Khúc Vân này lại ra giá cao đến thế, vì theo hắn biết được mặc dù là ngay tại chợ đi nữa thì giá linh thú cấp một cũng chưa chắc bán ra được mức giá này !
“Ha ha ! Đây là bốn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, ngươi hãy cất kỹ đi !” Khúc Vân tiện tay đưa cho Phong Nhược bốn viên Ngũ Hành Thạch lóe lên nhiều màu sắc, lúc này mới mỉm cười nói tiếp : “Phong Nhược, ngươi có hứng thú gia nhập vào nhóm săn bắt của chúng ta hay không ? Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ cho ngươi nợ một con Bạch Vũ Hạc !”
Khúc Vân vừa mở lời đề nghị thì không riêng gì Phong Nhược mà ngay cả bọn Khổng Phi đang đứng kế bên cũng đều ngây ngẩn cả người, bọn họ đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Khúc Vân, bởi vì dù sao trong đám toàn bộ đều đạt tu vi tới Luyện Khí trung kỳ, đương nhiên sẽ không thể nào lại đi săn giết linh thú cấp một thông thường như thế, mà phải là linh thú cấp hai cấp ba trở lên. Trong khi Phong Nhược chỉ là một tên Luyện Khí sơ kỳ thì làm sao có thực lực tới như vậy ?
Tương tự, Phong Nhược cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi, thật ra mà nói hiện tại nếu như hắn đối mặt với linh thú cấp hai thì cũng chỉ có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ mà thôi, nếu như muốn tiêu diệt được con mồi cỡ đó hắn nhất định phải trả giá rất cao, còn về phần nhóm săn bắt của Khúc Vân đây, dĩ nhiên là hắn rất muốn gia nhập rồi, chính hắn cũng hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng chứ !
“Thế nào Phong Nhược ? Ta thật có thành ý ứng trước Ngũ Hành Thạch cho ngươi mượn để sắm Bạch Vũ Hạc, ngươi chỉ cần trả từ từ là được. Mặt khác, gia nhập vào nhóm chúng ta tuy có nguy hiểm thật, nhưng cũng sẽ có lợi quả rất cao, có lẽ không bao lâu sau ngươi có thể sắm đủ bộ trang phục Tuyết Tằm đấy !” Khúc Vân vẫn nhìn qua Phong Nhược rồi nói, chẳng qua hắn xem trọng Phong Nhược không phải do tu vi Luyện Khí sơ kỳ của hắn, mà nguyên nhân nằm ở chỗ dấu vết thương để lại trên bốn con linh thú kia, chỉ có thể dùng chữ tàn nhẫn và chính xác để hình dung thôi !
Có lẽ mỗi người trong nhóm săn bắt này cũng có thể làm được như thế, nhưng đó là do hiện tại bọn họ đều có tu vi Luyện Khí trung kỳ, hơn nữa còn có trang phục phòng ngự và kiếm khí sắc bén, nếu được trang bị đầy đủ như vậy mà còn không làm được như thế nữa thì hết nói nổi.
Hãy xem trên người Phong Nhược kìa, chỉ mặc chiếc áo vải rách nát, còn thanh binh khí đoản đao mang bên hông rõ ràng chỉ là một món vũ khí của phàm nhân rồi được cường hóa lần đầu tiên thôi, chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ chứng minh cho tiềm năng của hắn rồi.
Bản chất Khúc Vân đúng là một thương nhân đúng nghĩa, gã đương nhiên hiểu được nên phải đầu cơ kiếm lợi ở chỗ nào là chính xác !
Phong Nhược tự nhiên cũng hiểu rõ dụng ý của Khúc Vân, từ lúc mười bốn tuổi hắn đã xông pha chiến trường, đến hôm nay cũng đã trải qua vài chục năm, nên hạng người nào mà hắn chưa từng gặp qua chứ, vì vậy làm sao hắn không hiểu thấu được tâm tư của tên tiểu tử này chứ. Thế nhưng do hắn thật sự quá mong muốn được sở hữu một con thú cưỡi phi hành, dù cho đó là cấp thấp nhất như Bạch Vũ Hạc cũng được.
Huống chi, qua một đoạn thời gian quan sát, tên Khúc Vân này ngoại trừ bản chất là một tay gian thương nhưng đối nhân xử thế cũng không tệ, nếu không thì cũng đâu có đứng ra chiếu cố mấy tên như Khổng Phi đây.
“Được ! Không thành vấn đề ! Ta nguyện gia nhập ! Từ nay về sau kính xin chư vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn ! Phong Nhược cười cười rồi gật đầu chấp thuận.
“Ha ! Thật tốt quá ! Ngươi yên tâm đi, chỉ cần có Khổng Phi ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật an toàn !” Khổng Phi là người đầu tiên hoan hô.
“Khổng Phi, ngươi khoác lác quá đi, trong lần đầu tiên tiêu diệt linh thú ngươi chẳng phải co vòi lại trốn phía sau à !” Bên cạnh Khổng Phi có một tên thiếu niên cũng tương đương tuổi với gã lập tức bỉu môi mà nói, rồi hướng Phong Nhược nhẹ gật đầu chào, “Ta tên Đường Thanh, rất hoan nghênh ngươi gia nhập nhóm !”
“Còn ta tên là Nghiêm Minh ! Từ nay trở đi, ngay lúc săn giết linh thú thì Phong Nhược ngươi nên tránh ở phía sau là tốt rồi !” Một gã béo nhỏ con độ khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó nghe vậy liền nói như hét, trông bộ dáng đắc ý của hắn thì có lẽ thực lực không kém lắm.
“Đổng Nhạn Ngu !” Thêm một gã thiếu niên gầy cao lêu nghêu luôn treo trên mặt bộ dạng lạnh tanh, gã đứng bên cạnh tên Nghiêm Minh béo lùn kia trông thấy hoàn toàn tương phản, cũng hướng qua Phong Nhược gật đầu chào.
“Phương Huyễn !” Người cuối cùng lại là kẽ lớn tuổi nhất trong bọn họ, gã ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ánh mắt lãnh đạm, khiến cho người khác khó đoán được ý nghĩ của gã.
Phong Nhược cũng lần lượt bắt chuyện cùng mấy người kia, tuy nhiên dù tuổi hắn lớn nhất đi nữa nhưng do thân phận tạp dịch, nên chỉ có thể xưng hô bọn họ đều là sư huynh cả, dù sao thì Phong Nhược cũng không để ý đến những chuyện này, tính ra thực lực mỗi người bọn họ vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thấy mọi người đều đã làm quen với nhau, lúc này Khúc Vân mới vừa cười vừa nói : “Lần này chúng ta cũng vừa săn bắt về tới, nên còn phải ở lại sơn môn nghỉ ngơi và hồi phục khoảng một quý mới có thể tiếp tục ra ngoài, trong thời gian này Phong Nhược ngươi nên chuẩn bị chút đỉnh, chờ khi nào chuẩn bị đi săn ta sẽ báo cho ngươi, mặt khác mấy hôm nữa ta sẽ đi lên chợ trên Thiên Thương Sơn để mua cho ngươi một con Bạch Vũ Hạc, tranh thủ trong lúc này ngươi nên làm quen với bay lượn một chút !”
Nói xong những lời này, Khúc Vân hơi gật đầu với Phong Nhược rồi dẫn mấy người Đường Thanh xoay người rời đi.
(1) Phi phong : áo choàng.
(2) Chiến ngoa : giày.