[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm
Có được sự trợ giúp mạnh mẽ đầy bất ngờ của Phong Nhược, đúng lúc này pháp lực của Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu đã sắp cạn kiệt nên lập tức lui về bên trong trận pháp phòng ngự, đây cũng là khuyết điểm của người tu đạo, một khi không còn pháp lực thì thực lực sẽ hạ thấp rất nhiều, nếu không phải thế thì chỉ cần có pháp lực dồi dào là có thể chống đỡ được hết, khi đó đơn giản chỉ dựa vào một mình Khúc Vân cũng có thể dễ dàng tiêu diệt tất cả đám thi quỷ này !
Lúc này Đường Thanh cũng không chịu yếu thế mà liều chết xông lên, trong tay hắn cũng cầm nhị phẩm kiếm khí, đây cũng là nguyên nhân chính giúp cho thực lực của hắn trong tiểu đội săn bắn mạnh gần bằng với Khúc Vân.
Tuy nhiên Đường Thanh lại không làm được như Phong Nhược, tức là không cần sử dụng chút pháp lực nào mà chỉ cần dựa vào kỹ xảo để tiêu diệt thi quỷ, thế nên gã chỉ có thể truyền pháp lực vào thanh kiếm khí, nhờ vào loại uy lực cường đại này mà mãnh liệt đánh thẳng vào bầy thi quỷ !
Phương thức cứng đối cứng này kỳ thật chỉ thích hợp với việc đi săn giết linh thú mà thôi, còn khi đối mặt với đám thi quỷ quá đông thế này thì không được hiệu quả mấy. Quả nhiên, đến lúc Đường Thanh giết liên tục được mười mấy con thi quỷ, thì pháp lực gã cũng đã tiêu hao tới mức thê thảm !
“Đường Thanh ! Ngươi lui về trước đi !” Phong Nhược đã sớm chú ý đến Đường Thanh ở kế bên, mắt thấy ánh sáng màu đỏ trên kiếm khí của gã dần dần ảm đạm, hắn biết rõ pháp lực của Đường Thanh không còn lại bao nhiêu. Mà ngay lúc này đây, thời gian Khúc Vân lui ra trước đây chưa được nữa canh giờ, dù cho có phục dụng Hoạt Lạc Tán thì cũng không cách nào khôi phục đến trạng thái cao nhất trong khoảng thời gian quá ngắn !
Thế nên Phong Nhược mới quyết định yểm hộ cho Đường Thanh !
“Keng keng keng !” ba kiếm liên tục đâm tới, Phong Nhược đã hạ gục ba con thi quỷ đang dây dưa với Đường Thanh, lúc này hắn mới quay đầu về phía Đường Thanh liền không nhịn được mà khẽ quát : “Lui về phía sau ! Lập tức ngồi xuống khôi phục, đám nhất cấp thi quỷ này hãy để cho ta đối phó, lát sau chắc chắn sẽ có những tên lợi hại hơn xuất hiện, đến lúc đó phải dựa vào các ngươi đấy !”
Nghe Phong Nhược lời thế, Đường Thanh cũng không cố chấp nữa mà lập tức hiểu ra ngay, bởi vì những thôn dân này không phải vô duyên vô cớ mà biến thành thi quỷ, vì vậy phía sau bọn chúng khẳng định có che giấu những thứ đáng sợ hơn, nhưng hiện tại thứ ấy vẫn chưa xuất hiện, nhất định là muốn mượn đám đông thi quỷ này để gây tiêu hao pháp lực của mọi người, chờ đến khi mọi người mệt mỏi không chịu nổi nữa sẽ đột ngột phát động một kích !
Nghĩ đến điểm mấu chốt này, Đường Thanh nhịn không được mà mang vẻ mặt phức tạp khó hiểu ngó về phía Phong Nhược, sau đó mới nhanh chóng trở về trong trận pháp phòng ngự.
Theo đó, hẳn nhiên Khúc Vân cũng đã nghĩ đến khả năng này từ lâu, đồng thời gã thấy Phong Nhược có thể dụng sức một người mà tạm thời áp đảo được đám thi quỷ đông nghịt thế này, cho nên hắn cũng không thay phiên xông ra trận chém giết nữa, mà tranh thủ thời gian khôi phục đầy đủ pháp lực để nghênh chiến với đối thủ đáng sợ hơn.
Lúc này thiếu đi sự trợ giúp của Đường Thanh, lập tức áp lực lên Phong Nhược trở nên vô cùng lớn, dù sao thì khí lực của những con thi quỷ này cũng rất mạnh, ít nhất có thể vượt qua những tên binh sĩ tinh nhuệ phàm nhân, trong một lúc mà có tới hơn mười người xông lên cũng không phải là chuyện đùa nữa rồi.
Nhưng dù cho thế nào đi nữa, Phong Nhược vẫn không sử dụng pháp lực, bởi hắn có một cảm giác mơ hồ rằng kẻ đáng sợ dấu mặt ở một nơi xa trong bóng tối thao túng những thi quỷ kia, đang nhìn chằm chằm vào hắn, một khi hắn mất đi năng lực phản kháng thì đối phương sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để lấy đi cái mạng nhỏ của mình !
May thay, trải qua một đoạn thời gian lúc trước, mọi người đã thay phiên nhau liều mạng chém giết, nên hiện tại số thi quỷ còn lại chỉ còn dưới trăm con, trong số đó có một nữa đã bị Phong Nhược kềm chế, phần còn lại vọt tới phía trước trận pháp phòng ngự mà điên cuồng đánh vào. Lúc này Phương Huyễn và Khổng Phi lo bổ cứu bốn phía, còn bốn người đám Khúc Vân, Đường Thanh lại giương mắt nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, bởi vì hiện tại bọn họ có thể cảm giác được, kẻ gây tai họa núp sau lưng sắp xuất hiện !
“Ống ...!” rốc cuộc Phong Nhược cũng nhịn không được mà thi triển ra một đạo Băng Sương kiếm khí, bởi vì trên người hắn không có phòng ngự gì cả, nay lại bị mười mấy con thi quỷ bao vây xung quanh, dù cho có hiệu quả khinh thân của Phi Phượng Thủ Trạc nhưng vẫn khiến cho hắn khó đột quá được vòng vây, vì muốn tránh kịch độc trên móng tay gây thương tích, nến hắn cũng chỉ còn cách mạnh mẽ vận dụng Băng Sương kiếm khí !
Chỉ thấy vô số bông tuyết xanh nhạt hiện lên, lập tức được Thanh Phong kiếm tụ lại một chỗ, giống như cơn cuồng phong quét ngang qua, chỉ một kiếm này của Phong Nhược mà có ít nhất năm sáu con thi quỷ phía trước bị chém thành hai ba đoạn, hơn nữa còn nhanh chóng bị đông lại thành một tảng băng !
Nhờ vào khe hở bung ra từ nổ lực vừa rồi, Phong Nhược liền lăn mình về phía trước nên tránh thoát hơn mười cái quỷ trảo tấn công từ phía sau và hai bên, rồi hắn mượn lực bắn ngược lên, Thanh Phong kiếm lập tức xẹt qua tạo thành một hình bán nguyệt, sau đó nương theo uy lực của Băng Sương kiếm khí, mà hơn mười quỷ trảo cùng với chủ nhân của nó đã hoàn toàn bị đông cứng, nhưng Phong Nhược còn chưa kịp xông lên bồi thêm cho chúng nó một kiếm nữa, thì đã có một cỗ khí tức cực kỳ âm hàn mãnh liệt đập xuống ngay sau lưng hắn !
“Phong Nhược cẩn thận !” bọn Khúc Vân cơ hồ đồng thời gào lên, nhưng cũng đã chậm một bước rồi, chỉ thấy một con quái vật hình người cao chừng ba trượng đang vung quyền đánh trúng vào lưng Phong Nhược, khiến cho hắn bị đánh văng ra hơn mười trượng !
“Đường Thanh ! Yểm hộ bên cạnh ta !” Khúc Vân hét lớn một tiếng, trang bị Lăng Vân trên người bỗng bộc phát ra từng chùm ánh sáng xanh lam, rõ ràng hắn đã kích phát trận pháp trụ cột trên bộ trang bị Lăng Vân, mặc dù chỉ có hai món nhưng vẫn có thể tăng cường thêm năng lực phòng ngự trên diện rộng, chỉ có điều khi mở trận pháp trụ cột trên trang bị sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực, nên lúc trước Khúc Vân mới chưa vội thực hiện.
Lúc này trận pháp trên bộ trang bị Lăng Vân đã hoàn toàn mở ra, toàn thân Khúc Vân giống như một con đom đóm khổng lồ, hướng về phía cự quái hình người nọ xông tới, những con nhất cấp thi quỷ đứng gần đó va phải quầng sáng xanh lam kia lập tức bị văng mạnh ra ngoài, thậm chí ngay cả những móng tay cứng rắn cũng bị lực phản chấn bẻ gãy thành từng đoạn !
Cự quái hình người nọ hiển nhiên cũng ý thức được sự uy hiếp của Khúc Vân, bèn ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng giận dữ rồi lập tức lao đến thật nhanh !
Chỉ trong nháy mắt, một tiếng “oanh” vang lên, lập tức cả hai bên trực tiếp va chạm trực diện vào nhau, tuy nhiên nhờ có trận pháp trụ cột trên trang bị Lăng Vân đã giúp tăng cường thêm lực phòng ngự, hơn nữa Khúc Vân nhờ vào địa thế từ trên đánh xuống nên ngay lúc này cự quái hình người cao tầm ba trượng kia bị đánh lui lại hai ba bước !
Kế tiếp nhờ vào tình thế này, mà kim quang của nhị phẩm kiếm khí trong tay Khúc Vân bỗng nhiên sáng rực, lập tức đâm thẳng vào ngực cự quái hình người kia !
Nhưng rõ ràng tên cự quái đó phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, ngay thời khắc quan trọng đã đưa tay trái ra chắn phía trước ngực, giúp nó chặn đứng được một kiếm mạnh mẽ của Khúc Vân.
“Két” một tia lửa phát ra từ trong bóng tối, thì ra trên cánh tay của cự quái hình người này có đeo thêm hộ uyển !
Một kích vừa rồi bị thất bại, nên Khúc Vân đã mất đi tiên cơ, thế nhưng nắm tay khổng lồ của cự quái hình người nọ lại mãnh liệt oanh kích tới ! Do thế quyền tới quá nhanh nên căn bản Khúc Vân không có cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn gánh chịu.
Lại một tiếng “oanh” thật lớn vang lên, quầng sáng xanh lam bên ngoài trang bị Lăng Vân lập tức ảm đạm đi rất nhiều, tuy nhiên Khúc Vân cũng không đến nổi bị đánh bay ra ngoài hơn mười trượng giống như Phong Nhược, chỉ có điều thân thể bị lệch sang một chút, nhị phẩm kiếm khí trong tay lại tiếp tục đâm thẳng tới phần bụng của cự quái hình người kia !
Ngay lúc tên cự quái đó đang gào thét liên tục, thì Đường Thanh vốn yểm trợ Khúc Vân đã giải quyết hết những con thi quỷ chặn đường, đồng thời luồn qua bên hông của cự quái hình người triển khai công kích, đáng tiếc nhị phẩm kiếm khí của gã lại không sắc bén như Khúc Vân, do đó chỉ mới đâm vào một chút đã không thể tiến sâu thêm tấc nào.
Nhưng ngay lúc này, Nghiêm Minh đang ở phía sau bỗng nhiên hô to : “Khúc sư huynh, các huynh mau tránh ra !”
Tiếng nói vừa dứt, trong tay của hai người Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu xuất hiện hai hoả cầu lớn chừng đầu người trông vô cùng quỷ dị ! Hỏa diễm bên trong hỏa cầu này rõ ràng còn tinh thuần hơn so với Hỏa diễm đao của Phong Nhược từng thi triển !
“Đồ quỷ sứ ! Mau chết đi !”
Theo tiếng hét to của Nghiêm Minh, hai hỏa cầu lớn trong tay hắn và Đổng Nhạn Ngu đã phóng lên bầu trời, tựa như hai ngôi sao băng sáng rừng rực, bay “vù vù” bắn tới cự quái hình người kia !
Tuy trong tiềm thức của cự quái hình người kia muốn tránh ra, nhưng hai hỏa cầu lớn ấy dường như có thể tự động tìm kiếm mục tiêu vậy, trực tiếp đập ngay lên người của cự quái hình người, trong nháy mắt lập tức hỏa diễm hừng hực nuốt trọn hoàn toàn thân hình cự quái, mặc cho nó tìm cách dập tắt thế nào đi nữa thì ngọn lửa đó không yếu đi chút nào !
Còn hai người Nghiêm Minh sau khi phóng ra hai quả cầu lửa kia, tựa như quả bóng xì hơi nằm xụi lơ trên mặt đất, ắt hẳn là hai quả cầu lửa vừa rồi đã khiến cho toàn bộ pháp lực trong cơ thể bọn họ bị tiêu hao hết sạch !
-o0o-