[Dịch]Phong Ngự- Sưu tầm

Chương 82 : Hỏa Độc thiêu đốt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong huyệt động của Thạch Tâm Trùng vẫn rất yên tĩnh, chỉ lâu lâu mới có tiếng gặm nhấm rắng rắc nhỏ bé của con nhện béo đang thưởng thức món ăn ngon của mình. Hào quang màu bạc nhàn nhạt của Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp lặng lẽ lưu chuyển, ánh sáng lờ mờ mà nó phát ra không những không làm cho bầu không khí u ám xung quanh sáng sủa hơn một tý mà càng làm cho huyệt động mờ mờ ảo ảo hơn, nhìn chẳng khác nào đang ngồi trong mộ cổ ngàn năm vậy. Tạ Hâm ngáp dài một cái, hắn đang rất chán nản, tình cảnh này chả khác nào tra tấn tinh thần, nhưng cũng không có cách nào khác, phiên gác đêm nay hắn phải phụ trách bởi vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy chẳng lẽ còn phải phiền đến Lý Đán cùng Phong Nhược nữa. Ngó nghiêng con dơi khổng lồ đang đứng cẩn thận cảnh giới Tạ Hâm không thể không ngưỡng mộ, đến bây giờ hắn vẫn không giải thích được tại sao cùng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thực lực của Phong Nhược lại có thể kinh khủng như thế? Hắn bước chân vào Tu Tiên giới từ hồi năm tuổi đến giờ đã được vài chục năm, chưa một ngày dám lười biếng tu luyện, thậm chí còn dốc sức liều mạng nữa là khác, cũng tự nhận thấy thực lực của mình cũng không phải loại kém, ít nhất còn hơn khối tên hộ vệ thương hội cùng giai khác, thế nhưng hôm nay được chứng kiến thực lực của Phong Nhược thì quả thật tự ti không chịu nổi, nếu nói một đỉnh cao một vực sâu có lẽ cũng không quá! Không cần nói đến trình độ Ngự kiếm thuật cao minh đến cả Lý Đán cũng phải nể sợ mà chỉ cần nhìn hai con linh thú biến dị cũng đã làm người ta ngưỡng mộ trầm trồ rồi, Tạ Hâm khẳng định hai con linh thú này mạnh không thua gì phần lớn các tu sỹ Trúc Cơ sơ kỳ, ngay như bản thân hắn cũng không dám chắc sẽ đánh thắng một con! Đang nghĩ như vậy hắn vô tình quay đầu, chợt một tên hộ vệ thương hội đang tu luyện lộ ra vẻ mặt nhăn nhó vô cùng khổ sở! “Không ổn! Hắn tu luyện có vấn đề gì rồi!” Tạ Hâm nghĩ đến điều này vội vàng gọi Lý Đán kêu cứu, tình hình này hắn không dám manh động nếu không mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. “Lý sư huynh! Diệp Cảnh Thăng tu luyện có chuyện rồi!” Nhưng khi hắn còn kêu chưa dứt tiếng thì tên Diệp Cảnh Thăng kia bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, từ thất khiếu toát ra từng đoàn hỏa diễm nóng bỏng, nhanh chóng bao trùm lấy cả người hắn! Đợi đến lúc bọn người Lý Đán và Phong Nhược chạy đến nơi thì cả người hắn đã bị đốt cháy thành tro bụi rồi! “Tẩu hỏa nhập ma! Làm sao có thể có chuyện này chứ? Gần đây tiến độ tu luyện của hắn rất tốt, mọi thứ đều ổn, coi như có chút sơ suất cũng không đến nỗi bị Ma Hỏa đốt người được!” Lý Đán há mồm kinh ngạc đến nửa ngày mới hồi phục tinh thần, những người khác đều ngẩn người kinh hãi! Trong khoảng thời gian ngắn cả huyệt động yên lặng như tờ rất quỷ dị! “Ma Hỏa đốt người!...” Phong Nhược đứng sau lưng Lý Đán nhíu mày lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhớ tới con mắt lửa đỏ mới thấy cách đây không lâu, nếu không phải tâm chí hắn kiên định hơn người thì chắc chắn lúc đó cũng xảy ra chuyện rồi. Liệu điều này có quan hệ gì với chuyện Diệp Cảnh Thăng bỗng nhiên bị Ma Hỏa thiêu đốt không đây? Nghĩ đến đây Phong Nhược không tự chủ được mà quay đầu nhìn Ngô Kiếm phía đằng xa, liền thấy chẳng biết từ lức nào hắn đã ngẩng đầu lên, trên môi còn nở một nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt lại rất quỷ dị mờ ám. Mắt thấy Phong Nhược nhìn sang hắn cười khổ chậm rãi nói:”Các vị! Phải chăng đang rất buồn bực? Có cảm giác đang ngồi trong mộ cổ ngàn năm hả? Nơi này thần thần bí bí, xem ra ngày mai phải đi ngay mới được!” Nghe được lời của Ngô Kiếm mọi người nhịn không được nhìn về bốn phía, lập tức cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo âm trầm rợn người, thậm chí có mấy tên hộ vệ thương hội đã tái hết mặt! “Ổn định tinh thần! Bảo vệ linh đài! Không được nghĩ ngợi linh tinh! Chúng ta đi trên con đường tu đạo là ngược với lẽ trời rồi còn sợ gì đám yêu ma quỷ quái!” Nhìn thấy mọi chuyện không ổn Phong Nhược vội vàng hét lớn một tiếng rồi tiện tay ném Tru Ma Kiếm thẳng xuống trước mặt Ngô Kiếm! Chỉ trong chớp mắt có lẽ nhờ tiếng hét cảnh tỉnh của Phong Nhược, mà cũng có thể nhờ uy lực của thanh kiếm mà đám người Tạ Hâm cảm giác thoát khỏi được vòng kìm kẹp, cảm giác buồn bực khó chịu cũng lập tức tan biến! Còn Phong Nhược lại nhìn chằm chằm vào Ngô Kiếm, cẩn thận bước từng bước một tiến lên thu Tru Ma Kiếm lại rồi gằn giọng nói:”Còn dám nói chuyện vớ vẩn nhiễu loạn tinh thần mọi người thì đừng trách ta không khách khí!” Nghe mấy lời của Phong Nhược, Ngô Kiếm vẫn cười một cách quỷ dị, không thèm né tránh mà nhìn thẳng Phong Nhược đáp lời:”Những gì ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ta không nói thì ta im lặng là được chứ gì!” Nói đến đây hắn im bặt rồi cúi đầu xuống, nhìn vô cùng cổ quái! Trầm mặc một lát Phong Nhược mới quay sang chỗ khác nhìn đám người Lý Đán, hắn thở dài một tiếng rồi nói:”Đêm nay ta canh gác! Mọi người cứ yên tâm mà tu luyện!” Đám người Lý Đán thầm thở dài một hơi, bởi vì sự tình vừa rồi quá mức quỷ quái, bọn hắn cũng không dám chắc liệu mình đang tu luyện có thể bị tẩu hỏa nhập ma không nữa, rồi trong chớp mắt biến thành tro tàn! Cho dù là Lý Đán cảnh giới bọn hắn cũng không dám yên tâm tu luyện! Nhưng Phong Nhược lại khác, thực lực của hắn thì không cần bàn nữa rồi, đã thế lại tự tay chém giết một đầu ma vật, tất cả những việc đó khiến mọi người có niềm tin rất lớn nơi hắn. * * * Đêm trôi qua rất nhanh, tất cả đều bình yên vô sự không có chuyện gì xảy ra, vì thế mọi người càng thêm tín nhiệm Phong Nhược, nhưng cũng càng thêm lo lắng bởi vì Phong Nhược không thể đêm nào cũng thức canh cho bọn hắn được, hiện tại Phong Nhược còn đang bị thương, nếu không tu luyện điều tức thì có thể kéo dài tình trạng này được bao lâu nữa chứ? “Lý sư huynh, Phong đạo hữu, hay là chúng ta tìm chỗ khác qua đêm?” Tạ Hâm nhịn không được dò hỏi, bởi vì bên trong cái động này cho dù là ban ngày cũng mang theo một không khí âm trầm đáng sợ, bản thân hắn thật sự không muốn ở đây thêm một chút nào nữa! Nghe vậy Phong Nhược nhìn sang Lý Đán nhưng không nói câu gì, chuyện này cứ để Lý Đán lo, nếu như bọn hắn thật sự chạy khỏi chỗ này thì hắn cũng sẽ tách nhóm luôn, bởi vì nếu thật sự dưới kia có mỏ Kim Thạch thì hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được! Hắn đã quyết định học tập luyện khí rồi thì phải kiếm chút ít tài liệu để trang trải chi phí sau này! Tất nhiên trước đó hắn không phải chưa nghĩ đến chuyện một mình khoắng cả chỗ này nhưng vấn đề là đám Lý Đán cũng không phải hạng người ngu ngốc, bọn hắn chắc cũng nhìn được chút manh mối từ con Thạch Tâm Trùng Vương biến dị, huống chi mỏ Kim Thạch vẫn chưa phải là Kim Thạch chân chính, muốn sử dụng cần phải tinh luyện thêm một thời gian nữa mới được, giá trị chưa cao đến mức phải trở mặt với nhau, nên tốt nhất không nên vì thế mà gây ra mâu thuẫn trong đội, hợp tác cùng mọi người vẫn hay hơn! “Tạ Hâm, các ngươi ở chỗ này cảnh giới, chậm nhất sau ba canh giờ ta sẽ đưa ra quyết định rời đi nay không! Phong Nhược, chúng ta đi xem cái huyệt động này một chút!” Tuy không hiểu do chuyện gì mà khiến một tên hộ vệ thương hội nằm xuống nhưng Lý Đán vẫn không thèm thay đổi kế hoạch, bời vì nếu thật sự dưới kia có mỏ Kim Thạch thì cho dù nhiệm vụ lần này có thất bại cũng chả sao! “Được!” Phong Nhược cũng không chần chừ liền gọi Ngân Giáp và dơi quỷ cùng Lý Đán đi vào một đường ngầm, sở dĩ phải mang theo hai đứa nó vì hắn còn đề phòng chuyện lạc đường, dù sao chúng cũng đã quen sống trong bóng tối, nhất là dơi quỷ thì là thiên tài về khoản này rồi! Nhưng cũng may đám Thạch Tâm Trùng đào hang cũng rộng nếu không thì chắc lại phải vất vả một phen! Đi xuống một đoạn hầm ngầm quanh co khúc khuỷu Lý Đán bỗng nhiên thấp giọng hỏi Phong Nhược:”Này Phong Nhược! Đêm qua ngươi phát hiện ra điều gì hả?” “Thì…” Phong Nhược nghĩ ngợi một chút rồi mới nói:”Ta nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Ngô Kiếm, nói thẳng ra chắc có quan hệ với Hỏa Độc trong người hắn!” “Hỏa Độc?” Nghe Phong Nhược nói xong Lý Đán trầm ngâm đến nửa ngày mới tiếp lời:”Kỳ thật ta cũng thấy có chút kỳ quái, Ngô Kiếm trước đến giờ đều rất cuồng vọng, coi trời bằng vung nhưng từ khi bị Hỏa Độc xâm nhập cơ thể lại trở nên âm trầm khó hiểu, trước ta còn tưởng hắn bị thương nặng mà u sầu dẫn đến như thế nhưng bây giờ nếu nghĩ lại thì quả thật có quá nhiều chuyện rất đáng ngờ, nhưng hiện tại pháp lực trong người hắn đã mất hết, ngay cả người bình thường muốn cũng có thể chém giết được, nếu vậy hắn đang dựa vào cái gì chứ?” “Thật ra ta cũng chỉ nghi ngờ mà thôi!” Phong Nhược cười khổ lắc đầu, nếu như hắn có chứng cớ xác đáng thì làm gì có chuyện để yên như bây giờ nữa! “Chỉ có điều chặng đường vừa qua chúng ta gặp không ít chuyện quái lạ, người không thấy lúc trước chưa đi vào Điệp Vụ Sơn Mạch mà đã bất ngờ gặp ma vật sao? Hơn nữa càng ngày càng đụng phải nhiều linh thú, tuy cũng có phần do tiến sâu vào Điệp Vụ Sơn Mạch nhưng vẫn rất khác thường, hơn nữa đám linh thú này lại vô cùng tàn bạo, thật kỳ lạ!” Lý Đán nghe xong kinh ngạc dừng bước hỏi lại:”Hay là tên Ngô Kiếm này muốn hại chết chúng ta? Mà vậy cũng không đúng! Nếu không có đoàn hộ tống thì làm sao hắn có thể đi đến Tuyết Nhạn Thành được?” “Ta đoán rằng Ngô Kiếm không còn là chính hắn nữa! Nguyên nhân chính là Hỏa Độc trong cơ thể hắn!” Phong Nhược lạnh nhạt nói. Lý Đán trầm ngâm suy nghĩ rồi bỗng nhiên ánh mắt lộ ra sát ý, quay sang Phong Nhược làm một động tác cắt cổ! “Vậy chúng ta nên ra tay trước! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, chứ nếu tiếp tục thế này chỉ sợ người của chúng ta sẽ bị giết sạch mất!” “Mọi chuyện không phải đơn giản như vậy! Nếu chúng ta giết Ngô Kiếm cũng có thể lỡ tay giết chết Ngô Kiếm thật sự!” Phong Nhược lắc đầu suy nghĩ nói. “Ngô Kiếm thật? Điều này là gì? Ta không hiểu!” Lý Đán có chút mờ mịt hỏi lại. Lặng yên nhìn Lý Đán một chút rồi Phong Nhược mới chậm rãi nói:”Nếu như suy đoán của ta là đúng thì Ngô Kiếm bây giờ đã bị thứ gì đó không chế, ta tạm thời coi đó là Hỏa Độc! Như vậy nó có thể không chế Ngô Kiếm mà cũng có thể khống chế bất cứ người nào khác! Ta nói vậy ngươi có hiểu không? Bây giờ chúng ta giết chết Ngô Kiếm chưa chắc đã trừ được mầm họa bên trong, mà có thể những người khác sẽ bị Hỏa Độc khống chế!” “Hả! Vậy để ta bảo tất cả mọi người tránh xa Ngô Kiếm ra!” Nghe vậy Lý Đán giật mình hốt hoảng định quay về nhưng liền bị Phong Nhược ngăn lại! “Muộn rồi! Từ giờ trở đi phải giữ vững tinh thần! Trừ bản thân mình ra không được tin tưởng người khác! Đi, trong lúc rảnh rỗi đi tìm mỏ Kim Thạch nào!” Phong Nhược thâm ý cười nói.