[Dịch]Phong Ngự

Chương 1 : Nơi Vân Sơn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Ánh mặt trời rạng rỡ làm cho Phong Nhược có cảm giác buồn ngủ. Gần đây hắn rất thích những buổi sáng yên tĩnh như thế này, lưng dựa vào bức tường rắn chắc, nhìn xuất thần về những dãy núi cao vạn trượng liên miên không dứt phía cuối chân trời. Cũng không hẳn có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ là làm cho hắn trong lòng cảm thấy vui vẻ mà thôi. Trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn, giống như vầng hào quang từ ánh sáng mặt trời vậy, rất mơ hồ. Có lẽ do cuộc đời của Phong Nhược không có gì đáng giá để hồi tưởng lại thì phải. Nơi đây là hậu sơn núi Thanh Vân, rất gần nơi Phong Nhược thường phơi nắng, nhưng cũng rất xa vì hai địa phương này là hai cái thế giới hoàn toàn cách biệt. Trận đại chiến thảm thiết nửa năm trước hắn vẫn còn nhớ rõ, nhưng chẳng biết từ bao giờ mọi chuyện cứ dần dần mơ hồ, tựa như tia nắng vậy. Phong Nhược được một người tu đạo tên là Phong Trần Tử cứu ra từ chiến trường. Nguyên nhân nói ra thì rất đơn giản, thú cưỡi Xuyên Vân điêu của hắn bị mùi máu tanh của chiến trường thu hút sau đó bắt được Phong Nhược còn thoi thóp thở, định làm bữa ăn ngon thì bị Phong Trần Tử phát hiện rồi cứu hắn. Hiện tại, Phong Nhược đã trở thành một chân tạp dịch trong Thanh Vân tông. Nói thế chứ ngay cả ngoại vi đệ tử hắn còn chưa bằng, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn là chăm nom mười mẫu ruộng lúa Hương Linh sau đó hái đủ Linh Tang Diệp nuôi chín con Tuyết Linh tằm. Công việc nhẹ nhàng này cũng phải cảm tạ Phong Trần Tử, vì Thanh Vân tông là tông môn tu tiên số một số hai tại phu vực này vốn không cho phép có phàm nhân xuất hiện tại Thanh Vân sơn, mà Phong Nhược cũng không phù hợp với điều kiện thu đệ tử của Thanh Vân tông. Nếu không phải Phong Trần Tử quen biết một vị trưởng lão của Thanh Vân tông thì chắc ngay cả chân tạp dịch cũng không tới lượt hắn. Đương nhiên, mặc dù nói là tạp dịch nhưng trên thực tế Phong Nhược so sánh với người trong thế giới phàm nhân nhàn hạ hơn nhiều. Những người tu đạo này rất cao ngạo, không có tìm Phong Nhược gây khó khăn cho con kiến hôi như hắn. Như mười mẫu ruộng Hương Linh này hắn chỉ cần nộp lên trên một nửa sản lượng, nửa còn lại cũng đủ đến hắn ăn lâu dài rồi ! Được ăn no bụng thì tất nhiên cũng không có gì phàn nàn. Như lúc này, Phong Nhược sau mấy canh giờ bận rộn liền lười biếng nằm trên một tảng đá lớn, một bên thì phơi nắng một bên thì lau chùi một thanh đao có nhiều vết mẻ.. Thanh đao này Phong Nhược có được từ khi hắn mười năm tuổi, chiến lợi phẩm duy nhất từ đống người chết năm xưa. Từ đó thanh đao như gắn liền với hắn thủy chung không rời nửa bước, ngay cả lúc trước hôn mê bị Xuyên Vân điêu bắt đi cũng vẫn nắm chặt trong tay. Đáng tiếc, thanh đao này từng chặt liên tiếp hơn mười cái thủ cấp vẫn còn sắc bén mà hiện tại trông thật đáng thương. Phong Nhược trước đây định dựng chính mình một cái nhà đơn sơ bằng trúc nhưng không nghĩ tới những cây trúc xanh ở hậu sơn này cứng rắn vô cùng, phải chém hơn mười nhát mới đứt rời, còn những cây trúc màu đậm hơn thì ngay cả vết đao cũng không lưu lại được. Nên cuối cùng thanh đao vốn được chế tạo từ tinh cương liền biến thành hình dáng đáng thương như hiện tại. Đúng lúc này, một tràng tiếng kêu “ Tê tê ” cổ quái từ phía sâu trong rừng cây truyền tới. Nghe được tiếng kêu này, Phong Nhược liền cảm thấy sầu não, nhíu mày rồi thấp giọng mắng một tiếng, thân hình linh hoạt từ trên tảng đá nhảy xuống, thanh đao mẻ không biết từ lúc nào đã được hắn để trên lưng. Điều đập vào mắt ngay sau khi tiến vào rừng cây đó là chín cái đài cao thật lớn, ở trên đài cao có chín con quái vật thật lớn toàn thân màu trắng, đây chính là Tuyết Linh tằm mà Phong Nhược cần chăm sóc. Xung quanh đài cao đều có cấm chế nên không cần lo lắng những con Tuyết Linh tằm này chạy ra, thực sự thì cũng không lo lắng điều đó vì giống Tuyết Linh tằm này nhìn qua thì rất đáng sợ nhưng tính cách chúng rất hiền lành, chỉ cần có đủ Linh Tang Diệp cho chúng ăn thì chúng sẽ ngoan ngoan đứng yên một chỗ. Với loại Tuyết Linh tằm này, Phong Nhược qua mấy tháng đã hiểu rõ về nó, chỉ là một loại linh thú được thuần dưỡng bình thường nhất trong tu tiên giới, tính cách hiền lành. Chỉ cần cho nó đầy đủ Linh Tang Diệp thì mỗi ba tháng sẽ nhả ra một đoạn Tuyết Tàm ti dài ngắn không đồng đều. Loại này Tuyết Tàm ti có sức bền rất tốt không sợ đao thương, thủy hỏa bất xâm, dùng nó để chế tạo bộ quần áo Tuyết Tàm có thể đạt tới tiêu chuẩn của bộ pháp khí cấp thấp Cũng vì nguyên nhân này mà Phong Nhược rất hứng thú với Tuyết Linh tằm. Nhưng hứng thú cũng không ích gì, mỗi quý Tuyết Linh tằm nhả ra Tuyết Tàm ti đều bị Thanh Vân tông trực tiếp thu hồi, chẳng liên quan gì tới hắn. Tuyết Linh tằm mỗi ngày cần ăn Linh Tang Diệp rất nhiều nên Phong Nhược mỗi ngày có một nửa thời gian là đi hái Linh Tang Diệp. Tất nhiên là Linh Tang Diệp này không thể mọc ra từ những cây trồng ở thế giới phàm nhân, mà hái được từ một loại cây tên là Linh Tang mộc, loại này cây nào cây nấy đều sống qua trăm năm, ngàn năm nên mỗi đều cao lớn vô cùng. Mấy con Tuyết Linh tằm dường như nhận thấy Phong Nhược đến đều nhao nhao đứng lên. Nếu không để ý tới thân hình khổng lồ của chúng thì nhìn thật sự khá giống mấy cái đuôi chó con đang phe phẩy. “ Được rồi, được rồi, ồn ào cái gì mà ồn ào ! Có bản lĩnh thì tự mình đến Linh Tang mộc mà ăn nhé ! “ Phong Nhược gõ gõ trán đau đầu, cái bụng của những con Tuyết Linh tằm này thật sự làm người khác khâm phục. Phong Nhược lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc túi màu xanh cỡ bàn tay, lại lấy từ đó ra từng bó lớn lá Linh Tang chia đều ném vào trong chín tòa đài cao. Cái túi này tên là túi càn khôn do Thanh Vân tông phát cho hắn, không gian bên trong rộng khoảng nửa căn phòng. Phong Nhược bình thường đều để Linh Tang Diệp hái được cất vào trong túi càn khôn, sau đó đến giờ ăn mang ra cho chín đầu Tuyết Linh Tằm làm đồ ăn. Chín con Tuyết Linh tằm ăn xong thì lá Linh Tang bên trong túi càn khôn cũng hết nhẵn. Phong Nhược bất đắc dĩ tiếp tục phải đi hái lá Linh Tang. Nếu để cho Tuyết Linh tằm đói bụng, làm số lượng tằm ti nhả ra ít đi thì hắn gánh không nổi trách nhiệm. Đi ra khỏi rừng cây, Phong Nhược vừa nhìn bốn phía vừa tìm kiếm. Ở đằng sau núi Linh Tang mộc rất nhiều, lá cây cũng sinh trưởng rất nhanh nhưng vấn đề là Tuyết Linh tằm ăn cũng rất nhiều ! Cho nên hắn phải đảm bảo lâu dài, không để một cây Linh Tang mộc nào bị hái sạch lá. Rất nhanh, Phong Nhược tìm thấy được một cây rất vừa ý, hắn nhổ vào lòng bàn tay ít nước bọt rồi từ từ bò lên cây Linh Tang mộc tầm mười trượng. Với hắn thì việc leo cây là chuyện hết sức nhẹ nhàng nhưng hái lấy lá Linh Tang thì không thoải mái như vậy, muốn nhồi đầy túi càn khôn thì phải mất hai ba canh giờ mới làm được. Ngay lúc Phong Nhược đang leo lên cao, hai tay di chuyển nhanh như hồ điệp thì hắn nhìn thấy một bóng trắng từ xa trong không trung bay đến, vô cùng tao nhã, dưới ánh mặt trời tản ra những đợt sóng nhấp nhô màu xanh lá, bóng trắng mang theo cảm giác phiêu diêu xuất trần, tựa như tiên nhân vậy. Nhưng Phong Nhược cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi cũng không để ý tới nữa. Người đến là đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông – Khổng Phi, hắn đến sau núi cũng chỉ có một mục đích là hái lấy Linh Tang Diệp thôi, vì đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông đều gieo trồng Hương Linh thóc hoặc nuôi Tuyết Linh tằm, dù sao thì bọn họ cũng cần ăn cơm, còn tơ Tuyết Tàm là vật quan trọng của môn phái. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy những đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông như Khổng Phi, trong lòng Phong Nhược liền cảm thấy đố kỵ muốn chết. Không phải hắn đồ kỵ thân phận của bọn họ, cũng không phải tại bọn họ có thái độ kiêu ngao mà do mỗi lần họ đến hái lá Linh Tang đều cưỡi Bạch Vũ hạc đến, so với Phong Nhược hiện tại như con khỉ đang trèo cây thì quả thật là một trời một vực ! Nên biết rằng những trên cây Linh Tang mộc này chất lượng lá Linh Tang tốt nhất là ở phần ngoài cùng cao nhất của cây, cũng mọc rất dày. Nhưng Phong Nhược dù có leo cây tốt đến đâu nữa cũng không hái được những chiếc lá Linh Tang này, mà đám người Khổng Phi lại không giống hắn. Họ có Bạch Vũ hạc trợ giúp, tùy ý ngắt lá Linh Tang, bình thường chỉ cần tốn nửa canh giờ là ngắt xong, như vậy làm sao trong lòng Phong Nhược còn bình tĩnh được nữa ? “ Hắc hắc! Phong Nhược, ngươi bận rộn quá nhỉ!” Khổng Phi cười chào hỏi. Năm nay hắn mới mười bốn mười năm tuổi nhưng đã có tu vi Luyện Khí Trung kỳ. Một thân Tuyết tằm sáo trang, lưng đeo một thanh kiếm nhất phẩm tràn ngập ánh sáng, mày kiếm mắt sáng, thân hình cân đối, qua một thời gian nữa nhất điịnh trở thành một mỹ nam tử. Hơn nữa cưỡi trên Bạch Vũ hạc tựa như băng tuyết, nhìn cách nào cũng giống một vị thần tiên. “ Cũng tàm tạm “ Phong Nhược ngẩng đầu lên nhìn Khổng Phi một cái, ánh mắt rơi vào chiếc áo choàng bay phấp phới đằng sau lưng Khổng Phi. “ Chúc mừng ngươi, Khổng sư huynh, ngươi lại có thể thu thập đầy đủ bộ Tuyết Tàm sáo trang! “ Phong Nhược nhịn không được thở dài nói, những đệ tử đời thứ ba này tại Thanh Vân tông được đối đãi rất tốt. Như thú cưỡi Bạch Vũ hạc, kiếm nhất phẩm, thắt lưng trữ vật cùng Tuyết Tằm trang bị đều được môn phái cấp cho miễn phí. Nhưng Tuyết Tằm môn phái phát cũng chỉ gồm áo và xà cạp để gia tăng tác dụng phòng ngự mà thôi. Còn chiếc áo choàng Tuyết Tằm kia thì càng thêm quý giá, bởi nó có tác dụng tăng cường thăng bằng, nếu có áo choàng này thì khi điều khiển linh thú phi hành thì tốc độ sẽ tăng lên một khoảng lớn, nhất là trong chiến đấu thì càng thêm rõ ràng. Nếu muốn chế tạo những quần áo này thì đều phải khắc vào một trận pháp trụ cột nên khi tập hợp đầy đủ Tuyết Tàm sáo trang này thì chẳng khác nào có một kiện pháp khí cấp thấp. Chỉ cần phát động trận pháp trên trang bị thì khi công kích hay bảo vệ tính mạng thì đều rất hữu dụng. “ Hắc hắc! cũng không có gì, so với Lăng Vân sáo trang của Khúc sư huynh thì ta đây còn kém xa! “ Khổng Phi dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, nhịn không được lại đắc ý, đồng thời hùng hồn tuyên bố : “ Đợi khi nào ta thu thập đầy đủ bộ Lăng Vân sáo trang thì sẽ mang bộ Tuyết Tằm này tặng ngươi!” Nhưng lời còn chưa nói xong, Khổng Phi liền đổi giọng có vẻ rất tiếc nuối : “Nhưng cho ngươi cũng vô dụng, pháp lực người quá nhỏ bé chỉ sợ ba thành uy lực cũng không phát huy được” Nghe tới đoạn này, Phong Nhược nhịn không được trợn mắt nhìn. Vị tiểu sư huynh Khổng Phi này cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là ưa thích tỏ qua hào phóng nhưng thực chất lại vô cùng keo kiệt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: