[Dịch]Phong Ngự

Chương 19 : Ai mới là ác nhân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“ Mau lên! Hắn chạy về phía kia!” Mã Viễn chợt quát lên, giờ phút này trong lòng hắn tràn đầy lửa giận, ba người hắn trong đám đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông ai ai cũng biết. Hôm nay lại bị một tên tiểu tạp dịch không chút danh tính đùa giỡn, nỗi giận này mà không phát tiết được chắc sẽ làm hắn phát điên. “ Lương thực, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, Hề Ngọc Kiều ngươi ở lại đây quan sát! Tu vi tên tiểu tử kia không cao, khẳng định lúc nãy ngã bị thương, không chạy được xa!” Mã Viễn nhìn qua giống người thô tục nhưng cũng không phải là hạng lỗ mãng, nghĩ đến cũng đúng, dù sao đệ tử Thanh Vân tông khắt khe chọn lựa làm sao lại có người ngu ngốc được? Vừa nói Mã Viễn cùng Lương Thực vừa cưỡi Kên Kên nhào tới vị trí vừa phát ra tiếng động, gần như cùng lúc đó hai người điều khiển Kên Kên bay vào trong bụi rậm, nhưng lập tức họ phát hiện xung quanh đây không hề có bóng dáng của tên tạp dịch kia. “ Đáng ghét! Lại bị trêu đùa! Tên tạp dịch đáng chết! “ Mã Viễn gầm thét, thanh kiếm khí nhị phẩm trong tay phát ra vô số ánh sáng màu bạc bổ về phía một cây đại thụ tầm mấy người ôm “ Oanh “ một tiếng, ngay lập tức cây đại thụ liền bị chém dứt, đáng sợ hơn là toàn bộ gốc cây bị một tầng băng thật dày bao trùm! “ Công kích thật đáng sợ!” Phong Nhược đang ẩn nấp ở phía ngoài trăm trượng nhịn không được hít một hơi lạnh, chắc chắn thanh kiếm khí nhị phẩm của hắn đã được Ngũ Hành thủy thuộc tính tinh luyện qua, hơn nữa rất có thể là sử dụng hạ phẩm Ngũ Hành thạch, nếu không thì khó có thể tạo ra một lực công kích đáng sợ như vậy. Thấy thực lực mạnh mẽ của Mã Viễn, Phong Nhược lập tức thay đổi kế hoạch, hắn vốn định lợi dụng địa hình nơi này tách ba ngươi Mã Viễn ra sau đó âm thầm đánh lén, nhưng bây giờ thì một mình hắn chưa phải đối thủ của Mã Viễn. Phong Nhược không phải người dễ xúc động, chuẩn bị hướng phía xa chạy đi, ở Đông Phong khắp nơi đều lạ những cây đại trụ che kín bầu trời, muốn chạy trốn khỏi sự đuổi giết của ba người này là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng đúng vào lúc này, Mã Viễn và Lương Thực dường như tự tin với thực lực bản thân nên tách ra tìm tòi xung quanh, mà tên Lương Thực kia đang hướng về vị trí Phong Nhược ẩn nấp đi tới. Thấy tình hình này trong lòng Phong Nhược không khỏi động, tên Lương Thực này dễ đối phó hơn Mã Viễn nhiều, trên người hắn cũng chỉ có Tuyết Tằm sáo trang, kiếm khí sử dụng cũng chỉ là loại cấp một mà thôi, quan trọng hơn là tâm lý người này không ổn định, trên mặt hiện vẻ bất an, rõ ràng đây là một tên nhát chết. Đương nhiên Phong Nhược không phải muốn giết chết tên Lương Thực này, do thực lực của hắn bây giờ không cách nào giết hết cả ba người Mã Viễn để diệt khẩu, còn nếu như chỉ giết một người cho hả giận thì sẽ làm cao tầng Thanh Vân tông chú ý. Đến lúc đó dù hắn có chạy tới nơi chân trời góc biển cùng chỉ có đường chế mà thôi, điểm này hắn biết rõ ràng. Nhưng bây giờ đám người Mã Viễn đã nhận ra thân phận của mình, với tác phong ngang ngược của bọn họ thì cho dù hiện tay mình chạy trốn cũng vậy mà động thủ không khác gì, kết thù hận là không thể tránh khỏi. Không bằng nhân cơ hội này tranh thủ đánh cho chúng một trận, tiện tay cướp lấy một vài thứ tốt, chẳng hạn như thanh nhất phẩm kiếm khí trong tay Lương Thực! Mà loại chuyện nhỏ này cấp cao Thanh Vân tông sẽ không để ý tới, giống như việc trước đây Sở Thiên ngang ngược cướp đoạt linh tuyền mà đám người Khúc Vân phát hiện vậy. Nghĩ đến đây Phong Nhược không nhịn được mỉm cười một cái, hắn từ trước đến nay không phải là người sợ phiền phức, nếu dám trêu chọc hắn thì đừng trách hắn không khách khí! Phong Nhược lấy con Tuyết Linh điệp trong ngực ra, hiện nay hắn chưa thể trao đổi với nó chứ đừng nói gì tới điều khiển, nếu không thì cuộc chiến đấu này sẽ dễ dàng đi nhiều. Lúc này cạnh đó truyền tới một tràng âm thanh “ xột xoạt “ của bước chân, hiển nhiên là tên Lương Thực kia đang tiến tới gần, Phong Nhược thậm chí còn có thể tưởng tượng hắn đang dáo dác nhìn xung quanh, đoán được từ tiếng bước chân có vẻ lệnh nhịp của gã, những đệ tử đời thứ ba này như bọn họ bình thường ra ngoài đi săn cũng là đi từng nhóm năm sáu người thậm chí trên mười người hợp tác, thiếu đi kinh nghiệm độc lập tác chiến. “ Hắc! Tất cả trông chờ vào ngươi đó!” Phong Nhược nhẹ nhàng thổi một hơi vào Tuyết Linh điệp đang đậu trong tay, trong lòng tự nói thầm, lập tức sau đó hắn nhanh như tia chớp từ nơi ẩn nấp vọt ra, nhưng còn nhanh hơn hắn là con Tuyết Linh điệp màu trắng bay tới do hắn dùng sức ném ra. Vừa nghe được tiếp vang, Lương Thực đang trong trạng thái lo lắng nhìn sang, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bóng trắng xẹt tới, không đợi hắn kịp phản ứng đã bị bóng trắng đập thẳng vào mặt hắn, làm cho hắn đau đớn tới không nhịn được mà hét lên thảm thiết , đồng thời làm rơi mất thanh nhất phẩm kiếm khí, hai tay khua loạn trong không khí. “ Hỏng rồi!” Khi Lương Thực vừa phát ra tiếng hét thảm thiết thì Phong Nhược cũng biết chuyện này không ổn, cũng may là tên này chủ động làm rơi thanh kiếm khí nhất phẩm, Phong Nhược không do dự chút nào xông lên phía trước, tặng cho tên Lương Thực đang gào thét một đạp bắn ra ngoài, sau đó tiện tay nhặt thanh kiếm khí nhất phẩm lên. Mà cùng lúc đó thì tiếng gầm giận dữ của Mã Viễn cùng truyền đến, Hề Ngọc Kiều đang giám sát trên không trung cũng nhanh chóng chạy tới. Phong Nhược không chậm trễ nhào tới người Lương Thực, mạnh mẽ bẻ hai tay của hắn sang một bên thu hồi Tuyết Linh điệp, chỉ là trên gương mặt tên này đã đầm đìa máu tươi, cũng may là Tuyết Linh điệp không có kịch độc như Thải Vân điệp nếu không thì hậu quả có chút phiền toái. “ Xoát! “ Phong Nhược rút ra Ánh Nguyệt đoản đao đâm thẳng về phía mắt của tên Lương Thực, sau đó trong tiếng gào thét thảm thiết của tên Lương thực thì mũi đao dừng lại ở trên mí mắt hắn. “ Ngươi muốn chết như thế nào? “ Phong Nhược lạnh lùng hỏi. “ A không có! Ta không muốn chết!” Lương Thực đã không còn hét thảm, đôi mắt nhắm chặt lại, cả người run rẩy tuyệt vọng. “ Lấy toàn bộ đồ trong túi trữ vật của ngươi ra!” Phong Nhược ra lệnh, đây là suy nghĩ mới nảy sinh của hắn, cũng bởi thắt lưng trữ vật chỉ có chủ nhân của nó mới có thể mở ra. “ Vâng vâng! Ngươi... ngươi đừng làm bậy nhé!” Lương Thực há miệng run rẩy nói, đồng thời phân một tia ý niệm lấy đồ vật trong thắt lưng trữ vật ra. Trong chốc lát này Mã Viễn cùng Hề Ngọc Kiều đã vọt tới. “ Nếu không muốn hắn chết thì lập tức đứng lại cho ta! “ Phong Nhược quát lên một tiếng lớn, một chân đạp ở cổ Lương Thực, một tay cầm Ánh Nguyệt đoản đao nhắm vào mắt trái gã. Nghe tiếng quát của Phong Nhược lại nhìn thấy tình trạng thảm thiết của Lương Thực dù Mã Viễn và Hề Ngọc Kiều không muốn cũng phải dừng lại, dù sao thì Lương Thực cùng bọn hắn cũng có tình cảm sư huynh đệ mười mấy năm, tự nhiên không muốn hắn chết! “ Khốn khiếp! Rốt cuộc người muốn thế nào? Lập tức thả hắn ra! Nếu không ta sẽ làm cho người hối hận cả đời!” Mã Viễn siết chặt nắm đấm, mặt nổi gận xanh giận dữ hét, nhìn dáng vẻ của hắn dường như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Nhược! “ Rất đơn giản, cho tất cả Ngũ Hành thạch trên người các ngươi vào trong túi càn khôn rồi ném tới đây, nếu như thiếu một viên ra sẽ dùng một con mắt của hắn tới thay thế!” Phong Nhược bình tĩnh nói, uy hiếp của Mã Viễn hắn còn không để vào mắt . “ Ngươi đừng nằm mơ!” Mã Viễn nổi trận lôi đình quát! “ Ồ ồ! Thế sao? Lương Thực, ngươi nghĩ thế nào? “ Phong Nhược cười lạnh một tiếng, thanh đoản đao Ánh Nguyệt trong tay cũng lướt nhẹ trên sống mũi của hắn. “ Đừng đừng! Mã sư huynh, Hề sư huynh, coi như cho đệ mượn có được không!” Lương Thực gần như nức nở khẩn cầu nói. “ Nhanh một chút, đại nhân ta thời gian không nhiều, sự kiên nhẫn cũng có hạn! Mau cho tất cả ngũ hành thành cho vào túi càn khôn ném tới đây!” Phong Nhược trầm giọng quát lên. Mã Viễn cùng Hề Ngọc Kiều oán độc nhìn chòng chọc vào Phong Nhược một lát, sau đó miễn cường gom Ngũ Hành thạch trên người vào trong một cái túi càn khôn ném tới. “ Hai người các ngươi lập tức lui về phía sau trăm trượng, còn nữa, thu phi hành linh thú của các ngươi lại!” Phong Nhược không cho bọn hắn cơ hội phản ứng, lập tức quát lên, dù sao thực lực hai người này không hề thấp, nếu không mở rộng một chút khoảng cách thì hắn trốn không thoát được. Giờ phút này hai người Mã Viễn cũng chỉ có thế làm theo lời phân phó của Phong Nhược, nhưng trong lòng đều hận Phong Nhược tới mức muốn lột da róc xương, hút máu nấu tủy!” ( dã man quá ) Thừa dịp Mã Viễn cùng Hề Ngọc Kiều lui về phía sau Phong Nhược nhanh chóng trút toàn bộ Ngũ Hành thạch vào túi càn khôn của mình, sau đó tiếp tục thu lại toàn bộ Ngũ Hành thạch của Lương Thực, còn những đồ đạc linh tinh khác hắn không động tới. Vì toàn bộ sức chú ý của hắn bị một miếng ngọc giảm màu xanh lá cây hấp dẫn, nếu hắn đoán không sai thì trong đó ắt là ghi lại tâm pháp Thanh Vân quyết từ tầng thứ hai tới tầng thứ năm! Trong tích tắc Phong Nhược thật sự muốn lấy ngọc giản kia tới đây, nhưng hắn vẫn hiểu nếu cầm tới chỉ có con đường chết. Hắn biết Thanh Vân tông khống chế tâm pháp tu luyện rất nghiêm khắc, nếu như hắn dám động tới miếng ngọc giản này, chỉ cần đám người Mã Viễn bẩm báo lên trên một tiếng lập tức sẽ có tầng lớp cao thủ Thanh Vân tông tới xử lý hắn. Nhưng nếu cứ thế bỏ qua thì thật là tiếc! Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Nhược một tay đánh ngất Lương Thực, lúc này tranh thủ thời gian ghi nhớ nội dung tâm pháp trong miếng ngọc giản. Cũng may do khoảng cách khá xa nên hai người Mã Viễn không cách nào nhìn rõ động tác của Phong Nhược, cũng không dám mạo hiểm xông tới. Phong Nhược cũng không trì hoãn quá lâu, sau khí hắn nhớ rõ tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai lập tức ném ngọc giản xuống, quay người hướng về phía sâu trong Đông Phong bỏ chạy. Như thế thì đám người Mã Viễn cũng chỉ cho rằng hắn ham muốn Ngũ Hành thạch, dù sao thì một tên tạp dịch có bao nhiêu kiến thức, có thể sau chuyện này đám người Mã Viễn hận hắn tới tận xương tủy nhưng chỉ cần cao tầng Thanh Vân tông không tham dự thì hắn vẫn có con đường sống. Chỉ là đám người Mã Viễn có nằm mơ cũng không được rằng hắn đã ghi nhớ lại tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, chỉ cần hắn tiến vào Luyện Khí trung kỳ thì khi gặp lại chưa chắc hắn sẽ ở thế hạ phong! Sau khi Phong Nhược bỏ chạy Mã Viễn cùng Hề Ngọc Kiều lập tức vọt lên, nhưng do khoảng cách quá xa, nơi này lại um tùm rậm rạp không thể sử dụng thú cưỡi phi hành nên bọn họ đành buông tha cho việc tiếp tục đuổi giết, dĩ nhiên còn có một phần nguyên nhân do thủ đoạn hung tàn của Phong Nhược nên bọn hắn không dám mạo hiểm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: