[Dịch]Phong Ngự

Chương 28 : Nhất cấp thi quỷ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi mặt trời xuống núi bóng tối ập tới rất nhanh, nhìn từ phía xa cây cối đường như bị một luồng khí đen nuốt vào, cho dù chú tâm hết sức cũng chỉ nhìn được đại khái mà thôi. Trên bầu trời không biết từ bao giờ đã xuất hiện những tầng mây thật dày, gió núi gào thét xuyên qua những rừng cây giống như tiếng gào thê thảm của oan hồn. Mấy người Phong Nhược hiện đang ngồi cạnh đám lửa im lặng không nói gì, cái thôn quỷ quái kia như cái gai trong lòng họ, làm cho mỗi người đều cảm thấy bất an, nếu không phải thú cưỡi phi hành đã mệt mỏi sau khi phải bay thời gian dài thì bọn họ đã sớm rời xa nơi này. “ Hả? Đây là mùi gì? “ Một luồng khí cực kỳ tanh hôi theo gió núi thổi tới, Khúc Vân là người đầu tiên nhận ra. “ Đây là mùi thi thể mục rữa! “ Phong Nhược thấp giọng đáp, hắn không hề xa lạ với loại mùi này, năm đó trên chiến trường chém giết có lúc sẽ đánh nhau mấy tháng không nghỉ, cũng không có người đi thu lại những xác chết kia, chúng trở nên rữa nát tạo nên mùi hôi thối mà cách vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy. Nhưng tại sao loại mùi này lại xuất hiện trong những cơn gió kia? Phong Nhược nhớ rất rõ từ lúc chạng vạng tới gió hướng gió thổi tới chưa hề thay đổi. Phong Nhược đang định nhắc nhở mọi người thì từ phía dốc núi truyền tới một tràng tiếng bước chân lảo đảo, dường như có rất nhiều người đang bò lên trên núi, mà luồng khí tanh hôi kia càng lúc càng đậm! Lúc này thì ai cũng biết chuyện này không đơn giản, mọi người vội vàng rút ra kiếm khí của mình, đề phòng nhìn về phía dưới núi, đáng tiếc là do trời quá tối và đăng sau lưng mọi người là đống lửa lớn nên không thấy rõ điều gì! “ Mọi người chuẩn bị chiến đấu! “ Khúc Vân thấp giọng phân phó, tiện tay rút trong đống lửa ra một cây củi đang bị lửa đốt cháy hừng hừng, ném về phía dưới núi, đám người Phong Nhược cũng làm y như vậy! Sau khi vài cây củi cháy sáng rơi về phía dưới núi, vô số những khuôn mặt trắng bệch hiện ra trong mắt mọi người, từ mùi hôi thối phát ra từ đám người này có thể biết được họ chết đã lâu, nhưng làm cho đám người Phong Nhược khó có thể tin được là những thi thể này dường như còn linh hoạt hơn cả những người còn sống nhiều, mười ngón tay còn mọc ra những đoạn móng dài sắc bén, dưới ánh sáng của ngọn lửa những móng tay này lóe lên những ánh sáng âm u, chắc chắn trên đó đầy kịch độc! “ Bọn họ.... bọn họ chính là những thôn dân mất tích kia! Làm sao họ lại biến thành như vậy? “ Đường Thanh đột nhiên kêu lên. “ Đây là thi quỷ cấp một! Bọn họ không còn là người nữa rồi! Không được để cho bọn họ đến gần trận pháp phòng ngự, nếu không thì tối nay chúng ta đừng mong chạy thoát được một người! “ Phương Huyễn sư huynh, ngươi điều khiển trận pháp phòng ngự, những phương hướng khác có thể sẽ còn những con thi quỷ lẻ tẻ xông tới sẽ do ngươi xử lý, còn chúng ta cứ hai ngươi tạo thành một nhóm thay nhau đánh ra ngoài, sau khi pháp lực tiêu hao khá nhiều thì lui về, Khổng Phi ngươi cùng ta một nhóm, Đổng Nhạn Ngu cùng Nghiêm Minh một nhóm, Phong Nhược cùng Đường Thanh thành một nhóm, Phong Nhược ngươi phải cẩn thận những móng tay của mấy tên thi quỷ kia, trên người ngươi không có sáo trang phòng ngự rất dễ bị trúng độc!” Khúc Vân sau khi phân phó xong kêu Khổng Phi một tiếng liền dẫn đầu xông ra ngoài, những tên thi quỷ kia đã xông tới sườn núi, cách phạm vi bao phủ của trận pháp có mười trượng, lúc này nhờ ánh lửa mà mọi người đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của đám thi quỷ kia. Ngoài những móng tay biến dị này thì đám thi quỷ vẫn giữ nguyên hình người ,thậm chí quần áo trên người cũng không bị hư hỏng nhiều, nhưng những khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt vô hồn kia làm cho người ta sợ hãi tới dựng hết tóc gáy! Khúc Vân quả nhiên là người có thực lực mạnh nhất, bước mấy bước đã vượt qua mười trượng, thanh kiếm khí nhị phẩm trong tay cũng tuôn ra những tia sáng vàng rực, thanh kiếm khí của hắn hóa ra được tinh luyện bởi hạ phẩm Ngũ Hành thạch có thuộc tính kim, điều này làm cho kiếm khí của hắn sắc bén hơn bình thường rất nhiều. “ Giết! “ Trong tiếng quát khẽ chỉ nhất những tia sáng vàng rực xẹt nhanh như tia chớp trong bóng tối, ba con thi quỷ cấp một phía trước lập tức bị chém đứt phần eo, Khúc Vân dường như không ảnh hưởng gì, thanh kiếm khí trong tay như bay múa, tất cả những con thi quỷ cấp một trong vòng ba trượng đều bị hắn một kiếm giết chết! Mà lúc này Khổng Phi ở phía sau mới giết được hai tên thi quỷ, hiển nhiên là chưa quen với việc này. May là phần lớn thi quỷ xông tới đã bị Khúc Vân chặn lại cho nên Khổng Phi tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì. Trong chốc lát ngắn ngủi hơn ba mươi con thi quỷ xông lên đã bị Khúc Vân giết chết, nhưng pháp lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao rất nhiều, không còn cách nào khác đành lui vào bên trong trận pháp tranh thủ ngồi xuống khôi phục pháp lực, đồng thời sử dụng Hoạt Lạc tán. “ Để chúng ta tới trước! “ Phong Nhược cùng Đường Thanh đang muốn xông ra thì Nghiêm Minh và Đổng Ngạn Ngu đã nhào tới, kiếm khí trong tay bọn họ chỉ là nhất phẩm nhưng mỗi người đều cực kỳ dũng mãnh, hai người đều mạnh hơn Khổng Phi nhiều, lại có thể phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, cho nên dù không giết được nhiều thi quỷ như Khúc Vân nhưng vẫn có thể chặn lại phần lớn thi quỷ dưới sườn núi. Nhưng dường như số lượng thi quỷ rất nhiều, thời gian mới trôi qua một nén nhang mà pháp lực hai người đã tiêu hao gần hết . “ Chúng ta lên!” Không đợi Nghiêm Minh cùng Đổng Ngạn Ngu lui về Đường Thanh không nhịn được gầm lên một tiếng lao ra ngoài, nhưng động tác của Phong Nhược càng nhanh hơn hắn, chữ “ lên “ còn chưa dứt Phong Nhược đã mượn hiệu quả thân pháp của Phi Phượng thủ trạc mà lao ra mấy trượng! “ Mập mạp ngươi mau lui lại! “ Phong Nhược quát một tiếng vọt tới bên cạnh Nghiêm Minh, gánh tới phân nửa áp lực của hắn, trực tiếp đối mặt với hai cái thi quỷ, mà cùng với đó thì một móng tay bén nhọn dài cả thước đâm về cách chóp mũi hắn mấy tấc, chỉ cần hai tên thi quỷ kia hơi nghiêng về phía trước là đã làm Phong Nhược bị thương. Nhưng đúng lúc này một tia ánh sáng lạnh lẽo như tia chợp xẹt tới chặt dứt hoàn toàn bốn cánh tay của hai con thi quỷ, gần như đồng thời thân hình Phong Nhược hơi nhún liền nhẩy lên cao hơn một trượng, trong nháy mắt đã dùng Thanh Phong kiếm xẹt qua lấy đầu ba tên thi quỷ! Chuỗi động tác liên tiếp này đều được ngọn lửa chiếu rõ, nhưng dù là Đường Thanh vừa mới xông tới gần cũng không dám tin vào mắt mình.Thực lực của hắn trong đám người chỉ xếp sau Khúc Vân, cũng vì thế mà Khúc Vân để cho hai người bọn họ trở thành một nhóm mục đích của Khúc Vân chính là quan tâm tới hai người thực lực yếu nhất bọn họ. Khổng Phi thì không cần nói tới, hiện giờ vẫn còn đang run như cầy sấy ở trong trận pháp! Nhưng sao Phong Nhược thể hiện ra còn mạnh hơn hắn? Quan trọng là dường như Phong Nhược không hề sử dụng pháp lực của bản thân! Trong tích tắc ngẩn người của Đường Thanh Phong Nhược đã tiếp tục giết được hai con thi quỷ, kiếm khí trong tay như nước chảy mây trôi liên miên không dứt, nếu như lúc trước Khúc Vân chém giết hoàn toàn dựa vào lượng pháp lực dồi dào cùng sự sắc bén của kiếm khí nhị phẩm thì bây giờ Phong Nhược chém giết hoàn toàn dựa vào kỹ xảo xuất thần nhập hóa! Thực tế trong lòng Phong Nhược cũng dâng lên từng trận sảng khoái! Những tên thi quỷ này mặc dù hơi kinh tởm, tốc độ cũng nhanh hơn người bình thường một chút nhưng vẫn là tốc độ của loài người, mà Phong Nhược hắn là ai? Hắn từ mười mấy tuổi đã bắt đầu chém giết trên chiến trường! Thứ mà hắn không thiếu nhất chính là kỹ xảo giết người! Cái móng tay dài một thước kia thì sao? Kể cả là núi thương rừng đao thì Phong Nhược vẫn có thể liên tục chặt xuống mười mấy cái đầu, huống hồ thể chất của hắn bây giờ đã tăng thêm mấy lần so với trước kia, cùng với hiệu quả thân pháp của Phi Phương thủ trạc và sự sắc bén của Thanh Phong kiếm khí thì nơi hắn đi qua đều không có đối thủ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: