[Dịch]Phong Ngự

Chương 59 : Săn giết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Mọi người đã nhớ kỹ chưa? Ta nhắc lại một lần nữa nhé. Sau khi dụ được con Hàn Băng thú ta sẽ mở Như Sơn trận pháp ra hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nó. Phong Nhược cùng Đường Thanh lập tức tấn công nó từ phía sau. Còn Bành Việt sẽ phụ trách tấn công từ xa, nếu phát hiện Hàn Băng thú phun ra băng nhũ thì lập tức dùng pháp thuật Hỏa cầu đánh rơi nó. Nếu không thì Lăng Vân sáo trang của ta chỉ có thể chống đỡ ba lần thôi! Núp sau một tảng đá thật lớn trên đồi, Lam Lăng không yên tâm hỏi lại một lần nữa. Vì hôm qua con Hàn Băng thú cấp bốn này xuất hiện quá đột ngột, thêm nữa là trời đã tối nên nàng mới bảo mấy người Phong Nhược rời khỏi đó mấy trăm dặm. Sáng sớm này thì mọi người mới lặng lẽ đi tới. “Rõ rồi! “ Mấy người Phong Nhược thấp giọng đáp. Mặc dù thực lực của con Hàn Băng thú này rất mạnh nhưng Lam Lăng lại cho rằng có cơ hội giết chết được nó. Một mặt do nàng từng có kinh nghiệm săn giết linh thú cấp bốn rồi, mặt khác là hình huống trước mắt của họ rất cần Ngũ Hành thạch, không thể không mạo hiểm một lần! “Tốt! Mọi người theo sau ta! “ Lang Lăng hít sâu một hơi sau đó dẫn đầu nhảy ra ngoài. Theo sau là Phong Nhược và Ngân Giáp Thiên Chu, cuối cùng là Đường Thanh và Bành Việt. Bọn họ cũng không sử dụng linh thú phi hành do sợ con Hàn Băng thú cấp bốn kia phát hiện ra. Với tốc độ kinh khủng kia của nó thì mọi người sẽ không kịp hạ xuống đất tấn công được nữa, không bằng tiến tới từ mặt đất còn hơn. Tất nhiên bằng thân thủ của đám Lam Lăng, Phong Nhược thì tốc độ cũng không hề chậm. Rất nhanh, thung lũng có thể là nơi ẩn náu của con linh thú đã xuất hiện trước mắt mọi người. Lam Lăng ra dấu về phía sau, lập tức cả đám Phong Nhược hạ thấp người sẵn sàng chiến đấu. “Phong Nhược, ngươi không có kinh nghiệm săn linh thú cấp cao, không nên hốt hoảng bừa bãi, càng không được đi loạn. Nếu như gặp nguy hiểm thật sự thì nhớ mở ra phòng hộ của Thanh Loan thủ trạc! “ Lam Lăng không quay đầu lại nhưng cũng không nhịn được nhẽ dặn dò Phong Nhược một lần nữa. Trong bốn người thì Đường Thanh và Bành Việt cũng đã từng săn giết linh thú cấp bốn rồi, dù Phong Nhược có thể dùng một chiêu đánh bại Vi Đà nhưng không có nghĩa là hắn có thực lực giết chết con Hàn Băng thú có lực phòng ngự rất mạnh kia. Nhất là tốc độ của Hàn Băng thú không hề chậm. “Đệ biết rồi! “ Đối với sự dặn dò của Lam Lăng, Phong Nhược chỉ đành cười khổ. Hắn không phải là tiểu tử mới ra đời đầu còn phân trâu, sao lại không hiểu được nặng nhẹ, huống hồ ngày trước hắn còn trải qua sinh tử trên chiến trường mười mấy năm. Thế nhưng đây dù gì cũng là sự quan tâm của Lam Lăng, hắn không có cách nào từ chối cả. Lúc này Lam Lăng đã thả Tuyết Vân điêu ra để nó bay quanh quẩn trên bầu trời trong thung lũng. Làm thế chủ yếu là dụ con Hàn Băng thú cấp bốn kia ra. Quả nhiên chỉ trong chút thời gian, một tiếng rống giận giữ vang lên từ thung lũng, thế nhưng Tuyết Vân điêu của Lam Lăng không bỏ đi mà còn cố ý hạ xuống vài chục trượng nữa. Kiểu khiêu khích này lập tức chọc giận con linh thú cấp bốn kia. Chỉ thấy nó dùng tốc độ cực nhanh leo lên một gốc cây đại thụ sau đó mở cái miệng to như chậu máu bắn ra một chùm sáng lạnh lẽo! Mà Tuyết Vân điêu vẫn hành động trước một bước, lập tức vỗ cánh bay về phía đám người Phong Nhược đang ẩn nấp, khó khăn lắm mới tránh thoát được chùm sáng kia. Mấy người Phong Nhược nhìn thấy cảnh này lập tức bị dọa cho kinh hãi, đồng thời càng thêm khâm phục Lam Lăng. Một khi Tuyết Vân điêu bị chùm sáng kia đánh trúng dù không chết cũng phải trọng thương. Vậy mà Lam Lăng lại điên cuồng như thế dùng chính linh thú phi hành của mình làm mồi nhử, chẳng những dẫn dụ được con Hàn Băng thú cấp bốn mà còn tiêu hao một lần công kích băng nhũ của nó! Nếu đổi lại là Phong Nhược thì nói sao hắn cũng không làm như vậy! Mà khi bóng dáng của Hàn Băng thú xuất hiện cách đó hơn trăm trượng, Lam Lăng quát khẽ một tiếng dẫn đầu nhào ra, cùng lúc đó thì Lăng Vân sáo trang trên người nàng cũng phát ra một vầng ánh sáng xanh da trời xen lẫn màu vàng bao phủ toàn thân Lam Lăng. Đây là hiệu quả khi kích hoạt hoàn toàn Như Sơn trận và Phong Hành trận pháp. Đám người Phong Nhược cũng theo sát vọt tới, luôn giữ khoảng cách mười mấy trượng với Lam Lăng. Còn Bành Việt lại đi tụt về phía sau ba mươi trượng, khoảng cách này đủ để hắn tránh khỏi sự công kích của Hàn Băng thú đồng thời có thể thi triển pháp thuật Hỏa cầu tham gia vào trận chiến! Khi đám người Phong Nhược Lam Lăng đột nhiên tuôn ra, con Hàn Băng thú lập tức thay đổi mục tiêu tấn công. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, nhảy lên mấy cái đã vọt tới phía trước cả trăm trượng. Tốc độ kinh khủng này phối hợp với lực nhảy xuống tạo thành uy thế dường như làm cho cả khu rừng này rung chuyển theo, mà đám người Phong Nhược đang vọt tới trước cũng không kìm được mà hơi đình trệ, từ đó có thể thấy được sự đáng sợ của con Hàn Băng thú cấp bốn này. Thế nhưng Lam Lăng dẫn đầu đội ngũ tốc độ càng lúc càng nhanh, mà ánh sáng xanh vàng trên người nàng càng lúc càng trở nên choi mắt hơn, thanh kiếm khí tam phẩm trong tay nàng cũng phát ra ánh sáng màu vàng kim dài tới năm sáu thước! “Hây! “ Chỉ trong nháy mắt, Lam Lăng đã cùng Hàn Băng thú liều mạng ở đó. Dù nàng nhỏ bé hơn nhiều so với thân hình khổng lồ của con linh thú cấp bốn nhưng bằng vào sức mạnh và năng lực phòng ngự của Lăng Vân sáo trang mà có thể chặn lại con linh thú đang đà vọt tới trước! Cùng lúc đó thanh kiếm khí cấp ba trong tay nàng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ nhanh như chớp đâm vào ngực Hàn Băng thú, đáng tiếc là không làm nó bị thương nặng được. Nó nhấc móng trái lên đánh một cái đã đẩy lùi Lam Lăng về sau mấy bước liền! Thật may ngay lúc này Phong Nhược dựa vào Thanh Loan thủ trạc và đôi giày chiến kia dốc toàn lực vượt qua Đường Thanh mười mấy trượng, dẫn đầu vọt tới bên trái Hàn Băng thú đồng thời sử dụng Băng Sương kiếm khí đâm về mắt trái của con linh thú này! Dù con Hàn Băng thú tránh thoát được lần tấn công này nhưng cũng làm cho sự chú ý của nó chuyển sang Phong Nhược. Không kịp nhìn thấy nó làm thế nào chỉ nghe “ Soạt “ một tiếng đã nhảy lên cao ba trượng, lao thẳng về Phong Nhược cách đó không xa. Một khi bị cặp móng vuốt to lớn của nó đánh trúng Phong Nhược dù không chết cũng phải trọng thương! Biến hóa này dù ngoài dự tính của Phong Nhược nhưng trong đầu hắn vô cùng tỉnh táo. Hai chân đạp xuống đất đồng thời truyền một luồng pháp lực vào đôi giày chiến, lập tức cả người hắn như tên bắn lao về bên trái! “Đoành! “ Một chiêu thất bại này của Hàn Băng thú cũng làm cho phạm vi mười mấy trượng xung quanh này bị chấn động run rẩy không ngừng, thậm chí Phong Nhược vừa rơi xuống mặt đất cũng cảm thấy đứng không vững. Thế nhưng lúc này Ngân Giáp Thiên Chu liên theo sát phía sau Phong Nhược chợt nào tới, tám cái chân kèm theo răng cưa sắc bén “ Xoẹt xoẹt xoẹt “ quơ lên. Trong nháy mắt trên người Hàn Băng thú xuất hiện thật nhiều vết máu! Đáng tiếc do cấp bậc chênh lệch nên điều này chỉ như vết thương nhỏ đối với Hàn Băng thú! Lúc này Hàn Băng thú to như một con bò đực dùng sức vung mạnh thân thể một cái liền đánh Ngân Giáp Thiên Chu tội nghiệp bay ra mười mấy trượng! Nhưng nhờ có Phong Nhược và Ngân Giáp Thiên Chu quấy nhiễu cho Lam Lăng cơ hội khôi phục. Ngay trong lúc Ngân Giáp Thiên Chu bị đánh bay thì một tia sáng vàng rực rỡ lóe lên, đâm thẳng vào bụng của con Hàn Băng thú cấp bốn! Mà cùng lúc đó máu tươi phun ra như suối! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: