[Dịch]Phong Ngự
“ Nếu mình có một cái nồi sắt thì tốt rồi, có thể nấu ít canh thịt chẳng hạn! “ Phong nhược tự nhủ, do có túi càn khôn cho nên thịt của Hắc Linh Ly có thể bảo tồn được rất lâu, liên tục hai ngày sau hắn đều nướng thịt ăn, đáng tiếc là trừ ra lần ăn đầu tiên hương vị còn khá ngon, về sau thì hơi đau đầu một chút, dù sao thì không có gia vị thêm vào không thể so sánh với thịt nướng thơm ngon của thế giới phàm nhân.
Làm Phong Nhược mấy ngày hôm nay cảm thấy vui mừng là qua hai ngày mà không thấy thiếu nữ áo lam tới ăn cơm chùa, nhưng cũng làm cho hắn sợ bóng sợ gió.
Phong Nhược cũng biết thiếu nữ áo lam đã tới tu vi Luyện Khí trung kỳ, mặc dù còn chưa tới cảnh giới tích cốc nhưng cũng không để ý nhiều đến cái món thịt nướng này của hắn. Nhất là có lẽ bọn họ đã sớm quen mùi vị đáng sợ của bánh gạo nên không quen hưởng thụ những món ăn ngon, nếu không thì tại sao tên gian thương Khúc Vân cùng với tên Khổng Phi keo kẹt kia giết được nhiều linh thú như vậy mà không thấy bọn họ ăn thịt nướng?
Phong Nhược dập tắt đống lửa rồi tiện tay cho mười tám con Tuyết Linh tằm ăn xong mới đi về phía sơn môn của Thanh Vân tông, hai ngày vừa rồi hắn lại mạo hiểm tới Đông Phong một lần nữa, cuối cùng cũng hái đủ ba trăm cây Ngưng Huyết thảo, sau khi lưu lại mười cây để thử tự chế luyện Chỉ Huyết tán, hắn liền muốn đi trả bớt một phần nợ lần của mình.
Thanh Vân tông sơn môn xây dựng trên đỉnh của Chủ Phong, cực kỳ rộng rãi, tất cả có hơn mười tòa đại điện cùng một số tòa quảng trường, trong đó lại chia ra Thiên Cơ viện cùng Thiên Xu viện, tên gian thương Khúc Vân cùng với tên Khổng Phi keo kiệt kia đều là đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ viện, chỉ là với thân phận tạp dịch của Phong Nhược thì cũng chỉ có thể ra vào một chút khu vực ngoại vi, không thể nắm rõ nhiều tình hình.
Những đại điện bên ngoài này chính là nơi đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông cư trú, mỗi người đều có riêng của mình một căn phòng nhỏ, hơn nữa còn có thêm đan phòng, tĩnh thất ..v.v.., đãi ngộ tốt hơn Phong Nhược cả trăm lần, cũng may là Thanh Vân tông chỉ có hơn ba trăm môn nhân, đệ tử đời thữ ba cũng không vượt qua một năm sáu mươi người nếu không thì Thanh Vân tông không thể không xây dựng thêm.
Hâm mộ thì hâm mộ nhưng Phong Nhược cũng không dám hi vọng xa vời rằng mình có ngày trở thành đệ tử chính thức của Thanh Vân tông, vì yêu cầu thu đệ tử của Thanh Vân tông quá khắc nghiệt, tất cả đều lựa chọn hài nhi ( trẻ em ) từ năm tuổi trở xuống, trừ phi là một số dạng thiên tài tu luyện thì có lẽ sẽ được đặc cách thu nhận.
Mà cách thu nhận môn nhân này chắc chắn sẽ đảm bảo trình độ trung thành của môn nhân đệ tử rất cao, dù sao thì cũng hiếm người nào có thể phản bội một nơi mình đã sinh sống từ nhỏ, quá quen thuộc với mình.
Trừ ra đệ tử đời thứ ba, Thanh Vân tông còn có đệ tử đời thứ hai và đời thứ nhất nữa, đệ tử đời thứ nhất chính là để chỉ môn nhân cùng thế hệ với chưởng môn, khi mà chưởng môn thoái vị thì đệ tử đời thứ hai sẽ tự động trở thành đời thứ nhất, đệ tử đời thứ ba cũng tương tự trở thành đệ tự đời thứ hai, mà lúc đó cũng là lúc Thanh Vân tông tiếp tục thu nhận thêm đệ tử, thế nên tuổi của đại đệ tử của Thanh Vân tông cũng không chênh lệch nhau quá lớn, cao lắm cũng không vượt qua nhau mười tuổi.
Cũng do lựa chọn đệ tử đều rất kỹ càng khắc nghiệt nên tốc độ tu luyện của đệ tử đời thứ ba không chênh lệch nhau quá lớn, nhưng cũng phải không có ngoại lệ, giống như ba tên ác bá trong miệng Khổng Phi rõ ràng bộ lộ tài năng tu luyện vượt qua mọi người nhiều.
Thanh Vân tông cũng không quản lý quá nghiêm khắc đệ tử đời thứ ba của mình, ít nhất thì Phong Nhược cho là như vậy, bọn họ còn phải trồng Hương Linh thóc có cái nhét vào bụng của mình, còn phải đi kiếm Ngũ Hành thạch để mua sắm sáo trang cùng binh khí các loại, người nào người nấy đều bận rộn hơn Phong Nhược.
Chỉ đến khi tấn cấp lên Trúc Cơ kỳ thì mới có thể trở thành đệ tử hạch tâm của Thanh Vân tông, nhận thêm một chút ưu đãi mà thôi.
Đi qua một số tiểu viện, Phong Nhược cuối cùng cũng dừng lại ở một tòa tiểu viện được cây cối rậm rạp bao phủ, nơi đây chính là chỗ ở của vị sư huynh chuyên luyện đan kia.
Nhẹ nhàng gõ cửa tiểu viện vài cái, Phong Nhược liền lặng lẽ đứng chờ, có thể vị sư huynh kia đang trong quá trình luyện đan, không thể quấy rầy.
Tất nhiên là với thực lực của Phong Nhược thì dù muốn quấy rầy cũng không được, tiểu viện mà Thanh Vân tông phân cho đệ tử đời thứ ba không phải tiểu viện bình thường mà đều có thêm trận pháp phòng hộ, đừng nói Phong Nhược mà ngay cả một ít linh thú bình thường cũng không có cách nào tiến vào.
Ngoài những trận pháp thần bí, thứ làm Phong Nhược càng thêm hâm mộ những đệ tử đời thứ ba này là những cây linh mộc cấp thấp được trồng ở trong tiểu viện, nó có thể giúp cho chủ nhận gian phòng hấp thu linh khí trong trời đất, mà có đầy đủ linh khí để tu luyện thì tốc độ muốn chậm cũng không chậm được.
Chỉ là lần này Phong Nhược cũng không phải đứng chờ ở cửa quá lâu, một đạo linh phù hiện lên làm cánh cửa viện không gió mà tự mở.
Thấy cảnh này Phong Nhược vội vàng đi vào, đột nhiên một luồng khí tức vô cùng mát mẻ thổi tới, luồng khí tức này vô cùng kỳ quái, chỉ thoáng cảm nhận một chút cũng để toàn thân hắn thoải mái dễ chịu vô cùng, chẳng cần nói cũng đoán được đây là công dụng của linh mộc cấp thấp, nếu như có linh khí sung túc như vậy thì dù như tư chất thấp như Phong Nhược tiến vào Luyện Khí sơ kỳ cũng không có vấn đề.
Đáng tiếc là suy nghĩ này cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, loại đãi ngộ xa hoa này không phải một chân tạp dịch như Phong Nhược có thể có.
Nhanh chóng đi qua những mảnh trồng linh dược trung cấp cùng cao cấp, Phong Nhược cuối cùng cũng dừng lại tại đại sảnh, bên trong đại sảnh đã có sẵn hai người nam tử trẻ tuổi đang nói cười vui vẻ.
Nhìn thoáng qua hai người ở đại sảnh Phong Nhược liền bình tĩnh cúi đầu thi lễ nói : “Tham kiến Ninh sư huynh, Đoạn sư huynh! “
Một trong hai người này là Ninh sư huynh, am hiểu luyện đan, cũng chính là chủ nợ của Phong Nhược, người còn lại là Đoạn Uyên – cũng là một đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông.
Ninh Viễn là tên của vị Ninh sư huynh này, nghe nói vị này có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, cũng là người đứng đầu của đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ viện, bình thường nói cười vui vẻ, nhưng nếu nghĩ người này hòa nhã thì sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Sở dĩ Ninh Viễn cho Phong Nhược làm công việc hái dược thảo do gần đây hắn có nhu cầu cấp bách sử dụng những loại linh thảo cấp thấp ngày, ngoài Phong Nhược ra thì còn có mấy người đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông cũng nhận việc này.
Còn Đoạn Uyên là đệ tử của Thiên Xu viện, thực lực cũng rất mạnh.
Nhìn thấy Phong Nhược xuất hiện Đoạn Uyên chỉ nhìn lướt qua liền tiếp tục nhàm nhã dùng linh trà, vốn không có ý tứ nói chuyện với Phong Nhược. Nghĩ đến cũng đúng, hắn là một người tu đạo chẳng lẽ lại đi nói chuyện với một phàm nhân.
Ninh sư huynh thì khác, nhìn Phong Nhược cẩn thận một lần rồi cười nói : “Không tệ! Một tháng không thấy mặt pháp lực ngươi lại tăng thêm một chút, lần này người thu hái được bao nhiêu linh thảo vậy? “.
“Hồi bẩm Ninh sư huynh, đệ hái được ba trăm cây Ngưng Huyết thảo! “ Phong Nhược vội vã lấy ra ba trăm cây Ngưng Huyết thảo.
“Ba trăm cây? “ Trong mắt Ninh sư huynh lộ ra một chút thất vọng, lắc đầu nói : “Phong Nhược, cũng không phải ta làm khó ngươi mà tốc độ thu thập của ngươi quá chậm, những tiểu sư đệ khác một ngày có thể hái được tầm đó linh thảo mà người lại mất tới một tháng để hoàn thành, nếu tiếp tục chậm như vậy thì có thể ta không cần dùng tới những linh thảo cấp thấp này nữa rồi! Nhưng thôi, chuyện này với người cũng quá khó khăn, khoản nợ năm viên Ngũ Hành thạch coi như xóa đi, người cũng đừng đi hái linh thảo nữa mà an ổn sống nốt kiếp này cũng không tệ rồi, ngươi tạm thời lui ra đi!”.
“Đa tạ Ninh sư huynh! “ Phong Nhược sửng sốt một lúc, sau đó sắc mặt liền bình tĩnh trở lại đi ra khói tiểu viện, mãi đến khi đi được một đoạn hắn mới quay lại nhìn những căn phòng trùng trùng điệp điệp, lúc này hắn mới nhận thức rõ ràng khoảng cách giữa hắn và những đệ tử Thanh Vân tông quá xa, coi như hắn tiếp tục có gắng thì cũng bị người ta khinh thương và thương hại!
“Được rồi! Coi như tình huống này cũng không quá xấu! “ Phong Nhược hít sâu một hơi, cười cười một chút rồi quay người rời đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: