[Dịch]Phong Ngự

Chương 76 : Trấn Thiên tông


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thoáng cái đã qua ba ngày, đám người Phong Nhược cũng đã chuẩn bị thật đầy đủ để đi xa. Ngoài số Hương Linh thóc ra thì mỗi người còn được trang bị thêm một con Kên Kên cấp hai nữa, như thế thì có thể liên tục phi hành thậm chí còn có thể nhanh chóng chạy trốn. Những con Kên Kên cấp hai này đều là chiến lợi phẩm trước đây của Phong Nhược, chứ không thì số Ngũ Hành thạch vốn có của bọn hắn sao có thể mua nổi, trừ phi đổi hết toàn bộ hai viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia chắc mới được. Tất nhiên để tránh phiền toái Phong Nhược còn cố ý bao biện cẩn thận, biến những con Kên Kên này thành của hắn mua tới. Dù sao hiện nay công tác hậu cần của tiểu đội đều do hắn phụ trách. Tuy là sắp phải đi xa nhưng tất cả mọi người kể cả Lam Lăng ai nấy mặt mày rạng rỡ vui mừng, việc này chẳng liên quan gì đến hắn mà do cây linh mộc kia thật sự bị héo rũ. Nghe nói tên cháu trai chủ nhà vì thế mà khóc ròng khóc rống suốt cả đêm, tiếng khóc vang xa mười mấy dặm liền. “Phong Nhược! Ngươi đúng là thần. Này! Không phải ngươi bị yêu nữ nhập vào đấy chứ? “ Đường Thanh không kìm được sùng bái hỏi. “Biến ngay, ngươi mới bị yêu nữ nhập vào thì có. Chẳng qua mấy ngày đó các ngươi liều mạng tu luyện nên không phát hiện được sự kỳ lạ của nó thôi! “ Phong Nhược giảo hoạt cười, thế nhưng trong lòng hắn lại đang nhớ về tình hình chiều qua hắn thăm dò được. Uy lực của hai tia Mộc Sát kiếm khí kia hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Phong Nhược. Hắn tưởng ít nhất phải cần tới hai ba ngày thì cây linh mộc kia mới chết héo được, ai dè chỉ sau mười hai canh giờ gốc linh mộc vốn tươi tốt vô cùng lại biến thành một khúc gỗ trụi lụi. Thế nhưng qua việc đó, Phong Nhược còn rất hưng phấn khi phát hiện ra khi hắn truyền pháp lực vào trong cây linh mộc chết nó, không ngờ lại nhận thấy trong đó phải có ít nhất mấy chục tia Tiên Thiên Mộc Sát! Việc này thật quá sức tưởng tượng. Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ tinh hoa của gốc linh mộc này đều bị chuyển hoá thành Tiên Thiên Mộc Sát! Quan trọng hơn hắn còn vô tình phát hiện ra một phương pháp nuôi dưỡng Tiên Thiên Mộc Sát số lượng lớn nữa nữa, khuyết điểm duy nhất của phương pháp này là hơi nham hiểm mà thôi! Thế nên hắn chẳng do dự chút nào, một hơi hấp thu mấy trăm tia Tiên Thiên Mộc Sát vào người, cuối cùng làm cho gốc linh mộc ba trăm năm tuổi này hoá thành tro bụi! Một lần mà thu được nhiều Tiên Thiên Mộc Sát thế lập tức làm cho uy lực Mộc Sát kiếm khí do Phong Nhược thi triển tăng lên gấp đôi, hơn thế nữa cự ly công kích của chiêu này còn vượt qua mười trượng liền. Tuy nhiên nhiều Tiên Thiên Mộc Sát như thế cũng làm cho Phong Nhược hao phí thật nhiều công sức mới kìm hãm được nó, điều này làm cho hắn lần đầu tiên nhận ra rằng một khi vật này nhiều lên thì rất khó để điều khiển được! “Phong Nhược! Đường Thanh! Hai người các ngươi thầm thầm thì thì cái gì thế! Đi thôi! “ Ở phía xa, Lam Lăng ngồi trên Tuyết Vân điêu hô về phía Phong Nhược và Đường Thanh. Hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu lam, ánh mặt trời chiếu rọi vào làm nàng toát lên một vẻ đẹp rực rỡ hiếm có. Hai tên ngố kia thấy vậy thoáng chốc ngẩn ngơ rồi vội vàng thả thú cưỡi của mình ra nhanh chóng đuổi theo. “Tốt lắm! Mọi người hãy theo sát ta! Ngàn lần vạn lần không được tụt lại sau! Còn nữa, lần này xuôi nam cứ hai ngày sẽ nghỉ ngơi một lần, mọi người kỹ nghĩ tranh thủ thay đổi thú cưỡi phi hành! “ Diệp Hoằng lớn tiếng chỉ đạo, thú cưỡi của hắn là một con Viêm Vũ Bạo Ưng cấp năm, một ngày bay mấy ngàn dặm chỉ là chuyện nhỏ. Uy áp nó phát ra ngoài mạnh gấp đôi so với con Kên Kên cấp ba của Phong Nhược, thế nên mấy con thú cưỡi phi hành của bọn Đường Thanh chỉ còn cách đi sau đó cả trăm trượng. Mà thú cưỡi của Hành Vô Cơ cũng cực kỳ bất phàm, như lời lão nói thì đây là một con Ác Linh hắc thứu cấp năm, người nó lúc nào cũng được bao phủ bởi một màn khói đen mù mịt, cặp mắt rực lửa như quỷ dữ làm người ta dù nhìn vào ban ngày cũng không nhịn được nổi hết cả da gà. Con Ác Linh hắc thứu này không phải sinh trưởng ở Thương Ngô giới mà nó là yêu vật lão lùng bắt được ở Ngũ Hành giới. Còn về thương thế nghiêm trọng của lão chắc cũng vì việc này mà ra. (Hắc Thứu: Đại bàng ) Đối với chuyện này Phong Nhược khá tin vào đáp án đó. Chỉ có những người tu đạo trở về từ Ngũ Hành giới mới có nhiều Ngũ Hành thạch đến thế, lại còn không coi Ngũ Hành thạch hạ phẩm ra gì. Còn nữa, trước đó Hành Vô Cơ thu mua linh dược cũng chứng minh là lão đang bị thương nặng. Sau khi Diệp Hoằng ra lệnh, lão và Hành Vô Cơ dẫn đầu mở đường đi trước, theo sát phía sau là bốn người Phong Nhược, Lam Lăng, Đường Thanh và Minh Khê. Đi chót sau cùng chính là Bành Việt mặt mày hậm hực. Đường Thanh có thể bay song song với mấy người Phong Nhược cũng vì hắn đang cưỡi trên Thương Ngọc điêu được chế tạo bằng Phong Hành trận, nó vốn không hề để ý tới uy áp của những con linh thú khác, chỉ cần cung cấp đầy đủ Ngũ Hành thạch thì có thể duy trì phi hành liên tục. Về phần Minh Khê, Phong Nhược sớm đã chuẩn bị cho nàng một con Kên Kên cấp hai, không ngờ trước khi xuất hành nàng lại thả ra một con chim thật to màu xanh nhạt. Cả Diệp Hoằng và Hành Vô Cơ đều không nhận ra được lai lịch con chim lớn này. Càng kỳ lạ hơn là không thể nhìn ra con chim này thuộc cấp bậc nào, hơn thế nữa nó không hề sợ hãi hai con linh thú phi hành cấp năm mà lại không phát chút uy áp nào, vì thế mà hai con Kên Kên cấp hai cũng không sợ hãi nó. Chỉ là những chuyện về con linh thú này Minh Khê cũng không nhớ ra được, làm cho Phong Nhược chỉ đành ôm đầy một bụng nghi hoặc. Vì còn phải để ý đến Bành Việt đi sau cùng nên tốc độ mọi người cũng không nhanh lắm. May là phía nam Thiên Nãng sơn đều là những ngọn núi bình thường và những bình nguyên thật lớn không nhiều nguy hiểm, những khu vực này đều là quốc gia của phàm nhân, quê hương của Phong Nhược cũng thuộc về đó. Từ trên đám mây cao cao nhìn xuống thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một thành thị thật lớn cùng phàm nhân bận rộn vội vàng sinh sống trong đó. “Những người phàm kia sợ rằng không bao giờ nghĩ ra thứ mà họ gọi là “Thần tiên” nhiều lúc cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của chính mình! “ Phong Nhược thầm cười nhạo. Lúc trước hắn ở trên chiến trường liên tục chém giết, không ngờ rằng sát phạt ở tu tiên giới chỉ hơn chứ không kém! “Phong Nhược, nghĩ gì thế? Nói xem sao ngươi lại biết được nhất định gốc cây kia sẽ chết khô thế? Đường Thanh nói ngươi bị yêu nữ nhập vào người? Chuyện đó... là thật à? “ Bên trái Phong Nhược khoảng mười trượng là Lam Lăng đang cưỡi Tuyết Vân điêu lên tiếng hỏi. Dọc đường này nàng luôn đi cạnh Thương Ngọc điêu nên Đường Thanh tung hết sức bình sinh nói bô lô ba la thật nhiều chuyện, trong đó trường hợp đặc biệt nhất là việc của Phong Nhược bị hắn ghi lại rồi xuyên tạc thành Phong Nhược bị vô số yêu nữ nhập vào người. Lam Lăng vừa dứt lời thì Minh Khê đang bay bên phải cũng tò mò quay sang nhìn, điều này làm cho Phong Nhược không khỏi cảnh giác. Hắn không muốn bất kỳ ai biết đến chuyện tình của viên Mộc linh thạch, mà sự việc gốc linh mộc kia từ chết hồi sinh rồi lại đang sinh mà chết thật quỷ dị. Không chừng nếu các nàng nghiêm túc nghiên cứu sợ rằng sẽ đặt nghi ngờ lên người hắn. “Hắc! Đệ còn có thể nghĩ gì nữa chứ, đệ còn đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể được yêu nữ quấn thân nữa đây này! “ Phong Nhược chêm chọc cười. Không đợi Lam Lăng tiếp tục nói gì hắn đã lập tức hỏi: “Đúng rồi, Lam sư tỷ à, trước giờ ngươi đã nghe qua Trấn Thiên tông bao giờ chưa, cái tên này thật uy phong đó! “ “Trấn Thiên tông à, thật là uy phong, là một trong năm môn phái lớn của Thương Ngô giới! “ Lam Lăng bĩu môi đáp, dường như không vui nói: “Nghe nói môn nhân đệ tử đã có tới mấy vạn người, dù là ở Ngũ Hành giới cũng là chủ lực chống lại Yêu Ma giới. Thế nhưng môn phái chúng ta đã tách khỏi Trấn Thiên tông từ ngàn năm trước rồi, sự tình cụ thể ta cũng không rõ lắm. Nếu như lần này không phải do sư phụ quyết thì ta đã chẳng muốn chạy tới ăn nhờ ở đậu để rồi bị xem thường. Mấy người chúng ta sợ rằng so ra còn kém cả đệ tử ngoại môn chứ đừng nói là tư cách tu luyện tâm pháp cao cấp hơn Hắc Thuỷ linh quyết! “ Phong Nhược nghe Lam Lăng càu nhàu thì cũng đành trầm mặc, thế nhưng sau khi hắn biết được Thanh Vân quyết chính là Thanh Mộc linh quyết thì hắn không muốn từ bỏ nó một chút nào. Chưa nói đến việc khó khăn khi tu luyên lại Hắc Thuỷ linh quyết, mấu chốt vấn đề nằm ở Mộc linh thạch và Tiên Thiên Mộc sát. Phong Nhược cảm giác được mình có thể dung hợp được Tiên Thiên Mộc Sát ngoài tác dụng của Mộc linh thạch thì không thể bỏ qua công lao của Thanh Mộc linh quyết Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: