[Dịch]Phong Ngự
Ánh sáng mặt trời thật rực rỡ! Dù nhìn vào băng tuyết vạn năm không đổi trên đỉnh Tiếp Thiên phong kia thì trong lòng người cũng không hề sinh ra chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Căn nhà nhỏ được ba trăm mảnh ruộng trồng Hương linh vây quanh đã được sửa sang như mới. Bên trong tiểu viện có năm gian phòng độc lập với nhau, cho dù còn chút đơn sơ mộc mạc nhưng đã khá hơn trước kia rất nhiều rồi!
Trận pháp phòng thủ xung quanh tiểu viện đã được bố trí đầy đủ, lần này do đích thân Phong Nhược ra tay. Được Diệp Hoằng chỉ bảo nên hắn đã sớm học xong hoàn toàn bốn loại trận pháp trụ cột là Như Sơn trận, Phong Hành trận, Thanh Dương trận và Hồi Xuân trận. Ngay cả Diệp Hoằng cũng phải thán phục tốc độ tiếp thu của hắn, dù là người có tư chất tốt như Lam Lăng cũng mới chỉ học xong ba loại trận pháp trụ cột mà thôi.
Vì thế nên nhiệm vụ bố trí trận pháp phòng ngự tất nhiên là rơi vào đầu Phong Nhược. Tuy nhiên đám người Lam Lăng không hề biết rằng, cách Phong Nhược khắc họa trận pháp hoàn toàn khác với phương thức họ sử dụng. Tất cả đều được khắc họa bằng tâm niệm, phương pháp bố trận này tuy rằng khó khăn hơn bình thường mấy lần nhưng uy lực trận pháp cũng tăng cường rất nhiều.
“Phong Nhược! Sao ngươi không tu luyện Hắc Thủy linh quyết như mấy người Lam Lăng thế?”
Bên ngoài tiểu viện, Phong Nhược đang nằm trên một khối đá lớn ngửa mặt phơi nắng, Minh Khê ngồi cạnh hắn ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời.
“Không phải ta đang bận trông mấy mảnh ruộng hay sao? “ Phong Nhược lại mở miệng đùa giữa. Tất nhiên những mảnh ruộng Hương linh này chẳng cần tới người trông coi vì không có người tu đạo nào rảnh rỗi chạy đến trộm thóc cả. Sở dĩ hắn tới đây phơi nắng chỉ vì trong lòng còn nhiều điều vướng mắc!
Cách đây không lâu, sau khi hắn hấp thu hơn ba mươi tia Tiên Thiên Mộc Sát thì thỉnh thoảng hắn lại mất khả năng khống chế pháp lực trong cơ thể mình. Chỉ khi sử dụng năng lượng của Mộc linh thạch mới hóa giải được điều này, nhưng vấn đề ở đây là Mộc linh thạch sinh ra linh khí còn ít.
Hiện giờ Phong Nhược còn đang do dự, hắn do dự không biết có nên kích hoạt hai viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm quý hiếm kia không. Khi được hấp thu tinh hoa trong đó không chừng sẽ giúp mầm cây nhỏ trong Mộc linh thạch lớn thêm chút ít!
Như thế thì phiền phức Phong Nhược đang gặp phải hiện giờ cứ vậy mà được giải quyết dễ dàng.
Tất nhiên không phải Phong Nhược chưa từng suy nghĩ kỹ, chỉ sợ năng lượng của Mộc linh thạch chỉ trị ngọn không trị được tận gốc. Thế nhưng hắn vẫn cho rằng chỉ cần tất cả Tiên Thiên Mộc Sát dung hợp hoàn toàn vào pháp lực của hắn thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Dù sao thì quãng thời gian này hắn hấp thu nhiều Tiên Thiên Mộc Sát quá, đây cũng giống như ăn nhiều cơm mà bị đau bụng vậy, huống hồ đây còn là Tiên Thiên Mộc Sát danh tiếng lẫy lừng làm cho vô số tu sĩ bó tay!
Nói thế chứ bây giờ hắn đã có thể vận dụng Tiên Thiên Mộc Sát tới trình độ như thế này, sợ rằng nếu người khác biết được sẽ đố kỵ tới chết thôi.
“À Minh Khê, sao ngươi không tu luyện Hắc Thủy linh quyết thế? “ Phong Nhược nghiêng nghiêng đầu nhìn về bóng lưng của nàng hỏi. Mặc dù Minh Khê đang ngồi nhưng tư thế và dáng người vô cùng xinh đẹp kia vẫn rất mê người. Không những thế, thỉnh thoảng một làn gió chợt thổi qua nhẹ làm vài lọn tóc nàng tung bay, quả thực làm cho người ta cảm thấy thời gian bình yên cứ trôi qua như vậy không phải không tốt.
Minh Khê không quay đầu lại mà vẫn nhìn xa xa về phía chân trời. Ở nơi đó có vài đám mây phiêu đãng đang không ngừng biến ảo hình dáng, thật giống như muốn nắm bắt tâm ý vậy. Muốn nắm bắt được nó, đến khi nắm được rồi hóa ra lại chẳng có thứ gì trong tay.
“Hắc thủy linh quyết quả thật là một loại công pháp tu luyện cao cấp, tiếc là nó không thích hợp cho ta tu luyện! “ Minh Khê thản nhiên nói, giọng nói dường như có chút không linh kỳ ảo lại đượm ưu thương, nghe giống như tiếng gió nỉ non trong đêm vậy!
“Hắc Thủy linh quyết! “ Phong Nhược thầm lập lại lần nữa. Mấy ngày qua hắn đã sớm nhớ kỹ nội dung ba tầng tâm pháp đầu tiên rồi, không những thế còn thử tu luyện chúng nữa. Chắc do cảnh giới của hắn hiện tại khá cao nên khi tu luyện mấy tầng đầu không gặp nhiều khó khăn, mà tu tập Hắc Thủy linh quyết cũng không làm pháp lực vốn có của hắn mất đi.
Thực tế trong tu tiên giới, bản chất pháp lực của tu sĩ không khác nhau là mấy. Nói đơn giản hơn có thể ví pháp lực như nước còn các loại công pháp tu luyện chính là phương pháp lấy nước. Tu luyện các công pháp khác nhau cũng giống như có các cách lấy nước khác nhau thế nhưng những điều này đều không ảnh hưởng tới bản chất của nước.
Có một số công pháp tu luyện từ từ chậm chạp, ít nguy hiểm nhưng số lượng pháp lực sản sinh cũng ít. Mà có những công pháp tu luyện rất nhanh kèm theo nguy hiểm lớn, nhưng trong thời gian rất ngắn có thể làm tu vi của người tập luyện nó tăng mạnh.
Tất nhiên đây chỉ là những hình dung đơn giản nhất thôi. Trên thực tế sự phức tạp, tính chất và biến đổi của các loại công pháp khó có thể nói bằng lời. Nhất là sau khi hấp thu linh khí trong trời đất càng làm cho nó biến hóa thần bí hơn, ví dụ như tu luyện Thanh Mộc linh quyết thì pháp lực sinh ra sẽ nghiêng về thuộc tính mộc, mà tu luyện Hắc Thủy linh quyết thì sẽ tạo ra pháp có thuộc tính thủy. Nhưng muốn trao đổi vị trí của hai loại công pháp không phải là không được, chẳng qua làm thế sẽ làm cho tốc độ tu luyện giảm xuống rất nhiều.
Về phần Phong Nhược thì hắn không định từ bỏ tu luyện Thanh Mộc linh quyết, nhưng đồng thời hắn cũng thử tu luyện Hắc Thủy linh quyết xem sao. Cũng vì không biết tại sao khi hắn tu luyện cả hai công pháp này một lúc lại không xuất hiện sự cản trở mạnh mẽ nào.
“Cứ làm như thế đi! Không trả giá sao hái được thành quả! Hai viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia hiếm thật đấy nhưng giá trị của Mộc linh thạch lớn hơn nhiều! Nếu không giải quyết hết đám Tiên Thiên Mộc sát thì mình khó có thể an tâm tu luyện được! “ Cuối cùng Phong Nhược cũng đưa ra quyết định, bất ngờ đứng vụt dậy làm cho Minh Khê ngồi cạnh giật nảy mình!
“Này! Ngươi làm cái gì thế? Làm người ta sợ hết hồn! “
“He he! Không có gì, trở về tu luyện thôi! Ngươi đừng cả ngày cứ ngẩn người như thế, cẩn thận không đến lúc biến thành nha đầu ngốc thì phải làm sao bây giờ? “ Phong Nhược cười hì hì, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa đầu Minh Khê.
“Hừ! Ngươi mới là tên ngốc! Hơn nữa còn là một tên đại đại ngốc! “ Minh Khê tươi cười, trên mặt có chút ửng đỏ tức giận nhìn theo bóng lưng của Phong Nhược, cuối cùng như bị ép tới chân tường lon ton theo chân Phong Nhược quay về tiểu viện.
Phong Nhược không để ý nhiều tới Minh Khê mà nhanh chóng trở về gian phòng của mình. Hiện giờ gặp phải sự đả kích của tên mập chết bầm kia mà mấy người Lam Lăng bắt đầu tu luyện điên cuồng, hắn cũng không thể quá lười biếng được.
Đóng kín cửa phòng, việc đầu tiên Phong Nhược làm là đặt bốn viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm vào bốn góc phòng rồi nhanh tay kết pháp quyết, sau một lúc biến đổi pháp quyết thì một tia sáng vàng mỏng manh chợt lóe lên rồi dung nhập vào trong vách tường, toàn bộ quá trình chỉ mất mười mất hơi thở là đã xong.
Đây cũng là dị bản của Như Sơn trận mà Phong Nhược mày mò nghiên cứu ra, phạm vi phòng hộ không lớn, lực phòng hộ cũng không mạnh bằng Như Sơn trận bản gốc nhưng có thể nhanh chóng bố trí, hơn nữa còn giúp che dấu người khác rình mò!
Dù sao hiện giờ trên người hắn có rất nhiều bí mật không muốn để người khác biết được. Mặc dù hoàn toàn có thể tin tưởng ở đám người Lam Lăng nhưng có một số việc càng ít người biết càng tốt!
Như là hiện giờ có Như Sơn trận giản hóa làm cho lúc sử dụng Mộc linh thạch cũng yên tâm hơn nhiều.
“He he! Xem ra mình có chút thiên phú ở phương diện trận pháp đấy chứ! “ Phong Nhược đắc ý tự khích lệ bản thân. Sau đó mới lấy từ thắt lưng trữ vật ra một viên Ngũ Hành thạch được một quầng sáng nhàn nhạt màu xanh lá bao phủ. Vì đây nó là hạ phẩm nên tia sáng kia càng thêm linh động, giống như có linh trí vậy, làm cho người ta vừa vào nhìn đã biết đây không phải phàm vật.
“Chậc chậc! Chẳng biết đến khi nào mình mới được cầm một viên Ngũ Hành thạch trung phẩm trên tay đây? “ Phong Nhược vừa cảm khái vừa lấy Mộc linh thạch ra. Hiện giờ nó vẫn có hình trái tim như cũ thế nhưng thể tích tăng thêm một thành so với trước kia, mà quầng sáng màu lục nó phát ra cũng làm cho viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm bớt rực rỡ hơn nhiều. Nhất là ở bên trong còn có một mầm cây non xanh mơn mởn làm cho người khác cảm thấy sức sống dạt dào, dù mầm cây nhỏ này chỉ có hai chiếc lá yếu hơn.
“Không biết chừng một ngày nào đó mầm cây nhỏ này có thể trở thành một cây đại thụ che trời ấy chứ! “ Phong Nhược thầm nghĩ đồng thời bắt đầu truyền pháp lực vào trong viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia. Đây là lần đầu tiên hắn kích hoạt một viên Ngũ Hành thạch cấp cao đấy.
Sau vào hơi thở Phong Nhược bắt đầu cảm thấy khó tin, viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm này vẫn không có động tĩnh gì, không còn cách nào khác hắn đành tiếp tục truyền pháp lực vào trong đó.
Cuối cùng sau khi mười mấy hơi thở trôi qua, khi mà pháp lực trong cơ thể Phong Nhược tiêu hao gần hết một nửa thì viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm này mới rục rịch xuất hiện dấu hiệu bị kích hoạt!
“Không thể nào! Khoa trương đến vậy cơ à? Không trách được một viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm lại đổi được tới hai trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm! Thứ này thật là biến thái! “ Giờ đây cung đã giương khó mà thu tay được, Phong Nhược chỉ còn cách tiếp tục kiên trì, nếu không sợ rằng không những hắn tổn thất lượng lớn pháp mà viên Ngũ Hành thạch này cũng hỏng mất!
Khi tia pháp lực cuối cùng bị hút khỏi cơ thể thì viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm kia cũng phát ra một tiếng vỡ nhỏ, sau đó một đám sương mù đậm đặc màu xanh lá cây thư thả bay ra. Lúc này thì Phong Nhược đã nằm xụi lơ trên đất, một chút sức lực cũng không còn nữa!
May là viên Mộc linh thạch trong tay hắn có khả tăng tự hấp thu tinh không mà không cần hắn phải nhúng ta vào, nó mau chóng hấp thu đám sương mù màu xanh lá kia. Tuy nhiên có lẽ do đám sương mù này ẩn chứa rất nhiều tinh hoa nên Mộc linh thạch cũng không thể hấp thu hết một lúc được, giằng co thời gian uống cạn một ấm trà thì mới giải quyết xong.
“Quá khoa trương rồi! Đây mới chỉ là Ngũ Hành thạch hạ phẩm, không dám tưởng tượng đám trung phẩm thậm chí thượng phẩm Ngũ Hành thạch sẽ biến thái tới mức nào. Chẳng qua loại bảo bối như thế dù có rơi vào tay mình chắc cũng chẳng có chút tác dụng nào! “ Phong Nhược không kìm được mà trong lòng thở dài.
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua Phong Nhược mới khôi phục được một chút pháp lực. Thế nhưng làm cho hắn hơi thất vọng là viên Mộc linh thạch kia vẫn y như cũ chẳng thay đổi gì, chắc là hấp thu chưa đủ!
Thu hoạch duy nhất của hắn là tăng thêm chút hiểu biết về Ngũ Hành thạch.
“Vật này quả thật kỳ diệu, còn không biết linh thạch như thế nào nữa nhỉ? “ Phong Nhược tự lẩm bẩm. Theo như hiểu biết của hắn, mặc dù Ngũ Hành thạch và linh thạch đều chứa định thiên địa nguyên khí nhưng trên một số phương diện lại bất đồng. Tu sĩ không thể hấp thu thiên địa nguyên khí trong Ngũ Hành thạch mà còn phải tiêu hao pháp lực của bản thân mới kích hoạt được nó.
Ngược lại thì người tu đạo có thể hấp thu trực tiếp thiên địa nguyên khí có trong linh thạch, nhưng chỉ cần hấp thu hết tinh hoa bên trong thì linh thạch sẽ biến thành phế phẩm. Điều này hoàn toàn không giống bản chất viên Mộc linh thạch của Phong Nhược!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: