[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm

Chương 102 : Mưu kế chiến trường, lộ ra tài năng sắc sảo


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cơ Phượng Ly không nói gì, khóe môi mỏng hơi nhếch, hắn nhìn Hoa Trứ Vũ rất lâu, sóng ngầm nơi đáy mắt không ngừng dao động. Hoa Trứ Vũ không đoán được Cơ Phượng Ly đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến nàng thấy hoảng hốt, giống như hắn đang nhìn thấu lòng nàng. Hoa Trứ Vũ bối rối, có khi nào Cơ Phượng Ly bắt đầu hoài nghi thân thế của nàng? Ngày đó nàng ra khỏi thành gặp Tiêu Dận, vốn không nghĩ sẽ phải giao chiến. Nhưng ai ngờ được Tiêu Dận lại quên nàng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ dùng võ công tự bảo vệ mình. Mà khi đó, chắc chắn Cơ Phượng Ly đứng trên tường thành đã nhìn thấy tất cả. Lúc đó nàng còn dùng trường thương, người giang hồ có ai mà không biết chỉ có người từng ở trên chiến trường mới biết dùng loại binh khí này. Nhưng số người ra chiến trường mỗi năm không nhỏ, cũng không phải chỉ có Doanh Sơ Tà biết sử dụng, còn nữa, lúc trước Thái Tiểu Tứ từng giả mạo Doanh Sơ Tà, hắn không thể có lý do nghi ngờ nàng. Mà cho dù Cơ Phượng Ly từng nghe nói qua về Doanh Sơ Tà, nhưng cũng chưa lần nào được chứng kiến tận mắt. Hoa Trứ Vũ tự trấn định tinh thần, có lẽ nàng đã quá đa nghi. Doanh Sơ Tà bây giờ chính là tội phạm truy nã, nếu Cơ Phượng Ly nghi ngờ thì đã sớm bắt nàng lại. Sao còn có thể đến Bắc Triều cứu nàng? Dù nói thế nào cũng không thuận! “Nguyên Bảo, ngươi đọc cũng không ít sách nhỉ, còn quen thuộc với địa hình nơi này như vậy!” Lam Băng đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ , trong mắt hiện vẻ kinh ngạc không thể che giấu. “Đọc nhiều sách mà thôi.” Hoa Trứ Vũ trầm tĩnh nhìn lại Lam Băng. “Nguyên Bảo, ngươi từng ra chiến trường rồi à? Nhìn cách ngươi sử dụng trường thương rất hoàn hảo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng bất ngờ!” Lam Băng thản nhiên nói. Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình quan sát Lam Băng, nhưng tên này cũng là một cao thủ giỏi che giấu cảm xúc, nàng không nhận ra được hắn đang nghĩ điều gì. Còn Đồng Thủ đứng sau hắn, nghe thấy vậy chỉ nhíu mày, nhìn Hoa Trứ Vũ với vẻ tò mò, còn có vẻ nghi ngờ, nếu như bọn họ hoài nghi nàng là Doanh Sơ Tà, Đồng Thủ sẽ không thể có vẻ mặt đó. Hoa Trứ Vũ trộm nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn gối đầu lên cánh tay giống như đang ngủ, cũng giống như không để ý tới câu chuyện giữa nàng là Lam Băng. Hoa Trứ Vũ bình tĩnh ngước mắt nhìn Lam Băng, trên môi hiện lên nụ cười chua xót, còn có phần buồn bã nói: “Đúng vậy, đúng là ta từng ra chiến trường, những giang hồ lãng tử như ta có chuyện gì mà chưa từng làm. Đáng tiếc vẫn chưa kịp tận trung cho đất nước thì đã bị dòng đời xô đẩy vào cung làm thái giám, còn tưởng sẽ có dịp thi triển tài hoa, ai ngờ vạn sự không thành!” Đồng Thủ khẽ thở dài, trên đời này có ai muốn cam tâm tình nguyện làm thái giám đây. Lam Băng cũng thở dài: “Người tài như ngươi làm thái giám thật đúng là đáng tiếc. Tối nay ngươi không cần chăm sóc Tướng gia, ta đã sai người dựng một trại nhỏ bên cạnh, mệt thì về đó nghỉ ngơi.” Hoa Trứ Vũ cầu còn không được, liền mỉm cười rời khỏi trại của Cơ Phượng Ly. Bên ngoài trời tối đen, ánh sáng ấm áp từ những cây đuốc chiếu sáng cả doanh trại. Phóng mắt ra xa, khắp nơi đều là trại của các tướng sĩ sắp xếp chỉnh tề, quy mô lớn. Các binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi, những binh sĩ đứng nghiêm canh gác trong gió, tay nắm chắc đao, áo giáp chỉnh tề. Nam Triều đã ngừng công thành, phía Bắc quân cũng không có động tĩnh, trên chiến trường hoàn toàn im ắng, ngoài tiếng bước chân của những binh sĩ tuần tra thì chỉ có tiếng cờ xí bay phần phật trong gió. Bên cạnh trại Cơ Phượng Ly quả nhiên đã có thêm một chiếc trại nhỏ, Hoa Trứ Vũ đi vào trong. Chiếc trại này khá giản dị, nhưng cũng có đủ vật dụng thường ngày. Từ Nam Triều đến Túc châu. Đi suốt hơn ngàn dặm Hoa Trứ Vũ luôn phải sống chen chúc với những binh sĩ khác trong cùng một trại. Tối nay, là tối đầu tiên nàng có một trại nhỏ thuộc về riêng mình. Cởi giầy ra, nàng chậm rãi nằm xuống giường. Tuy cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại mang theo nhiều tâm sự phức tạp, nhất thời nàng cũng ngủ không được. Sau ngày tuyển võ nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu bản thân. Nhưng nếu giờ vẫn còn cố ý che giấu, chỉ sợ sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Không bằng nhân cơ hội này, tự biến mình thành một lãng tử giang hồ tận trung với đất nước, gặp được cơ hội bộc lộ tài hoa. Trong trại Giám quân. Cơ Phượng Ly chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Lam Băng và Đồng Thủ. “Tướng gia, Nguyên Bảo đó đúng là một nhân tài hiếm có, Tướng gia mạo hiểm cứu hắn khỏi tay Bắc quân, chắc là muốn trọng dụng hắn rồi!” Lam Băng cười hỏi. “Gần đây có tin tức của Doanh Sơ Tà không?” Cơ Phượng Ly xoay người hỏi. Lam Băng khẽ cười nói: “Có, đây là tin tức mới nhất truyền từ kinh thành tới.” Hắn đi tới trước, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cơ Phượng Ly. Cơ Phượng Ly nhận lấy, sau khi xem xong ánh mắt hiện hiện lên vẻ phức tạp: “Doanh Sơ Tà lại xuất hiện ở Vũ Đô?” Lam Băng vuốt cằm cẩn thận ngẫm nghĩ hỏi: “Tướng gia, Doanh Sơ Tà xuất hiện ở Vũ Đô, liệu hắn có ý định vào cung ám sát Hoàng thượng không?” “Sẽ không!” Cơ Phượng Ly lắc đầu, đọc kỹ lại nội dung trong tờ giấy một lần nữa, sau đó thả tờ giấy vào bếp lò sắc thuốc, ngọn lửa bốc lên, đốt tờ giấy kia thành tàn tro. “Ngân diện, ngân thương, thiên nhai Minh Nguyệt đao, ngựa Truy Điện màu trắng......” Cơ Phượng Ly ngồi dậy, một tay chống xuống thảm, khẽ nhếch môi cười. Có đôi khi, giả dạng càng giống càng không phải thật, mà giống như đang che giấu một thứ gì đó! Có thể nào là Doanh Sơ Tà chân chính ---- Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, xem ra hắn đoán không sai! Doanh Sơ Tà à Doanh Sơ Tà, ngươi lừa ta một lần lại nghĩ ta có thể mắc mưu lần hai sao? “Tướng gia......” Đồng Thủ khó hiểu nhìn Cơ Phượng Ly. “Lam Băng, lúc trước ta từng phái ngươi đi điều tra thân phận của Nguyên Bảo, ngươi mau nói lại kết quả cho ta nghe.” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói. “Đầu tiên Nguyên Bảo xuất hiện ở Túy Tiên phường, ở đó làm nhạc công một thời gian, có một ngày bị Hoàng Phủ Vô Song theo dõi, bắt hắn vào cung làm thái giám. Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện ở Đế đô, cho nên không điều tra thêm được gì!” Lam Băng cũng cảm thấy kỳ lạ, lúc hắn cầm bức họa Nguyên Bảo đi dò hỏi khắp nơi. Kết quả ai cũng không biết, ai cũng chưa từng nhìn thấy người này. “Cũng không có gì lạ, có lẽ trước đây hắn chưa từng lộ mặt ra ngoài!” Cơ Phượng Ly nhếch môi cười. Đồng Thủ khó hiểu gãi đầu: “Tướng gia, vì sao lại chưa từng lộ mặt ra ngoài?” Cơ Phượng Ly liếc nhìn Đồng Thủ, miễn cưỡng nói: “Có khả năng hắn học nghệ trong thâm sơn cùng cốc!” “Bảo sao!” Đồng Thủ lập tức tin ngay. Chỉ có Lam Băng không tin Cơ Phượng Ly, hắn mơ hồ cảm thấy Tướng gia đã biết chuyện gì đó, nhưng lại không muốn nói ra. Đồng Thủ nghe bọn họ nhắc tới Nguyên Bảo, sắc mặt hết đen lại đỏ. Một lúc sau hắn mới chen miệng vào nói: “Nguyên Bảo cũng thật đáng thương, đáng lẽ hắn có thể trở thành một nam tử phong hoa tuyệt đại, vậy mà giờ lại trở thành kẻ bất nam bất nữ. Ngày đó, thuộc hạ phái người đến âm thầm điều tra Nguyên Bảo, nghe thị vệ Đông cung nói, là Cát công công tự mình ra tay, Cát công công là cao thủ nổi danh về khoản đó trong cung, gần như cả đời chuyên làm những chuyện này. Nghe nói, lúc đó Nguyên Bảo mất rất nhiều máu......” Ánh đèn u ám chiếu lên gương mặt Cơ Phượng Ly, có lẽ do bị mất máu, cũng có lẽ do tâm trạng bất ổn, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng chuyển thành màu trắng bệch. Đầu ngón tay chống vào thảm hơi run rẩy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai, buồn bã. Lam Băng cũng thoáng trầm mặc, đúng thật là đáng thương. Huống chi, Nguyên Bảo còn là người kiêu ngạo như vậy! Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể dây dưa với Tướng gia chứ. Lam Băng đưa mắt nhìn Đồng Thủ, ý bảo Đồng Thủ im miệng. “Tướng gia, trận này chúng ta phải đánh như thế nào? Có cần gọi Vương Dục đến bàn bạc?” Lam Băng chuyển đề tài. “Không cần, hôm nay bọn họ cũng đủ mệt rồi! Lam Băng, ngươi mau cho người truyền tin bảo Tây Giang Nguyệt âm thầm chuẩn bị lương thảo và quần áo mùa đông, sẵn sàng sử dụng trong bát kỳ tình huống nào.” Cơ Phượng Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, “Các ngươi lui ra ngoài trước đi!” Lam Băng thổi tắt ánh nến trong trại, bước ra ngoài cùng Đồng Thủ. “Lam Băng, lương thảo của chúng ta không đủ dùng sao?” Đồng Thủ nhíu mày hỏi. Lam Băng thở dài: “Tướng gia đề phòng trước, chuyện bên triều đình rất khó dự đoán.” Quân Nam Triều và Bắc Triều lấy Dương Quan làm mốc, hình thành thế giằng co. Cơ Phượng Ly làm theo kế sách của Hoa Trứ Vũ, phái một đội tinh binh chặt đứt nguồn nước chảy vào Dương Quan. Ba ngày sau, quân Tiêu Dận rời khỏi thành Dương Quan, lui về phía bắc sông Thanh Minh thuộc địa phận Bắc Triều. Nam Triều không tốn một binh một tốt đã thu phục được Dương Quan, điều này làm cho sĩ khí Nam Triều dâng cao. Nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ không vui được, nàng chỉ cảm thấy người như Tiêu Dận sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định của mình. Quân Nam Triều tạm trú trong Dương Quan, đồng thời xây dựng cơ sở tạm thời cách phía Bắc Dương Quan mười dặm. Thương thế của Cơ Phượng Ly đã khởi sắc hơn nhiều, có thể đi lại một cách bình thường. Mấy ngày nay, Hoa Trứ Vũ trở thành hộ vệ bên người hắn, lo việc uống thuốc, băng bó vết thương cho hắn. Nhưng chưa yên bình được bao lâu, có mật báo của thám tử gửi tới nói phía Tây Lương có hành động bất thường. Trong nháy mắt, không khí khẩn trương, căng thẳng bao phủ cả doanh trại. Hoa Trứ Vũ sớm biết Tiêu Dận sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, quả nhiên hắn đang đợi quân Tây Lương. Trước đây, nàng từng dẫn quân đánh bại Tây Lương, khiến Tây Lương tổn hao nguyên khí nặng nề phải ký hiệp ước bất lợi với Nam Triều, bị Nam Triều áp chế, từ lâu đã nảy sinh lòng bất mãn. Có lẽ, Tây Lương đã sớm muốn liên minh với Bắc Triều, khi nàng vẫn còn là công chúa Trác Nhã, quốc vương Tây Lương từng tới cầu thân, chỉ là nàng đã lựa chọn Đấu Thiên Kim. Bây giờ Tây Lương liên minh với Bắc Triều, Nam Triều rơi vào thế hai mặt giáp địch. Tuy có quân canh giữ ở Lương Châu - Tây Cương, nhưng không có thực lực mạnh như Hoa gia quân, hơn nữa, từ khi Tây Lương thần phục Nam Triều, số quân canh giữ Lương Châu chỉ có hai vạn, hoàn toàn không đủ sức ngăn cản quân Tây Lương tấn công. Tuy ở Vũ Đô còn mười vạn quân, nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần, hoàn toàn không thể cứu viện. Khoảng cách từ Bắc cương tới Lương Châu gần nhất, nhưng nếu bọn họ dẫn đại quân tới tiếp viện, Dương Quan sẽ bị Bắc Triều công phá, cổng chính canh giữ Trung Nguyên bị phá, Bắc Triều hoàn toàn có thể thừa thắng đánh một đường tới Nam Triều. Nguy cơ chồng chất. Tương tự, nếu là không cứu viện Lương Châu, để Lương Châu bị quân Tây Lương công phá, Nam Triều cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, chiến tranh bùng nổ trong đất Nam Triều, dân chúng chính là người chịu khổ sở nhất. Cơ Phượng Ly bất chấp thương thế trên người, cho triệu tập toàn bộ tướng lĩnh tới soái trại nghị sự. Tuy Hoa Trứ Vũ chỉ là một thị vệ, nhưng Cơ Phượng Ly lại ân chuẩn cho nàng vào trong cùng hắn. Trong trại, Cơ Phượng Ly và Vương Dục ngồi trên ghế chủ, nhìn nhóm tướng sĩ bàn luận, khí thế ngất trời. “Phải đi cứu viện, nếu không Tây Lương sẽ chiếm được Lương Châu!” “Nhưng binh lực của chúng ta ở đây chỉ tương đương với quân Bắc Triều, nếu rút bớt quân qua đó, phía này sẽ lập tức thất thủ!” “Chúng ta có thể khai chiến với Bắc quân, đợi sau khi đánh bại bọn họ sẽ tới chi viện cho Lương Châu.” “Ngươi nói hay thật, chúng ta có thể đánh bại Bắc quân dễ như thế, thì còn ngồi ở đây tranh cãi làm gì! “Bây giờ chỉ e không giữ được cùng lúc cả hai thành Lương Châu và Dương Quan!” Dù là cứu hay không cứu viện, điều duy nhất bọn họ lo lắng chính là binh lực không đủ. Cuối cùng, kết quả bàn luận vẫn là cứu viện, nhưng lấy binh lực ở đâu ra, vấn đề này lại tiếp tục phải tranh cãi. Nam Triều có hai mươi vạn quân, Bắc Triều có hai mươi vạn quân, Tây Lương có mười vạn quân. Nếu muốn đánh bại quân Tây Lương, ít nhất cũng phải điều mười vạn quân qua Tây Cương. Như vậy quân đội đóng ở Dương Quan chỉ còn lại mười vạn để đối kháng với hai mươi vạn đại quân của Tiêu Dận, thắng bại khó nói. Còn nếu điều quân không đủ, phía Tây Cương cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đây đúng là bài toán khó. Nhìn bầu không khí căng thẳng trước mặt, Cơ Phượng Ly vẫn chưa tỏ bất kỳ thái độ gì. Một tay chống cằm, vẻ mặt thản nhiên, điềm tĩnh. Chỉ cần đưa ra một quyết sách sai lầm, toàn quân Nam Triều thất bại, Nam Triều cũng sẽ bị diệt vong, vậy mà Cơ Phượng Ly còn có thể bình tĩnh tới mức này, điều này làm cho Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó hiểu. Hay là, hắn đã có thượng sách gì? Hoa Trứ Vũ trầm mặc, bỗng nhiên, nàng cảm thấy chuyện này có chút cổ quái. Tây Lương thật sự có mười vạn binh mã sao? Dựa vào kinh nghiệm trấn thủ Tây Cương nhiều năm, Tây Lương đã từng giao chiến với quân Hoa gia, tổn thất binh lực vô cùng nặng nề, nhất là trận chiến năm ngoái, số binh lực tổn thất là hơn một nửa. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sao có thể đạt được tới con số mười vạn. Mà nếu có, thì đại bộ phận cũng là tân binh, tân binh là những binh sĩ chưa từng ra chiến trường, cho dù có đông thì cũng chỉ là những đứa trẻ chưa từng nhìn thấy máu tươi. Nếu vậy, Tây Lương đã không có khả năng đe dọa, quân Lương Châu hoàn toàn đủ khả năng ngăn cản, không cần phải gấp rút tiếp viện. Nhưng vì sao Tây Lương lại tung tin có mười vạn binh lực tập kích Lương Châu? Hay là? Hoa Trứ Vũ đột nhiên rùng mình. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, trên chiến trường, mưu kế là quan trọng nhất, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy mấy năm qua, Hoa Trứ Vũ kết luận, mục tiêu của Bắc Triều là muốn nhân cơ hội này chia tách thực lực của hai mươi vạn đại quân Nam Triều. “Các ngươi lui hết xuống, Vương tướng quân ở lại!” Cơ Phượng Ly bỗng nhiên nói. Các vị tướng lĩnh nghe vậy liền lui xuống, Hoa Trứ Vũ thấy thế, cũng nhanh chóng bước ra ngoài. “Nguyên Bảo, ngươi ở lại!” Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ , chậm rãi nói. Hoa Trứ Vũ đành phải dừng bước, quay trở lại. Vương Dục thấy Cơ Phượng Ly cho một thị vệ ở lại, đang cảm thấy kinh ngạc thì nghe Cơ Phượng Ly hỏi: “Vương tướng quân, ngài cảm thấy điều động bao nhiêu binh mã đến Tây Cương thì thích hợp?” “Tướng gia, chuyện này rất khó nói. Chỉ sợ Lương Châu và Dương Quan không thể vẹn toàn cả hai, bản tướng cảm thấy không bằng điều tám vạn binh lực, như thế Lương Châu và Dương Quan có thể cầm cự một thời gian, sau đó dùng bồ câu đưa tin xin Thánh Thượng cho quân ở Vũ Đô tới cứu viện!” Vương Dục hùng hồn nói. Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Thánh Thượng sẽ không phát binh, kinh thành không thể không người trấn thủ. Cho dù phát binh, thì tới Bắc cương cũng là chuyện của một tháng sau, chúng ta không thể hy vọng vào bọn họ. “Nguyên Bảo, ngươi nói xem phải điều động bao nhiêu binh lực?” Cơ Phượng Ly chuyển tầm mắt nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, nhàn nhạt cười. Hoa Trứ Vũ nhăn mày ngẫm nghĩ một lát nói: “Nếu Tướng gia đã hỏi, thuộc hạ xin nói qua cách nghĩ của mình. Thuộc hạ cho rằng, nên điều mười tám vạn binh lực sang viện trợ Lương Châu!” Trong trại vang lên lên tiếng Vương Dục cười lớn: “Tiểu thị vệ này chỉ biết ăn nói lung tung, thành Lương Châu hiện giờ đang có hai vạn binh lực, điều động thêm mười tám vạn là thành hai mươi vạn, dùng hai mươi vạn binh lực đi đối kháng với mười vạn binh lực Tây Lương chẳng phải rất lãng phí sao. Mà Dương Quan, dùng hai vạn binh lực chống đỡ với hai mươi vạn binh lực Bắc Triều, chẳng khác gì mở cửa chào đón Bắc Triều tấn công xuống phía Nam. Hay ngươi là người Bắc Triều?” Đối mặt với vẻ cười nhạo và châm chọc của Vương Dục, Hoa Trứ Vũ chỉ thản nhiên cười. Chỉ có Cơ Phượng Ly không hề cười, ánh mắt u ám nhìn Hoa Trứ Vũ đầy vẻ khó hiểu: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem, sao lại phải điều động tới mười tám vạn binh mã?” Hoa Trứ Vũ còn nghĩ Cơ Phượng Ly sẽ trào phúng nàng, nhưng không ngờ hắn lại nghiêm túc đến thế, nàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Binh sĩ Bắc Triều giỏi về dã chiến, nên yếu về phương diện công thành đoạt đất, cho nên, bọn họ không thể công phá được thành trì trong một thời gian ngắn. Lúc này, rõ ràng Bắc Triều đang muốn phát huy ưu thế đánh dã chiến trên đồng. Thử nghĩ, nếu như ta điều động mười vạn đại quân đến tiếp viện Lương Châu, Tiêu Dận lại mang đại quân mai phục trên đường tới Lương Châu, phục kích mười vạn đại quân này. Khi đó, mười vạn binh sĩ của ta sẽ phải giao chiến với Bắc quân ở cánh đồng, dựa vào thiết kỵ và sức chiến đầu của Bắc quân, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh. Đây là lúc sức quân ngắn nghênh địch dài, xin hỏi tướng quân, binh sĩ đang mệt mỏi gặp phải mai phục, kết quả sẽ như thế nào?” Vương Dục nghiêm mặt, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Toàn quân chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!” Hoa Trứ Vũ lãnh đạm nói: “Thử hỏi, nếu toàn quân bị diệt, vậy lấy binh sĩ ở đâu ra cứu thành lần nữa?” Vương Dục ngây người, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Nhưng nếu phái mười tám vạn binh mã đi, đến lúc đó Bắc Triều tấn công Dương Quan thì phải làm sao?” “Đại tướng quân vẫn chưa hiểu, Bắc quân không hề tính đến chuyện công thành, thực lực của Tây Lương cũng không thể có tới mười vạn, mục tiêu lần này của Bắc quân là hai mươi vạn binh mã của chúng ta, cái bọn họ muốn là sự suy yếu của hai mươi vạn binh mã này.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói. Vương Dục trầm ngâm, sau đó vỗ bàn nói lớn: “Không ngờ một thị vệ nho nhỏ lại có mưu lược và kiến giải sâu sắc như vậy, bản tướng thấy thật hổ thẹn, vừa mới đắc tội, mong ngươi không để ý.” Cơ Phượng Ly yên tĩnh ngồi phía trên, khẽ mỉm cười, trong khoảnh khắc, Hoa Trứ Vũ cảm thấy không biết có chuyện gì trên đời này có thể thay đổi nụ cười hờ hững của hắn. Dù gì Vương Dục cũng là một viên đại tướng, trong nháy mắt đã hiểu được bản chất, cũng nảy sinh cảm giác khâm phục Hoa Trứ Vũ. “Tướng gia, bản tướng đi điểm mười tám vạn binh mã.” Hắn quay người nói với Cơ Phượng Ly. Tuy Vương Dục là tướng quân, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn trấn thủ ở Vũ Đô, về phương diện cầm quân đánh giặc còn rất mơ hồ. “Vương tướng quân đừng vội, phải phái đi mười tám vạn binh mã, nhưng không được phái hết trong một lần. Nếu không, Bắc Triều phái hai mươi vạn quân phục kích, chúng ta vẫn sẽ bại trận.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói. Cơ Phượng Ly chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ, sâu trong đáy mắt hiện lên tia tán thưởng: “Nguyên Bảo nói rất đúng, nhưng, nếu ta phái ngươi dẫn tám vạn quân làm quân tiên phong, không biết ngươi có đồng ý không?” “Ta?” Hoa Trứ Vũ ngạc nhiên hỏi lại, nàng không ngờ Cơ Phượng Ly lại gia quyền chỉ huy tám vạn đại quân cho nàng, “Tướng gia, ngài thật biết đùa, tuy Nguyên Bảo muốn đền nợ nước, nhưng cũng chỉ là một binh tốt, sao có thể chỉ huy được tám vạn đại quân?” Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Vương Dục, Vương Dục ngầm hiểu, cười nói: “Các tướng quân đều từ binh tốt đi lên. Trước tiên, bản tướng cho ngươi giữ chức chỉ huy một đại doanh, ngươi thấy thế nào? Theo biên chế quân đội Nam Triều, trong đại doanh có tám giáo úy, mỗi giáo úy chỉ huy một ngàn hai trăm người, hậu cần và trung quân còn được nhiều hơn thế. Lúc trước nàng nhảy trực tiếp từ chức giáo úy lên thống lĩnh, vẫn có thể đảm nhận việc chỉ huy đội hình một vạn người. “Nguyên Bảo, không phải ngươi muốn góp sức mình cho đất nước sao, bây giờ tình hình đã rất nguy ngập, ngươi không nên để tài hoa của mình bị mai một!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói. Hoa Trứ Vũ trầm ngâm, chợt nghe Vương Dục trầm giọng hô: “Nguyên Bảo nghe lệnh, bản tướng ra lệnh cho ngươi giữ chức thống lĩnh Hổ doanh, ngay tối nay phải dẫn tám vạn binh mã, đi trước năm mươi dặm trong đêm. Nếu giáp mặt với Bắc quân, nhất định phải dùng mọi cách bảo vệ quân mình được an toàn. Ngươi nghe rõ rồi chứ.” “Nguyên Bảo tuân lệnh!” Quân lệnh đã hạ, nàng không còn gì để nói. Hôm đó, Hoa Trứ Vũ đến Hổ doanh, cho gọi tám vị giáo úy tới nghị sự. Hiển nhiên tám vị giáo úy không phục, một binh tốt bỗng nhiên vượt cấp làm thống lĩnh của bọn họ, dù là ai cũng cảm thấy khó chấp nhận. Nàng khẽ cười: “Bản thống lĩnh rất muốn luận bàn với các vị giáo úy một chút, không biết ý các vị thế nào? “Hay lắm, cũng đúng lúc chúng ta đang muốn luận bàn với Bảo thống lĩnh!” Tám vị giáo úy đồng thanh nói. Giữa trưa, tất cả binh sĩ ở Hổ Doanh đều tụ tập ven bờ sông, chờ xem tân thống lĩnh quyết đấu với nhóm giáo úy. Hoa Trứ Vũ cầm ngân thương, đứng nheo mắt nhìn tám gã giáo úy trước mặt, uể oải nói: “Tám ngươi các ngươi cùng lên đi!” Vốn tám gã giáo úy đang tranh cãi xem ai lên trước, nghe Hoa Trứ Vũ nói xong liền ngừng lại. Bảo bọn họ cùng tiến lên, Bảo thống lĩnh có thể mạnh hơn tất cả bọn họ sao? Lập tức, cả tám người thoáng nhìn nhau, rồi đồng loạt xông lên. Tám người mang theo tám món binh khí khác nhau, đánh từ tám góc độ, tám phương hướng, nhưng tất cả đều mang theo sự sắc bén đầy tốc độ đâm về phía Hoa Trứ Vũ. Hoa Trứ Vũ yên tĩnh nhìn bọn họ tiến tới, toàn thân đột ngột xoay tròn, ngân thương trong tay vẽ nên một vòng sáng bạc đẩy mấy vị giáo úy lùi lại sau. Ngân thương chơi đùa trong không trung, chỉ nghe một tiếng va chạm mạnh, binh khí trong tay tám vị giáo úy đã bị ngân thương đánh rơi. Hoa Trứ Vũ biến chiêu, những tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tám gã giáo úy bị Hoa Trứ Vũ đánh ngã xuống đất. Hoa Trứ Vũ cầm trường thương, tiêu sái đứng cười: “Còn có ai không phục? ” Tám gã giáo úy cũng không phải loại người nông cạn, nếu không họ đã chẳng leo được đến chức giáo úy này, bây giờ chưa đến nhất chiêu, tám người đã bị Hoa Trứ Vũ đánh bại, còn ai dám nói không phục. Mấy người đứng lên, thoải mái nói: “Không đánh không quen, thật không ngờ Bảo thống lĩnh lại có bản lĩnh như vậy!” Mặt trời chưa lặn hẳn, cả bầu trời nhuốm một màu đỏ. Trong gió thu thổi mạnh, toàn bộ binh sĩ trong Hổ doanh đều quỳ rạp xuống, binh khí trong tay bọn họ phát ra ánh sáng ảm đạm dưới ánh chiều tà. Cơ Phượng Ly ngồi trên ngựa đi tới trước đài điểm quân, chậm rãi đưa mắt nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: “Các vị tướng sĩ, ta tin mọi người đã biết. Quân Tây Lương đang xâm phạm Lương Châu của chúng ta, chúng có mười vạn đại quân mà Lương Châu chúng ta chỉ có hai vạn, hoàn toàn không có đủ khả năng chống lại quân Tây Lương. Bây giờ chúng ta phải đồng thời chống quân Tây Lương và Bắc Triều, chỉ cần vô ý một chút, Bắc Triều và Tây Lương sẽ có cơ hội tấn công xuống phía nam, quê hương của chúng ta, nơi có mẹ già con thơ, liệu chúng ta có thể trơ mắt nhìn người thân bị quân địch tàn sát, xâm lược không?” Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại vô cùng dõng dạc rơi vào tai mọi người. “Không thể!” Tám vạn binh sĩ giận dữ hét lên, thanh thế kinh người. “Chúng ta là nam tử hán, sao có thể để cho tấn thảm kịch này phát sinh?” “Không thể!” “Nay chỉ có một cách, đó là chúng ta phải đi cứu viện Lương Châu, đây là một nhiệm vụ đầy gian khổ, có thể sẽ có người nằm lại nơi sa trường. Nhưng trời cao có thể làm chứng cho chúng ta, chúng ta không tiếc sinh mạnh và máu của bản thân bảo vệ gia đình của chúng ta, bảo vệ người thân của chúng ta! Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát (Xâm phạm đất nước và gia đình ta, nhất định phải chết! Sát hại người thân của ta, dù là kẻ mạnh cũng phải chết)” Cơ Phượng Ly giơ một cây trường thương chỉ lên trời. Tám vạn binh sĩ giương đao hô to: “Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát!” Phạm ngã gia quốc giả, tuy tốc tất tru! Đồ ngã thân nhân giả, tuy cường tất sát! Các tướng sĩ giơ binh khí lên, nhìn trời thề với lòng! Hoa Trứ Vũ đứng nhìn cảnh tượng đó, thứ đang phản chiếu trong mắt nàng là những gương mặt đầy kiên quyết, những ánh mắt thấy chết không sờn. Điều này khiến nhiệt huyết trong lòng nàng không ngừng dâng lên. Nàng từng làm tướng quân, nàng biết quân tâm trên chiến trường quan trọng như thế nào. Nàng nheo mắt nhìn bóng người màu trắng trên cao, lần đầu tiên, nàng nảy sinh cảm giác khâm phục hắn. Tuyên thệ trước khi xuất quân đã xong, đại quân bắt đầu xuất phát. Hoa Trứ Vũ dẫn theo một vạn binh sĩ Hổ doanh và bảy đại doanh nữa xuất phát. Bỗng nhiên bên trái truyền tới tiếng vó ngựa, Cơ Phượng Ly phóng ngựa dừng ở trước mặt nàng, thản nhiên cười. “Tướng gia còn chuyện gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ thấy Cơ Phượng Ly ngăn ngựa của nàng, nhíu mày hỏi. Cơ Phượng Ly cúi người, vừa vuốt ve vừa ghé sát vào tai Toại Dương thì thầm mấy câu, sau đó, hắn thả người nhảy xuống ngựa: “Bảo thống lĩnh, ngựa của bản tướng cho ngươi mượn dùng, phải nhớ hoàn trả nguyên vẹn, nếu ngựa của ta bị thương, ta sẽ bắt ngươi hỏi tội.” Đương nhiên Hoa Trứ Vũ biết tầm quan trọng của một con ngựa tốt, nhưng đây là ngựa của Cơ Phượng Ly mà, sao lại đưa cho nàng sử dụng? “Sao vậy, sợ Toại Dương không phục tùng ngươi?” Cơ Phượng Ly nói, trên môi thoáng hiện ý cười. Hoa Trứ Vũ cười nhạt, Truy Điện của nàng cũng mang tiếng khó thuần mà còn bị nàng chế ngự. Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không có ý từ chối, nàng từng cưỡi Toại Dương một lần, cũng đã biết đây là một con ngựa tốt có thể giúp đỡ nàng không ít. Thứ nàng sắp đối mặt là đoàn quân Bắc Triều giỏi về dã chiến, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Hoa Trứ Vũ nhảy lên thân Toại Dương: “Đa tạ Tướng gia!” Nàng cũng không phải người không biết tốt xấu, nàng cũng hiểu được ý tốt của Cơ Phượng Ly. Nàng kéo dây cương, cùng với Toại Dương lao về phía trước.