[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Những ngày trải qua trong lao vô cùng bình yên, nàng không bị dùng hình, ngay cả thẩm vấn cũng không, Cơ Phượng Ly bắt giam nàng vào đại lao để trấn an dư luận. Cũng may bí mật nàng là Doanh Sơ Tà cũng không có ai biết, nên không sợ liên lụy tới Khang, Thái, Bình. Cũng không biết vì sao ba người họ lại tin tưởng Cơ Phượng Ly sẽ không làm tổn thương nàng, còn yên tâm để nàng ngồi chờ trong đại lao.
Nàng không biết Cơ Phượng Ly sẽ giam nàng bao lâu, dù sao cũng không thể ra ngoài, chi bằng bình tâm ở lại nơi này.
Cơ Phượng Ly còn phái Lộng Ngọc tới chăm sóc nàng, vì thân phận đặc biệt của nàng cộng thêm sự chăm sóc của Cơ Phượng Ly, trong đại lao thật sự không thiếu bất kỳ thứ gì. Mỗi ngày nàng đều ngồi trên ghế đọc sách, uống trà xanh, bình an trải qua mấy ngày trong lao ngục.
Dù việc triều chính có bận rộn tới đâu, đêm nào Cơ Phượng Ly cũng tới thăm nàng. Nàng biết nhưng lại làm như không biết, lần nào cũng giả bộ đang ngủ rất say.
Đêm nào hắn cũng ngồi ở ghế nhìn nàng, nàng cũng không nhớ nổi, bọn họ đã căng thẳng với nhau bao nhiêu ngày rồi.
Nhìn thấy những việc này, Lộng Ngọc không nhịn được khuyên: "Vương phi, Thái Thượng Hoàng vừa băng hà, chính sự bận rộn mà vương gia vẫn tới thăm vương phi. Có thể thấy vương gia quan tâm tới vương phi thế nào. Vương phi, sao phải làm khổ nhau như thế?"
"Lộng Ngọc, ngươi cũng nghĩ Thái Thượng Hoàng do ta hại sao?" Hoa Trứ Vũ ngồi dậy, bình tĩnh hỏi.
Lộng Ngọc sửng sốt: "Nô tỳ biết vương phi không làm những chuyện như vậy, nhưng vương phi lại là người cuối cùng tới gặp Thái Thượng Hoàng, vương phi và Thái Thượng Hoàng còn là. . . . . . , bị nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, nô tỳ nghĩ Vương Gia cũng không tin, mấy ngày nay, ngài ấy vẫn cho người đi điều tra chuyện này."
"Vậy sao?" Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, nhếch môi cười. "Nói như vậy, mấy ngày nữa ta có thể rời khỏi đây sao?"
"Vương phi, vì thấy người của Bắc Triều tới cứu vương phi nên vương gia mới tức giận như vậy." Lộng Ngọc bưng một chén trà tới, thao thao bất tuyệt.
"Ngươi không phải nói tốt cho chủ nhân mình." Hoa Trứ Vũ uể oải nói.
"Vương phi, những gì nô tỳ nói đều là sự thật, tấm lòng của vương gia với vương phi, ai cũng thấy rất rõ." Lộng Ngọc lo lắng nói.
"Lộng Ngọc." Hoa Trứ Vũ cười nói. "Trời tối rồi, ngươi mau nghỉ sớm đi."
Lộng Ngọc bất đắc dĩ cười nói: "Nô tỳ cáo lui, vương phi cũng nghỉ sớm đi!" Lộng Ngọc thi lễ xong liền rời khỏi phòng giam, ở trong căn phòng sát vách phòng Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ tựa vào giường, ngẩn người nhìn vào ngọn nến đang cháy.
Đêm khuya dần.
Đã sang tháng tư, bên ngoài xuân về hoa nở, còn trong đại lao luôn lạnh lẽo, ẩm ướt. Đêm đó, Cơ Phượng Ly đã cho người sắp xếp lại căn phòng nhưng cũng không thể thay đổi được bản chất của nó. Dù là ban ngày, có nắng chiếu vào thì nó vẫn âm u như vậy.
Nàng là người luyện võ nên không sợ lạnh. Chỉ là ở một nơi không phân biệt được ngày với đêm, còn không được nhìn thấy mặt trời, Hoa Trứ Vũ nghi ngờ mình đã bị nhiễm phong hàn.
Nàng không nói với Lộng Ngọc, không muốn tăng thêm phiền phức vô vị, sau khi uống hết chén trà nóng, thổi tắt nến, nàng dùng chăn quấn chặt lấy người, hi vọng có thể toát được mồ hôi.
Đến nửa đêm, Hoa Trứ Vũ cảm thấy rất lạnh, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề hơn, nàng dụi mắt, từ từ tỉnh lại.
Phòng giam u ám, yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Một mùi hương dịu nhẹ thoảng trong không khí, nàng biết Cơ Phượng Ly đã tới.
Một bóng người mờ ảo đứng trong căn phòng, dường như hắn đang ở rất gần nàng, chỉ cần nàng đưa tay ra là chạm được, nhưng lại cũng giống như xa cách ngàn dặm.
Hoa Trứ Vũ xoay người, lấy chăn che kín đầu. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng động, có ai đó đang loay hoay thắp nến lên.
Ánh nến u ám dần cháy sáng lên, xua đi không khí ảm đạm trong phòng giam.
Cơ Phượng Ly đang khoanh tay đứng tựa vào vách tường lạnh lẽo.
Ánh nến phảng phất soi lên gương mặt tuấn mỹ và vóc dáng cao gầy của hắn. Đôi mắt hơi nheo lại không thấy rõ cảm xúc.
Không biết bao lâu sau, nàng thấy vai bị siết chặt, bị Cơ Phượng Ly ôm qua lớp chăn dày. "Bảo Nhi. . . . . . để nàng uất ức rồi, đợi thêm mấy hôm nữa ta sẽ tới đón nàng về."
Hoa Trứ Vũ nằm yên không nhúc nhích, mấy ngày nữa sẽ đón nàng về? Tra ra thích khách nhanh như vậy sao? Hình như có gì không đúng lắm! Nếu đã là người cố ý hãm hại nàng, chỉ e không thể điều tra dễ dàng như vậy.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy buồn bực, không phải do người hãm hại nàng mà là do thái độ của Cơ Phượng Ly. Mặc kệ mọi chuyện xấu tới mức nào, mặc kệ người trong thiên hạ nghĩ gì, nàng chỉ cần hắn tin nàng là tốt rồi.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh. "Đón ta về? Ta là dư nghiệt tiền triều, phụ thân ta khởi binh tạo phản, ta còn giết cả phụ hoàng chàng. Chàng còn đón ta về làm gì?" Cơ Phượng Ly nhìn nàng, đôi mắt u tối như màn đêm, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo như ánh trăng ngoài kia.
Trước đây, mỗi lần gặp gỡ hắn đều bảo thủ nụ cười hờ hững, dịu dàng như gió, nàng vẫn rất hiếu kỳ phải làm sao mới đập vỡ được gương mặt giả dối đó. Vậy mà hôm nay, khi đang ở trước mặt nàng, ngay cả một nụ cười khách sáo hắn cũng lười cho.
"Bảo Nhi, nàng biết ta sẽ không làm như vậy!" Cơ Phượng Ly bình tĩnh nói.
"Sao ta biết chàng có làm như vậy hay không, chàng không tin ta, ta cũng không thể tin chàng!" Hoa Trứ Vũ nói liền một hơi, ngoài sự thê lương còn có áp lực nặng nề, mệt mỏi.
Lời nói của nàng giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim hắn.
Khi nàng còn là Nguyên Bảo, hắn từng nghi ngờ nàng là thám tử Bắc Triều, nhưng sau khi biết nàng là Doanh Sơ Tà, hắn lại bất chấp nguy hiểm xông vào Bắc quân cứu nàng ra. Hắn tin nàng thật tâm cống hiến cho Nam Triều, cũng rất tín nhiệm nàng. Ngay cả khi biết nàng là nữ nhi của Hoa Mục, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ nàng.
Vậy từ khi nào, trái tim hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
Đúng vậy, khi hắn biết nàng là công chúa tiền triều, khi hắn biết nàng từng mang thai con của người khác.
"Bảo Nhi, không phải ta không tin nàng. . . ."
"Cơ Phượng Ly, ta cầu xin chàng một chuyện." Hoa Trứ Vũ ngắt lời hắn.
Cơ Phượng Ly ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt dần ảm đạm, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Ta sẽ không đồng ý, ta sẽ không để nàng đi"
Hoa Trứ Vũ cười khổ, Cơ Phượng Ly không hổ là Cơ Phượng Ly, nàng còn chưa mở miệng, hắn đã đoán được nàng muốn nói gì. Nàng cắn môi, chua xót nói. "Chàng là hoàng tộc Nam Triều, còn ta là dư nghiệt tiền triều, thái giám họa thủy, phụ thân phản nghịch, ta còn đã từng là thái tử phi của Bắc Đế, thiếu chút nữa trở thành vương phi Đông Yến, còn từng cùng Hoàng Phủ Vô Song. . . . . ." Hoa Trứ Vũ càng nói càng thấy khoảng cách giữa hai bọn họ thật sự quá lớn, chưa nói tới thân phận, càng nói nàng càng tự nhận thấy, đến cả bản thân cũng không thể tin mình là người trong sạch!
"Thế nên, hay thả ta đi đi!" Hoa Trứ Vũ cố quên đi cảm giác ấm áp và đôi mắt dịu dàng như nước kia. Mỗi một câu nói ra, nàng lại thấy lạnh thêm một chút, không biết do trái tim lạnh lẽo hay do đã nhiễm phong hàn.
Mỗi lời Hoa Trứ Vũ nói ra, ánh sáng trong mắt Cơ Phượng Ly càng lúc càng ảm đạm, còn cả vẻ phức tạp không nói nên lời.
Hắn vẫn không lên tiếng, cả phòng giam lặng ngắt như tờ, nhưng trong sự yên tĩnh này lại ẩn chứa phong ba, gió to sóng lớn dọa người.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến khi Hoa Trứ Vũ cảm giác như mấy kiếp trôi qua mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Bảo Nhi, nàng muốn rời khỏi ta là vì Tiêu Dận hay vì Hoàng Phủ Vô Song?"
Gương mặt Hoa Trứ Vũ trắng bệch như tuyết.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói.
Hoa Trứ Vũ yếu ớt cố nhếch môi cười. Người nàng càng lúc càng lạnh, còn cái trán lại nóng bừng, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của hắn phảng phất trong phòng. "Ngay cả khi nàng có nhiều thân phận hơn nữa, nàng vẫn là thê tử của ta, cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây!"
Hắn đứng dậy bước ra ngoài, trước khi rời đi còn căn dặn thị vệ: "Tăng cường phòng ngự!"
Tiếng bước chân của hắn càng xa càng xa, Hoa Trứ Vũ mệt mỏi ngã gục xuống, đến lúc này, nàng cảm giác mình không còn chút sức lực nào nữa.
Lộng Ngọc nhìn thấy Cơ Phượng Ly rời đi, vội vàng đi tới hỏi: "Vương phi, người có muốn uống trà không?"
"Mang một chén canh gừng tới đây!" Hoa Trứ Vũ yếu ớt nói.
"Canh gừng, vương phi thấy không khỏe sao?" Lộng Ngọc vội vàng đưa tay lên trán nàng, lo lắng nói. "Chắc vương phi bị nhiễm phong hàn rồi, uống canh gừng sợ cũng không khá lên được, vương gia vẫn chưa đi xa, để nô tỳ bẩm báo vương gia."
"Lộng Ngọc, không cần đâu! Ta uống một chén canh gừng, ngủ một lát là ổn thôi." Hoa Trứ Vũ bắt lấy tay Lộng Ngọc, nhưng Lộng Ngọc đã chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
. . . . . .
Hoa Trứ Vũ không biết mình đã hôn mê từ lúc nào, cả người mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh.
Nàng có thể nghe được tiếng bước chân không ngừng đi đi lại lại, còn có giọng nói quen thuộc không ngừng thúc giục, nàng muốn mở mắt ra nhưng thật sự, nàng không còn chút sức lực nào nữa.
Ý thức mơ hồ, ngay cả người cũng nhẹ bẫng bị sắp bị gió thổi đi.
Trong mơ hồ, nàng nghe thấy ai đó đang nói. "Cũng nhờ nhiễm phong hàn nên mới phát hiện kịp thời, nếu không. . . . . . , hậu quả. . . . . .”
Hoa Trứ Vũ không nghe rõ lắm, nhưng nàng mơ hồ nhận ra họ đang nói về nàng, sau đó, nàng lại mơ màng ngủ một giấc. Đến khi tỉnh lại lần nữa, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đi tới, gương mặt hơi nhột, hình như có ai đó đang dùng ngón tay mân mê những đường nét trên gương mặt nàng, động tác dịu dàng vô cùng. Có gì đó mềm mại chạm vào trán nàng, tới chân mày, gương mặt, cuối cùng mới chạm vào môi nàng, dịu dàng hôn lên môi nàng.
Quấn quýt si mê không rời, trong lúc mơ màng, Hoa Trứ Vũ vươn tay ôm chặt lấy hắn. Nhưng cũng đúng lúc này, nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, khi mở mắt, nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn u ám, ánh nến mờ nhạt không phân rõ là ngày hay đêm.
Chỉ là cảm giác lạnh lẽo kia đã được thay thế bằng sự ấm áp. Không biết từ lúc nào, bên cạnh giường đã đặt thêm lò sưởi.
Cơ Phượng Ly ngồi bên cạnh giường, mới chỉ có một đêm mà hắn đã tiều tụy đi không ít, chỉ là gương mặt kia vẫn vô cùng thản nhiên, không hề có chút dao động nào.
Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt âm trầm phức tạp, còn cả vẻ đau đớn khắc cốt ghi tâm, cứ như thế mà nhìn nàng.
Ánh mắt mang theo áp lực nặng nề khiến Hoa Trứ Vũ kinh hãi vô cùng.
Cuối cùng, hắn thở dài, khẽ hỏi: "Còn thấy khó chịu không?"
Hoa Trứ Vũ lắc đầu. "Không sao, chỉ là cảm mạo thôi, cũng không phải bệnh nặng gì."
Cơ Phượng Ly chán nản nhìn nàng, khẽ nói: "Bảo Nhi, bây giờ ta mới biết nàng độc ác như vậy. Nàng. . . . . . Nàng định như vậy mà rời khỏi ta sao?"
Hoa Trứ Vũ cau mày. "Ta độc ác! Vậy sao chàng lại yêu ta?" Hoa Trứ Vũ oán hận hỏi. "Tại sao không thả ta đi?"
Cơ Phượng Ly khẽ nhếch môi cười, một nụ cười uể oải, chán chường.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, nụ cười kia, khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.
"Điều kiện trong đại lao không được tốt, khoảng hai ngày nữa ta sẽ bố trí cho nàng ra khỏi đây. Trong triều còn có việc, cháo ta mới nấu, nàng cố ăn nhiều một chút." Hắn lập tức đứng dậy, cho gọi Lộng Ngọc rồi đi ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ còn muốn nói lý lẽ với hắn, không ngờ hắn cứ như vậy mà đi. Nàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu vì sao lại có dự cảm không lành.
. . . . . .
Đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ, nhưng Hoa Trứ Vũ là người luyện võ, chưa đầy hai ngày bệnh đã khá hơn nhiều. Hai ngày này, Lộng Ngọc vẫn ở bên chăm sóc nàng, nhưng không hiểu tại sao, Hoa Trứ Vũ luôn cảm thấy thái độ của Lộng Ngọc có gì đó không giống với trước đây. Vẫn vẻ cung kính đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa cách.
Chẳng lẽ trong lúc nàng bị bệnh, trong triều đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng trước giờ Lộng Ngọc không bao giờ có thái độ này với nàng, rốt cuộc là tại sao?
Trong tù có thêm lò sưởi cũng không còn u ám, lạnh lẽo nữa.
"Lộng Ngọc, gần đây, trong triều có xảy ra chuyện gì không?" Hoa Trứ Vũ làm như vô tình hỏi.
Lộng Ngọc đang dọn dẹp, nghe vậy liền ngẩng đầu cười nói: "Vương phi đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu. Hình bộ đã điều tra ra người hại chết Thái Thượng Hoàng là một tên thái giám. Hắn đã nhận tội, còn nói người kia đã trả hắn một khoản ngân lượng lớn, cũng hứa sẽ đưa hắn ra khỏi cung. Nhưng chưa kịp nói thêm gì đã tự vẫn. Sáng mai, Hình bộ sẽ mở một công đường nhỏ cho có hình thức, vương phi có thể lập tức ra ngoài."
Hoa Trứ Vũ sửng sốt, nàng nhớ lại lời Cơ Phượng Ly nói hôm đó, hắn nói hai ngày nữa sẽ đón nàng rời khỏi đây. Tất nhiên đến nàng cũng không tin Thái Thượng Hoàng do tên thái giám đó ám sát. Chắc đó là người do Cơ Phượng Ly dùng để gỡ bỏ tội danh cho nàng.
"Không còn gì nữa sao?" Hoa lấy Vũ nhíu mày hỏi.
"Không có." Lộng Ngọc cúi đầu nói. "Nếu vương phi không còn chuyện gì, nô tỳ cáo lui." Lộng Ngọc bưng chén định bước ra ngoài.
"Đợi đã...!" Hoa Trứ Vũ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lộng Ngọc, cầm lấy cái đĩa trong tay Lộng Ngọc để xuống bàn.
"Lộng Ngọc, ta hỏi ngươi. Lần này là ngự y nào tới xem bệnh cho ta? Hai hôm nay ta cảm thấy không được khỏe, dù không bị phong hàn nhưng cảm thấy toàn thân vô lực, thỉnh thoảng còn bị đau bụng. Có thể xin vương gia cho A Thái tới xem cho ta một chút không." Hoa Trứ Vũ mang máng nhớ lại lời đối thoại trong lúc nàng hôn mê. Nếu trong triều không xảy ra chuyện gì, nhất định thái độ khác thường của Lộng Ngọc có liên quan tới chuyện này.
"Vương phi, người thấy không khỏe sao?" Lộng Ngọc vội vàng hỏi, "Nhưng sao lại như vậy, Dương ngự y đã nói. . . . . ."
" Dương ngự y đã nói gì?" Hoa Trứ Vũ nắm chặt lấy cánh tay Lộng Ngọc, lạnh lùng hỏi. Cũng không phải nàng thấy không khỏe, nàng chỉ thử thăm dò Lộng Ngọc, quả nhiên….
Sắc mặt Lộng Ngọc hơi tái đi, cúi đầu im lặng hồi lâu. Mãi về sau mới ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, khẽ nói: "Vương phi, chuyện này người còn rõ hơn Lộng Ngọc mà. Không phải người bất chấp tác dụng phụ của thuốc tới sức khỏe cũng không muốn mang thai đứa bé của vương gia sao?"