[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Ta nằm bò trên giường, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt những chuyện vừa xảy ra.
Có thể khẳng định, nam tử tên Lục kia không có thù với ta thì cũng có thù với Tây Giang Nguyệt. Có điều không biết rốt cuộc chuyện thù hận đến nỗi nào mà khiến hắn hạ độc thủ với một lão bà bà như ta. Đạp ta ngã từ trên cầu thang xuống, lại làm chân ta bị trật khớp, lại còn dùng độc với ta, giờ lại định hủy hoại thanh danh của ta, à không phải, nói đúng ra là, hủy hoại thanh danh của Tây Giang Nguyệt.
Chẳng cần phải nghĩ cũng biết, nếu Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt cưỡng bức một nam tử trong lầu xanh, đó sẽ là một đòn trí mạng đối với Tây Giang Nguyệt.
“Này, lão thái bà, đắc tội nhé! Thực ra bà cũng không thiệt thòi gì đâu, bà nói xem có phải vậy không?” Hán tử nãy giờ nằm co ro trên giường từ từ bò về phía ta.
“Ngươi đừng lại đây, nhanh chóng mặc quần áo trốn ra ngoài cửa sổ đi, muốn lấy tiền lão thân cũng có thể cho ngươi, gấp đôi hắn có được không?” Ta lạnh lùng nói.
Hán tử do dự một lát, cười ha hả nói: “Lão bà bà đừng đùa nữa, bà có nhiều tiền thế sao? So sánh giữa bà và vị công tử kia, dù là kẻ ngốc cũng biết ai giàu có hơn.”
Ta mà lại không có tiền ư?
Chưa kể đến phụ hoàng của ta, chỉ riêng Tây Giang Nguyệt cũng giàu ngang một nước. Thế nhưng, những chuyện đó làm sao nhắc đến được, còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Ta ngước mắt nhìn qua, cười âm hiểm: “Thằng mặt rỗ kia, tiền phải có số mới kiếm được, cũng phải có số mới tiêu được. Ngươi nói xem có phải vậy không?”
“Chuyện này… kể cũng đúng. Nhưng mà, giữa bà với người ta, chắc chắn người ta lợi hại hơn rồi. Bà nói xem phải vậy không?” Hán tử khép nép nói.
Ta nheo mắt, cười ha hả lạnh lùng, “Ngươi nói xem ta và hắn ai nhiều tuổi hơn?”
“Đương nhiên là bà rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?” Hán tử nói với vẻ không hiểu.
“Hình như ngươi không phải người trong giang hồ nhỉ, ngươi có biết có rất nhiều loại thần công càng luyện lâu càng lợi hại không, công phu thằng ranh con vừa rồi so với lão thân còn kém xa, là do hắn dùng độc kế xấu xa, nên lão thân mới mắc lừa. Nếu không, ta chắc chắn đã nện cho một trận đến mẹ đẻ là ai hắn cũng không nhận ra nổi nữa rồi.”
“Thế thì… thế thì vẫn là hắn lợi hại! Người ta biết dùng độc kế!”
Ta chán hẳn, phí cả nước bọt từ nãy đến giờ, chỉ đành ngồi trên giường từ từ vận nội lực. Ông trời phù hộ, thuốc giải đã bắt đầu phát huy tác dụng, xem ra không đến thời gian một nén hương, ta có thể cử động được.
Hán tử kia bò đến một góc giường, mặc lại chiếc áo xám mà hắn cởi ra vứt trên giường, nói: “Lão thái bà, vừa rồi vị đại hiệp kia nói là ta bị bà cưỡng bức, cho nên, chỗ quần áo rách rưới trên người bà không cần nữa, ta mới nên mặc quần áo rách.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay xé quần áo của mình thành từng mảng, để khuôn ngực lấp ló lộ ra.
Ta: “…”
Ta thực sự nghi ngờ, có phải đến nằm mơ hắn cũng mong bị nữ nhân cưỡng hiếp hay không?
Chuẩn bị xong xuôi, hán tử lại bò về phía ta, định cởi quần áo rách trên người ta ra.
Ta đột nhiên ngẩng đầu, giơ chân trái đạp một phát trước khi cánh tay sàm sỡ kia kịp chạm đến trước mặt, đá hắn bay khỏi giường.
Hán tử mặc quần áo rách lăn lông lốc một vòng dưới đất mới bò dậy được, nhìn ta đầy vẻ kinh ngạc, “Bà… bà có thể cử động sao?”
Ta cười gian ác, nắm quyn, cố tình bẻ tay kêu răng rắc, sau đó từ từ giơ tay ra, kéo gót chân bên phải bị trật khớp của mình, dùng lực hướng lên trên, “rắc” một tiếng đã nối xong xương.
Ta từ từ xuống giường, hán tử kia mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn ta như gặp phải quỷ, khuôn mặt rỗ càng trở nên chằng chịt.
“Đã bảo là ta rất mạnh rồi mà!” Ta “hừ” một tiếng, giơ ngón tay nhanh như chớp điểm vào á huyệt của hắn rồi vứt hắn lên giường. Sau đó, lại lôi nữ nhân bị nam tử áo đen đá xuống gầm giường lên, dùng chăn bông phủ lên hai người họ rồi phủi tay nói: “Hai người các ngươi tiếp tục khoái hoạt đi!”
Hán tử và nữ nhân kia nhìn ta ai oán. Ta chớp mắt tỏ vẻ cảm thông, vừa trải qua những chuyện như thế mà lại bắt họ tiếp tục vui vẻ ngay, quả thực có phần làm khó họ.
“Được rồi, vậy thì các ngươi nằm chung trong chăn là được!” Ta nheo mắt, nếu sói ác Lục đã định khiến ta mất mặt, thì chắc chắn sẽ gọi người đến.
Không để ý đến hai người kia nữa, ta chậm rãi nhảy ra ngoài cửa sổ. Chân phải bị trật khớp một lúc lâu, bây giờ vẫn hơi đau.
Ta biết sói ác Lục nhất đinh vẫn chưa bỏ đi, nhớ lại vừa rồi hắn sai hán tử kia làm nhục ta, ta liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đêm nay, dù thế nào cũng phải báo thù này, nếu không ta còn thể diện nào mà lăn lộn ở Tây Giang Nguyệt nữa?
Qua cửa sổ, ta thấy một gian nhà trống, liền đẩy cửa nhảy vào trong. Đây là khuê phòng của gái lầu xanh, chắc cô gái đó đang mãi nghệ dưới nhà.
Ta mở tủ quần áo trong phòng cô ta, chỉ thấy các loại quần áo rực rỡ sắc màu đều đủ cả. Ta khẽ than một tiếng, không ngờ quần áo của cô gái lầu xanh này lại sang trọng đến thế.
Gỡ lớp dị dung trên mặt, ta chải đầu rửa mặt rồi búi một búi tóc ngược, chọn chiếc trâm phượng chạm ngọc, trên trán đính một đóa hoa dát vàng, lại chọn một đôi hoa tai bảo thạch đeo vào. Trong tủ có quá nhiều quần áo, sau cùng ta chọn bộ váy đẹp nhất màu hoa đào.
Soi mình trong gương, ta khẽ lắc đầu, đôi hoa tai bằng bảo thạch màu đỏ theo động tác của ta mà đung đưa phát sáng.
Ta cực kì hài lòng với dáng vẻ mình trong gương. Có điều, bộ váy này hình như hơi hở hang, để lộ cả xương đòn, nhìn mà xấu hổ chết đi được.
Ta chau mày, có điều cho dù là như vậy, trông ta cũng chẳng giống gái lầu xanh cho lắm, nhưng nếu giống gái lầu xanh quá, sói ác Lục chắc cũng chẳng thèm để ý đến ta.
Vừa nghĩ vậy, ta liền cười gian ác. Sói ác Lục, chờ tiếp chiêu đi, không lấy lại được cục diện đêm nay thì ta không phải họ Cơ.