[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Tình hình trong thành Tuyên Châu còn chưa rõ ràng, việc đầu tiên Cơ Phượng Ly làm là phái những binh sĩ bơi giỏi vào thành thăm dò. Qua hai canh giờ sau, mấy thị vệ được phái đi đã quay về bẩm báo: “Mực nước dâng cao đã tràn qua đê hơn một thước, người già, phụ nữ và trẻ em trong thành đều phải ở trên nóc nhà tránh lũ. Mấy ngày liên tục, đã có rất nhiều nạn dân bị bệnh, trong thành lại không có thuốc men và lương thực. Những người bơi giỏi đã ra khỏi thành, tập trung ở một căn miếu đổ nát ngoài thành Tuyên Châu.”
Cơ Phượng Ly ngửa đầu nhìn màn mưa dày đặc, ánh mắt càng lúc càng thêm lạnh giá. Trong lòng Hoa Trứ Vũ cũng hiểu, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ chưa đầy ba ngày nữa, cả thành Tuyên Châu sẽ bị chìm trong màn nước.
“Lương thực, thuốc men triều đình phát chẩn phải hơn hai ngày nữa mới tới nơi, các ngươi lấy danh nghĩa triều đình tới các châu, phủ lân cận đi gom lương thực, sau đó tìm cách vận chuyển vào trong thành. Ngoài ra, cử một số người tới dựng trại quanh khu miếu đổ nát kia. Đi mau!” Giọng nói Cơ Phượng Ly lạnh lùng mà đầy uy nghiêm, còn mang theo cả áp lực vô hình. Những binh sĩ nhận được lệnh, vội vàng chia nhau đi hành động.
Những thị vệ đi theo đã dựng xong trại cho Cơ Phượng Ly, hắn bước vào trong trại, cởi chiếc áo choàng chống mưa ra, sai người mang bản đồ phòng thủ thành tới. Quần áo bên trong đã ẩm ướt hơn nửa, vạt áo dính đầy bùn. Có một thị vệ lấy một bộ quần áo mới cho Cơ Phượng Ly thay, nhưng chỉ thấy hắn nghiêm túc nói: “Không cần, lát nữa bản tướng còn phải ra ngoài!”
Hắn chắp tay đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ phòng thủ thật lâu, sau đó lại vội vàng khoác áo choàng đi mưa, bước ra bên ngoài.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!” Hắn lạnh giọng phân phó.
Thị vệ cuống quít dắt ngựa tới, Cơ Phượng Ly xoay người trèo lên ngựa, kéo dây cương chạy thẳng xuống chân núi. Hoa Trứ Vũ và đám thị vệ cũng cuống quít lên ngựa đuổi theo.
Gió thổi ầm ầm giật tung cả chiếc áo choàng bên ngoài, trước mắt chỉ có một mảnh mưa rào trắng xoá, dưới đất là những vũng nước bùn gập ghềnh. Đoàn người xuyên qua mưa gió chạy vòng tròn phía ngoài thành Tuyên Châu, nhìn thấy khắp nơi đều là màn nước trắng xóa. Dân chúng đã bị vây kín trong thành không có cách nào thoát ra, nước dâng chưa quá cao, thuyền lớn vào thì bị mắc cạn, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ vào trong đón người ra. Nếu không khắc phục nhanh, chỉ sợ số lượng người chết sẽ không ngừng tăng lên.
Sấm chớp trên trời không ngừng lóe sáng, dưới gốc đại thụ phía trước có một người đàn ông ăn mặc lam lũ với một bé gái tầm chín, mười tuổi đang tránh mưa dưới gốc cây.
Một tia chớp xé mây, giống như một thanh lợi kiếm đánh xuống gốc đại thụ.
Hoa Trữ Vũ hô lớn lên một tiếng, chỉ thấy trong màn mưa rơi nặng nề, dưới ánh chớp lóe sáng, có một bóng đen lao qua đó còn nhanh hơn chớp. Chiếc áo choàng màu đen bị gió giật mạnh về phía sau. Mũ áo rơi xuống lộ ra một mái tóc đen nhanh, rơi thẳng xuống. Tia chớp lóe sáng lên cách chỗ hắn không xa, mạnh mẽ như muốn phá tan tất cả. Nhưng cũng chỉ để làm nền cho hắn.
Cánh tay trái của hắn kéo bé gái kia vào lòng, tay phải dùng sức đẩy người đàn ông kia ra.
Một tiếng tiếng sấm vang lên, cây đại thụ mấy người ôm kia đã bị gẫy ngang, khô khốc đổ xuống vị trí người đàn ông kia vừa đứng. Người đàn ông ngã dúi vào đống bùn, sợ hãi mãi không đứng nên nổi. Bé gái đang rúc trong lòng Cơ Phượng Ly cũng sợ hãi khóc lớn.
Hoa Trứ Vũ hoảng hốt, không biết là do bị sấm sét dọa nạt. Hay do hành động của Cơ Phượng Ly dọa cho sợ hãi.
“Đa tạ ân công cứu mạng.” Người đàn ông quỳ trong vũng nước bùn, không ngừng dập đầu trước mặt Cơ Phượng Ly, trên mặt hắn ta đã loang lổ đầy vết nước bùn.
Cơ Phượng Ly thả bé gái trong lòng ra, thản nhiên nói,“Đừng trú mưa dưới gốc cây nữa. Triều đình vừa mới dựng mấy căn trại ở gần khu miếu hoang, các ngươi có thể tới đó ở tạm. Ngươi mau đứng lên, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Người kia run rẩy đứng dậy, “Không biết ân công muốn hỏi chuyện gì?”
“Ngươi ra khỏi thành bằng cách nào, lúc ngươi rời đi, tình hình trong thành thế nào? Có nhiều người chết không?” Cơ Phượng Ly ôn hòa nói.
Người đàn ông kia vừa nghe, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống hòa cùng với vết nước bùn trên mặt khiến người ngoài nhìn thấy càng thêm chua xót.
“Là tiểu dân bơi ra khỏi thành, thê tử và đứa con nhỏ mới hơn một tuổi đã bị chết đuối. Cả nhà chỉ còn tiểu dân và đứa bé này. Trong thành, đã chết không ít người.” Người kia vừa nói vừa lau nước mắt, dường như bây giờ hắn mới nhận ra người trước mặt là một viên quan, hai mắt sáng ngời “Ngài có phải là quan lớn từ kinh thành tới không, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Tên Vương Phú Quý kia, hắn tham ô ngân lượng tu sửa đê đập, năm trước, triều đình cấp cho Tuyên Châu mười vạn ngân lượng dùng để gia cố đê, nhưng hắn lại giữ làm của riêng không hề gia cố. Nếu không, con đê này sao có thể sập nhanh tới như vậy, để lũ lụt bao phủ Tuyên Châu!”
Cơ Phượng Ly chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo khó giấu.
“Chuyện này nhất định bản quan sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi đứng lên trước đã. Ta hỏi ngươi, ngoài thành Tuyên Châu có chỗ nào tháo nước được không?” Cơ Phượng Ly cúi người kéo người đàn ông kia dậy, nghiêm mặt hỏi.
“Quanh thành Tuyên Châu có ba trấn nhỏ cũng bị nhấn chìm rồi. Chỉ còn một nơi trên khu vực thượng du không có nhà dân, chúng ta từng đi cầu Phủ Doãn đại nhân, nhưng Phủ Doãn đại nhân nói không thể phá bỏ đập ở nơi đó thông nước.” Người đàn ông buồn bã nói.
“Đó là chỗ nào?” Cơ Phượng Ly nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Là hành cung Thanh Thành của Hoàng thất.”
Vẻ mặt Hoa Trứ Vũ trở nên nghiêm trọng, đúng là Nam Triều có xây một hành cung Thanh Thành nằm ở thượng nguồn Thanh Giang. Diện tích khoảng một nghìn hec-ta. Sau đó, hoàng thất lại xây thêm một tòa Hành cung Thanh Giang trên núi Thanh Thành, Hành cung kia để trống, gần như không có người ở.
“Hành cung Thanh Thành?” Ánh mắt Cơ Phượng Ly sáng ngời, ôm quyền nói với người đàn ông kia, “Đa tạ!” Sau khi lệnh cho thị vệ bố trí chỗ ở cho hai cha con họ. Hắn liền sai người mang bản đồ vùng thượng nguồn Thanh Giang tới.
Mưa quá lớn, sau khi bọn họ trở về trại thì quần áo ai nấy đều đã ướt sũng. Cơ Phượng Ly kiên trì không chịu thay quần áo mà tập trung quan sát tấm bản đồ thị vệ vừa đem tới.
“Đồng Thủ,” Hắn gấp bản đồ lại, thản nhiên ra lệnh “Cho ngươi ba trăm cấm vệ quân. Ngươi dẫn dắt bọn họ đến thượng nguồn Thanh Giang, dẫn toàn bộ cung nhân ra khỏi hành cung Thanh Thành, sau đó phá đập cho nước chảy vào hành cung.”
Đồng Thủ mở lớn mắt, trầm giọng nói: “Tướng gia, ngài muốn dẫn nước vào Hành cung Thanh Thành thật sao? Không cần xin ý chỉ của Hoàng Thượng sao?”
Cơ Phượng Ly nhếch môi cười, nhưng trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lẽo “Hành cung kia vốn không nên tồn tại. Mau đi đi, thánh chỉ có thể xin sau, bây giờ không có thời gian để trì hoãn nữa.”
Đồng Thủ vâng mệnh, lui xuống làm việc.
“Lam Băng, ngươi dẫn người đi điều tra Phủ Doãn phủ Tuyên Châu Vương Phú Quý!” Cơ Phượng Ly ngồi trước bàn, căn dặn Lam Băng.
Lam Băng cũng đã lui xuống, lúc này Cơ Phượng Ly mới ngả người tựa vào ghế, đưa mắt nhìn vào bản đồ bố trí canh phòng trên bàn.
Hoa Trứ Vũ yên tĩnh đứng trong trại, nàng thật sự không nghĩ tới, Cơ Phượng Ly dám dẫn nước vào Hành cung của hoàng thất. Đổi lại là viên quan khắc, họ sẽ ưu tiên bảo vệ chiếc mũ cánh chuồn trên đầu mình. Nếu giao việc này cho nàng, nàng nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng người này lại là Cơ Phượng Ly, thật sự, nàng cảm thấy rất khó chấp nhận.
Chẳng lẽ, hắn đúng là một vị quan tốt? Nàng không tin. Hắn đang ra vẻ đúng không? Cũng có thể, hắn muốn chứng minh cho người khác thấy quyền lực của hắn, đến tiểu hoàng đế hắn cũng không để ở trong mắt!
Dù hắn có làm bất kỳ chuyện gì, trong mắt nàng, Cơ Phượng Ly cũng chỉ là một tên tiểu nhân gian trá!
Cơ Phượng Ly xem rất chuyên tâm, rất lâu sau, hắn mới chuyển tầm mắt từ bản đồ qua người Hoa Trứ Vũ. Giống như bây giờ hắn mới nhớ ra vẫn còn một người đang đứng trong trại. Hắn khẽ vỗ tay vào trán cười nói: “Bảo nhi, đi thay quần áo đi, nhìn ngươi ướt như chuột lột thế kia, đừng để mình bị cảm lạnh chứ.”
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra tình cảnh bản thân, nhưng may mắn là nàng mặc một chiếc áo choàng mưa khá dầy, cũng không để lộ ra điều gì!
“Tướng gia, ta thay quần áo ở đâu?” Hoa Trứ Vũ nhìn quanh trại. Chiếc trại này là của Cơ Phượng Ly, bọn họ tới đây để trị thủy, nàng cũng không được đặc ân có trại riêng của mình.
Cơ Phượng Ly nhíu mày, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo như trên môi vẫn nở nụ cười ôn hòa, nói: “Ngươi ở cùng một trại với bản tướng, đương nhiên là thay ở đây rồi!”
Hoa Trứ Vũ cũng biết hắn sẽ trả lời như vậy. Nhưng lần này, chỉ có nam nhân đi trị thủy, nàng không ở cùng với Cơ Phượng Ly cũng phải ở cùng với một người đàn ông khác. Mà kể cả ở đây có phụ nữ, thì nàng cũng không thể ở cùng trại với cô ta.
Nàng giũ nước trên quần áo, nhìn thấy Cơ Phượng Ly vẫn chuyên tâm xem bản đồ, liền vội vàng ra sau bình phong cởi chiếc áo choàng mưa nặng nề xuống. Bộ quần áo bên trong cũng không khá hơn chút nào, Hoa Trứ Vũ nhanh chóng cởi quần áo ngoài ra, mặc quần áo mới vào. Ước chừng từ khi sinh ra tới nay đây là lần nàng thay quần áo nhanh nhất.
Thay quần áo xong, nàng lén nhìn ra ngoài thăm dò, thấy Cơ Phượng Ly vẫn ngồi yên một chỗ. Nàng liền lén lút tháo tóc ra, dùng một chiếc khăn sạch lau khô, tóc ướt thế này mà không lau khô sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Màn đêm bắt đầu phủ xuống, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, những cơn gió va đập gầm gào bên ngoài trại.
Hoa Trứ Vũ đang chà tóc, chợt nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía này. Nàng hoảng hốt, cuộn tóc lên cài lại. Tóc nàng dài như vậy, nếu để cho Cơ Phượng Ly nhìn thấy, nhất định hắn sẽ hoài nghi giới tính của nàng.
“Nguyên Bảo,” Giọng nói của Cơ Phượng Ly truyền qua tấm bình phòng, vừa dứt lời, thân hình hắn cũng đã xuất hiện trước mắt nàng.
Trái tim Hoa Trứ Vũ đập thình thịch, nàng giơ tay lên chỉnh lạI búi tóc, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tả tướng đại nhân, ngài vào đây làm gì?”
Cơ Phượng Ly cười nhạt đi đến bên giường, vừa cởi áo choàng trên người mình ra vừa thản nhiên nói: “Đương nhiên là để thay quần áo! Tiểu Bảo Nhi. Ngươi cầm quần áo tới đây cho ta.”
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, lần này Cơ Phượng Ly tới đây không hề mang theo thị nữ nên liền coi nàng như chân sai vặt. Nàng đứng dậy tìm được bọc hành lý của Cơ Phượng Ly, lấy ra một bộ quần áo màu đen rộng rãi đưa cho hắn.
Bên ngoài trại có tiếng bước chân vang lên, Hoa Trứ Vũ vội đi ra ngoài, chỉ nghe thị vệ bên ngoài bẩm báo: “Tướng gia, Phủ Doãn Tuyên Châu cầu kiến!”
“Truyền hắn tiến vào!” Cơ Phượng Ly cũng đã bước ra ngoài.
Cửa trại mở ra, một viên quan mặc áo choàng mưa tiến vào. Vừa nhìn thấy Cơ Phượng Ly đã vội vàng quỳ rạp xuống đất. Không biết có phải vì trời mưa gió ngoài kia mà trở nên tái nhợt không chút huyết sắc.
“Hạ quan không biết Tả tướng đại nhân giá lâm, chậm trễ nghênh đón, mong Tả tướng thứ tội!” Vương Phú Quý nơm nớp lo sợ nói. Một là hắn không ngờ Cơ Phượng Ly tự mình tới trị thủy, hai là không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
“Vương Phú Quý, ngươi từ đâu tới đây? Mới vừa rồi khi thị vệ bản tướng vào trong thành xem xét, lại không thấy người đứng ra chỉ huy dân chúng chống lũ?” Cơ Phượng Ly chắp tay đi tới trước mặt Vương Phú Quý. Ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Vương Phú Quý.
Trên trán Vương Phú Quý lấm tấm mồ hôi, hắn không dám nói năng khinh suất, chỉ tỏ vẻ kinh sợ nói: “Hạ quan, hạ quan……”
“Ta lại hỏi ngươi, trong thành đã có bao nhiêu người chết?” Cơ Phượng Ly uể oải hỏi, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo quen thuộc.
Vương Phú Quý đã sớm nghe nói qua, mỗi khi Tả tướng đại nhân tức giận đều cười rất ôn hòa. Hắn sợ hãi lén đưa mắt quan sát, quả nhiên nhìn thấy ý cười trên môi Cơ Phượng Ly càng lúc càng sâu.
Cả người hắn phát lạnh, giọng nói cũng run rẩy theo: “Khoảng một trăm người!”
“Một trăm người?” Cơ Phượng Ly nheo mắt, thản nhiên hỏi.
Trong lòng Vương Phú Quý chết lặng, lại nói tiếp: “Hai trăm người!”
“Ngươi chắc chắn chưa?” Cơ Phượng Ly chắp tay ra sau lưng, thong thả đi về phía bàn ngồi xuống.
“Chắc…… Chắc chắn!” Vương Phú Quý cắn chặt răng nói, “Tướng gia, ngày nào hạ quan cũng ở trong thành chỉ huy cấp dưới gia cố tường thành, còn sáng sớm nay, hạ quan đã ra khỏi thành, đến các châu huyện lân cận cầu cứu viện trợ, chỉ là mấy vị quan kia không chịu giúp đỡ. Vậy nên Hạ quan mới vội vàng trở về, chưa kịp vào thành đã nghe thấy tin tức Tả tướng đại nhân tới, hạ quan liền vội tới bái kiến. Tướng gia, ngài có chuyện gì cứ việc gì cần tới hạ quan, hạ quan sẽ dốc hết khả năng của mình.”
Đúng lúc này. Lam Băng chậm rãi bước vào trong trại, đi tới thì thầm vào tai Cơ Phượng Ly mấy câu. Cơ Phượng Ly vừa nghe vừa nhìn về phía Vương Phú Quý, tươi cười nói: “Nói như vậy, bản tướng còn phải khen thưởng cho Vương Phủ Doãn đã vất vả vì dân chúng Tuyên Châu.”
Vương Phú Quý cảm động muốn rơi nước mắt, quỳ lạy nói: “Tướng gia, hạ quan không cần ban thưởng, hạ quan làm không tốt, hạ quan cam nguyện chịu phạt.”
Ý cười trên môi Cơ Phượng Ly càng lúc càng đậm, hắn uể oải nói: “Nếu Vương Phủ doãn không muốn nhận thưởng, bản tướng cũng không có ý kiến gì. Nhưng muốn bị phạt lại rất đơn giản, người đâu, lôi Vương Phủ Doãn ra ngoài, xử trảm tại chỗ!”