[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm

Chương 117 : Này chính là cuộc sống giàu sang cô mơ ước sao?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sao lại thế này? Tô Du Du có đoạn ghi hình kia, thật ra Hoắc Tư Vũ cũng đã sớm biết được. Bởi vì cô ấy là chị em tốt của Cố Niệm hề, cho nên chắc chắn sẽ giúp Cố Niệm Hề, Hoặc Tư Vũ cũng không cảm thấy có cái gì là ngoài ý muốn. Nói sau, lúc trước Cố Niệm Hề cho đoạn video này lên mạng, cũng không gây ra oanh động gì lớn cho lắm. Cho nên hiện tại, Hoắc Tư Vũ trước giờ cũng đều không quan tâm đến Nhưng phía dưới lại có một đoạn nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Tư Vũ nhớ rõ, lúc trước cô đã dùng tiền mua lại đoạn video kia từ người quản lý quán cà phê đó. Cho nên cô đã nghĩ, trên thế giới này chỉ có duy nhất một đoạn video này, mà nó đã rơi vào trong tay mình. Mới không kiêng kỵ mà đưa lên mạng Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đoạn video kia, có thể ở trên internet? Hoắc Tư Vũ trăm tính ngàn tính, nhưng lại không tính được hết. Quán cà phê kia là của tập đoàn Mộ thị. Lúc trước nhìn vẻ mặt của Cố Niệm Hề, Mộ Dương cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí hắn còn tin tưởng. Cho nên, lúc Mộ Dương rời đi, liền sai người đem đoạn ghi hình đó đến phòng làm việc của mình Đó cũng là lý do vì sao, Hoắc Tư Vũ đã cắt bỏ một số chi tiết quan trọng trong đoạn video kia, đến bây giờ nó vẫn lại hoàn hảo xuất hiện trên mạng "Cô còn có gì để nói? Cô có phải còn muốn nói, người phụ nữ trong đoạn ghi hình này không phải là cô sao?" Thư Lạc Tâm càng nhìn đoạn video kia càng cảm thấy tức giận. Tay dừng lại trên mái tóc của Hoắc Tư Vũ cũng không tự giác ra tăng sức lực "Mẹ, trước đừng làm như vậy với con. Mẹ hãy nghe con giải thích được không?" Trên da đầu từng trận đau đớn, làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy thống khổ "Nghe cô giải thích? Cô còn cái gì để giải thích? Tôi cho cô biết, người phụ nữ dơ bẩn giống như cô, làm sai còn vu oan cho người khác, người Đàm gia chúng tôi không cần!" Hung hăng tặng cho Hoắc Tư Vũ hai cái bạt tai, Thư Lạc Tâm giận dữ hét lớn "Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ mẹ muốn con cùng Nam ly hôn sao? Người ta đều khuyên nhủ nhân hòa, nào có người trưởng bối nào khuyên ly hôn?" Không thể không nói, vấn đề Thư Lạc Tâm đề cập đến, chính là điều mà Hoắc Tư Vũ sợ hãi nhất Cô thật vất vả mới ngồi lên vị trí được nhiều người ngưỡng mộ thiếu phu nhân của Đàm gia, cô không muốn ly hôn với Đàm Dật Nam, lại càng không muốn trở lại cuộc sống trước đây, bị mọi người khinh thường "Đúng vậy tục ngữ đã nói: Hủy đi mười tòa miếu, cũng không thể hủy đi cuộc hôn nhân. Nhưng đây cũng phải là đúng đối tượng. Đối với người ti tiện giống như cô, chẳng lẽ còn muốn tôi giữ lại Đàm gia? Làm cho làng xóm láng giềng chê cười chúng tôi sao?" Lúc này, bộ dáng của Thư Lạc Tâm đã sớm không còn giống như hình tượng phu nhân lúc trước Giờ phút này, trong mắt mọi người bà giống như là một người đàn bà la khóc om sòm Đúng, bà hao hết tinh lực, muốn làm cho Đàm Dật Nam một bước lên trời. Sử dụng hết thủ đoạn, vốn tưởng rằng mình tài cán tìm được cho hắn một cô vợ có bối cảnh tốt để bầu bạn. Nhưng hiện tại xem ra, bà không chỉ là công dỏ trúc múc dã tràng, mà càng hủy đi con đường trước mắt của Đàm Dật Nam "Mẹ, con cam đoan về sau sẽ đối xử thật tốt với mẹ, không nói dối mẹ, xin mẹ bớt giận được không?" "Bớt giận? Hoắc Tư Vũ cô nghĩ rằng hiện tại tôi đang giận cô sao? Tôi cho cô biết, hiện tại tôi và cô giống như nước với lửa. Cái nhà này có cô, sẽ không có tôi!" "Có tôi sẽ không có bà? Ha ha... kia dễ dàng. Tôi sẽ không rời đi, bà muốn đi vậy cứ tự nhiên!" Thư Lạc Tâm bà ta đã không để cho cô một chút thể diện, Hoắc Tư Vũ cô cần gì phải đau khổ cầu xin tha thứ? Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ cười lạnh nhìn Thư Lạc Tâm, đứng dậy từ trên mặt đất "Cô muốn chim gáy chiếm ổ hỉ thước có thể nào?" Thư Lạc Tâm ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đang cười có chút sững sờ "Đúng vậy, đánh chết tôi cũng sẽ không rời đi cái nhà này. Hoắc Tư Vũ tôi đã bước vào Đàm gia, thì sống là người Đàm gia, chết là ma Đàm gia!" Nếu như không thể cố sức lấy lòng để được tha thứ, vậy Hoắc Tư Vũ cô cũng không ngại xé rách da mặt Chỉ cần Hoắc Tư Vũ cô vẫn ở lại Đàm gia, thì việc gì cô cũng có thể làm ra được "Hay cho người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô, muốn ở lại Đàm gia, không có cửa đâu!" Thấy Hoắc Tư Vũ kiêu ngạo như vậy, Thư Lạc Tâm nuốt không trôi cục tức này Tức giận, Thư Lạc Tâm không nghĩ nhiều, liền muốn trực tiếp xông lên kéo tóc Hoắc Tư Vũ Nhưng Thư Lạc Tâm thật không ngờ, tay còn chưa chạm đến được tóc của cô. Thì đã bị cô ta kéo tóc của mình Nếu Thư Lạc Tâm nghĩ muốn đuổi cô ra khỏi Đàm gia, kia Hoắc Tư Vũ cô thật muốn nhìn bà ta có thể làm ra chuyện gì! Đánh nhau với một người phụ nữ, cô chưa từng thua Nhắm mặt của Thư Lạc Tâm, Hoắc Tư Vũ ra tay đánh lên mặt của bà Cái tát này, là vừa lúc Thư Lạc Tâm đánh cô, cô nghĩ phải trả lại Nếu đối phương đã không cho cô một con đường sống, nếu không còn hy vọng sự tha thứ nào từ Thư Lạc Tâm, vậy cô cũng sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa Tình huống trước mắt, Hoắc Tư Vũ đương nhiên cũng đã thấy được sự kiên quyết của Thư Lạc Tâm muốn đuổi mình ra khỏi nơi này "Cô đồ đê tiện, còn dám đánh tôi!" Bị đánh một cái, Thư Lạc Tâm cũng cảm thấy khiếp sợ, tức giận muốn tặng cho Hoắc Tư Vũ một cái tát Nhưng bất đắc dĩ, dù sao tuổi của bà cũng đã cao. Tay chân đương nhiên cũng không còn linh hoạt như Hoắc Tư Vũ. Tay còn chưa chạm đến mặt Hoắc Tư Vũ, đã bị cô ta bắt lấy, còn bị ăn trọn một cái tát của cô ta Mà móng tay của Hoắc Tư Vũ rất dài, thời điểm đánh xuống trên mặt bà, chủ ý trong bụng đã muốn lưu lại vết thương "Bà già kia, bà nghĩ tôi không đánh lại bà sao? Tôi nếu không phải nể tình bà là mẹ của Đàm Dật Nam, tôi đã sớm đem bà đánh gục rồi!" Nói xong lời này, Hoắc Tư Vũ thừa dịp Thư Lạc Tâm vẫn còn ngơ ngác, hung hăng đạp một cước lên bụng bà "A..." Bị trúng một đạp, Thư Lạc Tâm lảo đảo ngã về phía sau Vừa lúc ngã đụng phải giá sách trong phòng làm việc của Đàm Dật Nam. Sức nặng làm cho giá sách lắc lư, những thứ ở phía trên rơi xuống, tạo ra tiếng vang rất lớn Đàm Dật Nam đứng ở cửa lớn của Đàm gia, đương nhiên cũng nghe được tiếng động này Khi hắn vội vàng đuổi tới lên lầu, thì thấy một màn như vậy Hoắc Tư Vũ bị đánh đến mái tóc hỗ độn, nhưng vẫn như trước là người thắng không thể chạm vào. Gương mặt nhỏ nhắn bị sưng đỏ, đứng ở một góc sáng sủa mắng chửi Thư Lạc Tâm "Bà già chết tiệt. Tôi đã sớm nhìn bà không thuận mắt! Bà cho là bà cùng con của bà luôn có tâm tư đề phòng tôi, tôi không biết sao! Buổi tối hôm đó ở Đàm gia, tôi đã sớm nghe được hai mẹ con bà nói chuyện, nói muốn giành Cố Niệm Hề trở về, nhưng chẳng qua là chưa tìm được cơ hội mà thôi" "Tôi chỉ là nén giận, bà nghĩ rằng tôi là người dễ dàng bị ức hiếp như vậy sao?" Nói xong, Hoắc Tư Vũ lại chuẩn bị muốn hướng bụng Thư Lạc Tâm đạp mấy cước Mắt thấy, chân của Hoắc Tư Vũ muốn dừng lại trên người Thư Lạc Tâm Đàm Dật Nam cũng không để ý nhiều Lập tức chạy đến, đẩy Hoắc Tư Vũ ra, hung hăng đánh xuống: "Chết tiệt, đồ đê tiện, còn dám đánh mẹ tôi!" Đàm Dật Nam giống như dùng hết sức lực vào cái tát này. Hoắc Tư Vũ bị tát mạnh ngã về phía góc tường. Khiến cho cô trong lúc nhất thời, còn chưa biết xảy ra chuyện gì Mà Đàm Dật Nam ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có, đi thẳng về phía Thư Lạc Tâm, nâng bà dạy "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Để Thư Lạc Tâm ngồi trên ghế, Đàm Dật Nam đau lòng vuốt sợi tóc trên gương mặt bà. Vừa nhìn thấy trên mặt Thư Lạc Tâm sưng đỏ còn mang theo vết thương, Đàm Dật Nam quả thật nghĩ muốn giết Hoắc Tư Vũ "Mẹ, mau mở mắt nhìn con. Con lập tức đưa mẹ đến bệnh viện" "Đừng..." Ngay tại lúc Đàm Dật Nam chuẩn bị ôm bà lên, Thư Lạc Tâm liền mở to đôi mắt "Mẹ không có việc gì! Đừng đem mẹ đến bệnh viện, rất xấu hổ!" Con dâu được mình chọn đánh bà đến nông nỗi này, đến bệnh viện nhất định sẽ trở thành một đoạn "Giai thoại" Đàm gia cũng nháo đến mức này, chẳng lẽ còn ngại không đủ dọa người? "Mẹ, bây giờ sức khỏe mới là quan trọng! Chúng ta trước không cần lo lắng chuyện này được không?" Đối với Đàm Dật Nam mà nói, mẹ hắn hầu như là toàn bộ sinh mệnh của mình. Bởi vì tử nhỏ đến lớn, chỉ có mẹ hắn là vĩnh viễn đứng về phía hắn Nhìn Thư Lạc Tâm sắc mặt tái nhợt nghiêm trọng, Đàm Dật Nam cảm giác thế giới của mình muốn suy sụp "Đến bệnh viện cũng đúng. Nhưng Tiểu Nam, con phải đem người phụ nữ không biết xấu hổ này đuổi khỏi nhà cho mẹ, bằng không mẹ có chết cũng không thể an tâm!" Nói xong lời này, Thư Lạc Tâm lại dùng ngón tay chỉ về hướng Hoắc Tư Vũ "Mẹ, hai người..." Nhìn Thư Lạc Tâm bộ dạng hấp hối, Đàm Dật Nam liền đứng dậy, đi nhanh hướng tới chỗ Hoắc Tư Vũ "Nam?" Vốn bị Đàm Dật Nam đánh ngã ở dưới đất, hiện tại trước mắt của Hoắc Tư Vũ vẫn còn xuất hiện sao trời Giây tiếp theo, Hoắc Tư Vũ lần thứ hai bị kéo lấy tóc: "Nam, anh muốn làm cái gì?" Đàm Dật Nam không phải nói qua, hắn khinh thường động tay động chân với cô sao? "Tôi làm cái gì? Cô còn mặt mũi muốn hỏi! Đem mẹ của tôi đánh thành như vậy, con mẹ nói cô có phải là người hay không?" Một cái tát vang lên dữ dội, lại xuất hiện một lần nữa trong phòng làm việc Đàm Dật Nam là đàn ông, sức lực ở tay so với Thư Lạc Tâm tất nhiên là lớn hơn rất nhiều. Mặc dù hắn chỉ dùng vài phần sức lực. Hoắc Tư Vũ cũng đã cảm thấy chịu không nổi. Càng không cần phải nói, giờ phút này bởi vì mẹ bị đánh, hai mắt đã sớm đỏ tươi giống như nhuốm máu, hận không thể đem cô đánh chết Một cái tát, liền làm cho Hoắc Tư Vũ cảm thấy choáng váng "Đàm Dật Nam, em làm tất cả đều vì anh. Anh sao lại còn đánh em?" Cô cảm thấy mình bị đánh thật không rõ ràng, chỉ có thể gào thét cầu xin tha thứ Nhưng một câu này, lại làm cho Đàm Dật Nam lần nữa ra tay với cô "Vì tôi? Đánh mẹ của tôi cũng là vì tôi, Hoắc Tư Vũ tình yêu của cô cũng quá rộng lớn đi!" Liên tiếp mấy cái tát, ở trong phòng làm việc vang lên Tiếng la khóc của người phụ nữ, còn có âm thanh cầu xin tha thứ, không dứt bên tai "Không cần!" "Đàm Dật Nam, van cầu anh đừng làm như vậy!" "Đau quá, xin anh, đừng đánh được không?" Bàn tay của người đàn ông cứ lần lượt hạ xuống Hoắc Tư Vũ cảm giác, chính mình đau đến sắp chết, chỉ có thể cầu xin tha thứ "Biết đau? Vậy cô đánh mẹ tôi, như thế nào lại không ngẫm lại là bà có thể đau?" Nói xong, Đàm Dật nam lại hung hăng đánh xuống mặt của Hoắc Tư Vũ, hắn vẫn như trước lạnh lùng hỏi Lúc này, tay hắn cũng rốt cuộc buông lỏng sợi tóc của Hoắc Tư Vũ Cảm giác da đầu bớt đau đớn, Hoắc Tư Vũ cũng thở tùng một hơi Nhưng cô vẫn còn chưa hết an tâm, thì lập tức cảm thấy trên cổ mình có một cỗ sức lực Mở mắt mới nhìn thấy thì ra là tay của Đàm Dật Nam, cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt! "Nam, đừng như vậy!" Nói lời này, Hoắc Tư Vũ cảm thấy cổ họng mình không thể phát ra tiếng Bởi vì, Đàm Dật Nam đã hung hăng bóp chặt cổ cô Dưỡng khĩ của cô cũng vì thế mà yếu dần. Hoắc Tư Vũ thậm chí còn cảm thấy được, đôi tay của Đàm Dật Nam giống như lưỡi hái tử thần Nhưng mà, chết như vậy cũng tốt Ít nhất, cô vẫn là vợ của Đàm Dật Nam, người khác đừng mong trở thành thiếu phu nhân Đàm gia Thời điểm Hoắc Tư Vũ buông xuôi, chuẩn bị nghênh đón cái chết, đôi tay ra sức bóp chặt ở cổ cô, đột nhiên dừng lại Ý thức được trở về, Hoắc Tư Vũ tham lam hít từng ngụm khí, sau đó có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Đàm Dật Nam Hắn rõ ràng vừa rồi có cơ hội giết cô, không phải sao? "Cô yên tâm, tôi không phải bởi vì nương tay mới buông tha. Tôi chỉ cảm thấy, bởi vì người đê tiện như cô mà ô uế tay của mình, không đáng! Hiện tại cô cút khỏi Đàm gia cho tôi, bằng không tôi sẽ làm chuyện gì đối với cô, ngay cả tôi cũng không biết!" Hắn không để lộ vẻ gì trên gương mặt, dưới ánh mặt trời lại càng thêm cứng rằng khác thường "Không, Nam! Nam em bây giờ là vợ anh, nhà của anh cũng là nhà của em, em không đi!" Thật vất vả mới có thể vào gia đình này, Hoắc Tư Vũ làm sao có thể dễ dàng buông tay? "Cô không muốn, cũng phải đi!" Lời của hắn nói, Hoắc Tư Vũ trong lúc nhất thời còn chưa rõ ràng Nhưng người đàn ông này lần thứ hai nắm lấy tóc cô, chuẩn bị đem cô lôi ra bên ngoài, Hoăc Tư Vũ mới hiểu được: Đàm Dật Nam đang chuẩn bị mạnh mẽ đem cô đuổi ra! Cô rất muốn giãy dụa, rất muốn chạy trốn, nhưng lấy sức lực của cô chống cự với Đàm Dật Nam, căn bản là lấy trứng chọi đá Không đến một lát sau, Hoắc Tư Vũ liền bị Đàm Dật Nam kéo xuống lầu hai, hung hăng đẩy ra ngoài cửa lớn Mặt đất cứng rắn kia, khiến cho cả người cô phát đau Mà người đàn ông kia ngay cả liếc cô một cái cũng không có, đem cô để ở đây, rồi nhanh chóng bước vào nhà "Đàm Dật Nam, anh tại sao lại đối xử như vậy với tôi..." "Trên thế giới này, không có người nào so với tôi đối xử tốt với anh nhất. Anh yêu Cố Niệm Hề nhất, cũng không nghĩ muốn để ý tới người khác sao? Chỉ có tôi, chỉ có Hoắc Tư Vũ tôi mới ngu ngốc coi trọng người đàn ông như anh!" Tóc hỗn độn, quần áo xộc xệch, giống như kẻ điên. Đứng ở ngoài cửa lớn Đàm gia gào thét, ý đồ muốn làm cho người đàn ông không có lương tâm kia chú ý đến, kéo cô về Không biết khóc lóc bao lâu, cửa lớn Đàm gia lần thứ hai mở ra Một khắc kia, hai mắt của Hoắc Tư Vũ lại xuất hiện mong chờ Nhưng sau đó liền tiêu tan, vì người xuất hiện trước mặt cô lúc này chính là Thư Lạc Tâm Thấy bà ta xuất hiện, Hoắc Tư Vũ có chút kinh ngạc. Bà ta không phải vừa mới bị đánh đến mức hôn mê sao? Sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này "Cô cho là, trên thế giới này, chỉ có một mình Hoắc Tư Vũ cô biết giả bộ sao?" Nhìn bộ dạng Hoắc Tư Vũ kinh ngạc, Thư Lạc Tâm khẽ cười Nếu bà không giả bộ hôn mê, chỉ sợ Đàm Dật Nam sẽ không ra tay với Hoắc Tư Vũ như vậy Hoắc Tư Vũ nghĩ chỉ có cô ta thông minh, bà không biết dùng chiêu mượn đao giết người sao? "Bà già chết tiệt, bà thế nhưng lại diễn trò trước mặt Nam!" Nói lời này Hoắc Tư Vũ gần như muốn vọt lên. Cô muốn cùng bà già kia liều chết, muốn làm cho bà ta biết dùng thủ đoạn xấu xa với cô sẽ có kết cục như thế nào Nhưng tay của cô còn chưa chạm đến người Thư Lạc Tâm, Hoắc Tư Vũ đã cảm giác được thứ gì đó bay đến phía mình "Loảng xoảng..." Những thứ đồ kia bay xuống trước mặt cô Đợi cho đến khi cô lấy lại ý thức, Hoắc Tư Vũ sờ trên đầu mình, mới phát hiện trên trán máu đỏ tươi chảy xuống Mà nhìn bốn phía xung quanh, những thứ vương vãi trên mặt đất kia chính là quần áo của cô Trừ bỏ này đó, không có thứ khác "Bà già, ba muốn làm cái gì? Cẩn thận, tôi tố cáo bà!" Nhìn những thứ trên mặt đất, sau đó là máu từ trên đầu mình chảy xuống, Hoắc Tư Vũ hung hăng quát lớn Nhưng thực tế trước lời nói này của Hoắc Tư Vũ, Thư Lạc Tâm một chút cũng không cảm thấy sợ Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Thư Lạc Tâm cười lạnh với Hoắc Tư Vũ còn đang chật vật trên mặt đất: "Cầm lấy những thứ đồ rách nát đó của cô, cút khỏi trước mắt tôi! Nếu bước vào Đàm gia nửa bước, cẩn thận có mạng tiến vào, không còn mạng để ra!" Nói xong, Thư Lạc Tâm chậm rãi tiến vào nhà Theo sau đó là tiếng "Lạc cạch" khóa lại cửa lớn Nhìn mặt đất vương vãi quần áo, tóc tai hỗn loạn, cái trán còn mang theo vết máu. Hoắc Tư Vũ nhịn không được rơi lệ Này chính là cuộc sống giàu sang cô ước mơ có sao?