[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm

Chương 69 : Sự uy hiếp của Cố Niệm Hề


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Niệm Hề... Lúc trước chúng ta vốn không phải như vậy!" Không biết tại sao, gần đây mỗi lần gặp mặt Cố Niệm Hề, đều cảm thấy trên người cô ta có thứ gì đó thay đổi. Đặc biệt lúc này đây, Hoắc Tư Vũ thấy được người phụ nữ này không hề giống như lúc trước Từ trước đến nay người chịu nhục vẫn là Cố Niệm Hề, thế nhưng lúc này lại học được cách ăn nói sắc bén. Hơn nữa mỗi lần đều có lực phản kích rất mạnh đối vơi cô Rốt cuộc khoảng thời gian này, Cố Niệm Hề làm cái gì, lại có thể làm bản tính thay đổi? Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của cô gái trước mặt, Hoắc Tư Vũ càng muốn hung hăng tặng cho Cố Niệm Hề mấy bạt tai Nhưng nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, Hoắc Tư Vũ không thể không kiềm chế bản thân "Không thế này, chúng ta nên thế nào? " Thấy bộ dạng Hoắc Tư Vũ muốn nói lại thôi, ánh mắt lóe lên tia đau thương. Cố Niệm Hề híp lại hai mắt khẽ đáng giá Người phụ nữ này thủ đoạn vô số, không phải là đang tính toán cô chứ Ánh mắt sắc bén nhìn đến phía bụng của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề không tự giác lùi lại phía sau Cô không quên, người phụ nữ này đã nhiều lần dùng thủ đoạn cao siêu với cô, nếu không phải lúc đó có Đàm Dật Trạch, có lẽ sẽ không có ai đứng ra chứng minh cho cô "Niệm Hề, cô còn nhớ rõ năm năm trước không? Thời điểm đó, chúng ta mỗi ngày đều cùng đến trường, có khi còn ngồi một chỗ tán gẫu tâm sự! Chúng ta lúc đó giống như chị em tốt!" Qủa nhiên không khác với suy nghĩ của Cố Niệm Hề, trong mắt của Hoắc Tư Vũ lại ngấn lệ "Đúng vậy, trước kia thật nhìn không ra, Hoắc Tư Vũ lại có triển vọng làm diễn viên. Còn có thể cùng tôi và Tô Du Du diễn xuất lâu như vậy, thật đúng là vất vả cho cô" Nhắc tới chuyện trước kia, chóp mũi của Cố Niệm Hề lại cảm thấy chua xót. Thời gian năm năm trước, quả thật là khó có thể quên! Lúc này cô chỉ lạnh lùng cười nhạt nhìn Hoắc Tư Vũ Tình cảm năm năm trước, Hoắc Tư Vũ cũng dám lấy ra khoe khoang! Xem ra cô ta thật sự rất lo lắng đến thân phận của mình bị người khác phát hiện "Niệm Hề, cô hà tất phải đối với tôi như vậy? Ánh mắt lạnh lùng không thoải mái. Dù gì chúng ta cũng là chị em tốt một thời!" Không nghĩ tới, khi nhắc đến chuyện tình cảm năm năm trước đây, Cố Niệm Hề cũng không một chút để tâm Hoắc Tư Vũ lập tức nắm chặt túi xách LV của mình. Rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới tốt? "Chị em tốt một thời? Vậy lúc trước cô cùng Đàm Dật Nam ở trên giường không nghĩ tới chúng ta là chị em sao? Cô lúc trước bên ngoài thang máy bày kế hãm hại tôi, làm cho Đàm Dật Nam cùng những người khác hiểu lầm tôi muốn bày mưu hãi hại đứa nhỏ, tại sao không nghĩ đến chúng ta là chị em tốt? Lại nhiều lần muốn tôi đến tham dự lễ đính hôn của cô, để nhục nhã tôi. Lúc đó cô không nhớ chúng ta là chị em tốt sao?" Cô lấy tài ăn nói lanh lợi, cùng trí nhớ siêu cường, trong thời gian ngắn ngủi, bằng ngữ điệu lạnh lùng trào phúng, đem mọi chuyện Hoắc Tư Vũ đã đối xử với cô nói ra hết Lúc này Hoắc Tư Vũ mới phát hiện, mình thật sự hơi quá đáng! Nhưng bậy giờ, còn có thể thế nào? Mọi chuyện đều như bát nước đã hất đi Nước cũng không thể thu lại được! "..." Nhìn ánh mắt xinh đẹp của Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ liền cảm thấy cô giống như đang bị Cố Niệm Hề chất vấn mà mất đi năng lực phản kháng Cố Niệm Hề dường như cũng nhìn thấu tâm tư cô, cuối cùng kết luận: "Trên thực tế, cô vẫn không coi tôi là bạn tốt của cô, chị em tốt của cô! Hoắc Tư Vũ cô từ đầu đến cuối đều rất ích kỷ!" "Đúng vậy, là tôi ích kỷ! Nhưng Cố Niệm Hề cô cao cao tại thượng, có thân phận được hàng vạn người yêu quý kính trọng, tuyệt đối không cảm nhận được cảm giác, tôn nghiêm của mình bị dẫm nát dưới lòng bàn chân! Cô tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được, cảm giác là một người có năng lực, nhưng trong nhà lại có người ba nát rượu, bị người ta xem thường, bị người ta phỉ nhổ. Cô không hiểu, bởi vì cô có người ba làm thị trưởng, có một gia đình hoàn mỹ, còn có Sở bí thứ hết lòng bảo vệ cô, cô làm sao có thể hiểu được? Mà tôi, muốn hưởng thụ cảm giác được người ta kính trọng, tôi phải dựa vào năng lực của chính mình, một mình dốc sức làm, dốc sức phấn đấu! Ban đầu ở thành phố này, tôi đã tiêu hao rất nhiều sức lực cùng tài sản. Nhưng cô biết không? Tôi đau khổ tranh giành như vậy, cũng không bằng cháu gái mới tốt nghiệp của trưởng phòng. Bọn họ mỗi ngày đều chanh chua chê cười sự cố gắng, thành quả mà tôi đạt được! Tôi chịu không nổi, tôi thật sự chịu không nổi cuộc sống như vậy. Cho nên, tôi mới nói dối! Tôi lừa dối mọi người, tôi có một người ba là phó thị trưởng. Không nghĩ tới từ lúc đó, mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ. Mà những thứ này, chẳng qua cũng là dựa vào năng lực của tôi. Tôi muốn có cuộc sống tốt, làm như vậy là sai sao?" Nếu như Cố Niệm Hề đã không để ý đến tình cảm năm năm trước đây của bọn họ, Hoắc Tư Vũ cô cũng không ngại xé rách da mặt! Ở thành phố này lâu như vậy, cô lần đầu tiên nói ra tiếng lòng của mình Lúc nghe Hoắc Tư Vũ nói chuyện, Cố Niệm hề cũng cũng có chút kinh ngạc Nhưng khi nghe được câu cuối cùng, mọi sự sững sờ của cô đều chuyển thành châm chọc "Tư Vũ, nếu thật sự dựa vào năng lực của cô, tin tưởng hiện tại cô sẽ không khổ sở thế này!" Ban đầu, đi tới thành phố này, Cố Niệm Hề cũng hiểu được sự khó khăn của cuộc sống Thời điểm đó ngay cả chỗ ở của cô cũng phải ký sổ. Mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa cơm, gian khổ như vậy, có lẽ so với lời nói của Hoắc Tư Vũ còn có phần vất vả hơn Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ. Càng không nghĩ tới lấy thân phận ba mình ra mà uy hiếp người khác. Cuối cùng, cô cũng không phải từng bước từng bước mà thành công sao? Bởi vì cô tin chắc, nếu mình thực sự có năng lực, cho dù tại thành phố xa lạ cũng có thể thong thả mà sống qua ngày! Nhưng Hoắc Tư Vũ lại chỉ vì cái khó trước mắt, mà cô ta lừa gạt mọi người, mới có cuộc sống được như ngày hôm nay. "Trên thế giới này, không có ai sinh ra sẽ thành công!" Cố Niệm Hề cười lạnh đến xinh đẹp, đem kinh ngạc cùng ngây ngốc trên mặt Hoắc Tư Vũ, toàn bộ để vào đáy mắt. "Nói ra tất cả với Đàm gia, cầu sự tha thứ của bọn họ, có lẽ cô sẽ tự tại hơn!" Cô thu hồi ánh mắt rơi trên người Hoắc Tư Vũ, than nhẹ một tiếng. Đây là, phương pháp duy nhất Cố Niệm Hề nghĩ đến có thể giải quyết chuyện này. Mà đây cũng là cô nhớ tới năm năm tình cảm, cho nên mới khuyên Hoắc Tư Vũ. Chỉ tiếc, Cố Niệm Hề nói lời này giống như là kích thích Hoắc Tư Vũ. Hoắc Tư Vú vốn đang nghe cô nói, đôi mắt đã nhanh chóng ảm đạm, thế nhưng tại thời khắc này lại trở nên luống cuống. Cặp mắt xinh đẹp vừa lớn vừa tròn kia, tràn đầy tức giận. "Cô điên rồi phải không? Tôi còn chưa gả vào Đàm gia, còn chưa có được cuộc sống tôi muốn, cô hiện tại muốn tôi đi nói cho bọn họ biết, tôi đang nói dối! Cô cảm thấy bọn họ còn có thể chấp nhận tôi, còn có thể để cho tôi cùng Nam kết hôn sao? !" "Cho dù bọn họ không muốn nhận cô, nhưng trong bụng cô còn có cốt nhục Đàm gia! Chẳng lẽ, Đàm gia cam lòng nhìn huyết mạch của bọn họ, lưu lạc bên ngoài! Tư Vũ, nghe tôi một câu, bây giờ cùng mọi người nói ra tất cả, vẫn còn kịp!" Thật ra ngay cả Cố Niệm Hề cũng có chút hoài nghi, Hoắc Tư Vũ gieo rắc lừa dối, ngay từ lúc ban đầu đã có trăm ngàn chỗ hở, vì sao Thư Lạc Tâm lại tin tưởng không nghi ngờ gì? "Không còn kịp rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra!" Nếu còn cứu vãn kịp, thì cô đã sớm nói ra! Cần gì phải, chờ tới bây giờ chuyện sắp bại lộ, mới đến tìm Cố Niệm Hề cầu tình? "Cô nếu không muốn nói, tôi có thể thay cô đi nói!" Nói xong, Cố Niệm Hề cầm lấy túi của mình, chuẩn bị rời đi. Nhưng cô vẫn chưa xoay người hoàn toàn, đã bị Hoắc Tư Vũ lôi trở lại. Hoắc Tư Vũ không chỉ có cái đầu nhỏ, khí lực cũng không lớn hơn Cố Niệm Hề. Nhưng giờ phút này, Hoắc Tư Vũ giống như đã bị bức đến bước đường cùng, thân thể nho nhỏ cũng có thể bạo phát ra lực lượng cường đại như thế. Vươn tay lên liền đem Cố Niệm Hề so với cô ta cao hơn rất nhiều kéo trở lại. "Cố Niệm Hề, cô bớt lên mặt làm gà mẹ cho tôi! Đây là chuyện tình cảm của tôi, không cần cô quan tâm!" Cô ta bối rối, nói năng mất trật tự. Cũng liều lĩnh, bắt đầu tức giận về phía Cố Niệm Hề. Nếu cô ta thật sự mang thai, Hoắc Tư Vũ cũng sẽ cân nhắc đem hết thảy nói ra, không muốn tiếp tục dùng lừa gạt sống qua ngày. Nhưng vấn đề là, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng là giả! Chuyện tình mẹ vinh nhờ con, căn bản cũng không khả năng phát sinh! Cho nên, vấn đề khẩn yếu trước mắt, là cô phải gả vào Đàm gia trước, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. "Hoắc Tư Vũ, tôi không có lên mặt! Tôi cảm thấy cô lừa dối, kéo dài càng lâu, càng sẽ không có ai tha thứ cho cô. Còn nữa, tôi không phải là đồng tình với cô, bởi vì tất cả sai lầm này đề do cô tự mình gây ra! Tôi sở dĩ dự định đi nói ra, là vì cảm thấy thương đứa nhỏ trong bụng cô, nhỏ như vậy đã phải thay cô lo lắng hãi hùng! Một mình cô bị người khác khiển trách, không có gì. Nhưng nếu đứa nhỏ sinh ra, cũng không cần đi theo người mẹ bị chỉ chỉ trỏ trỏ như cô, không phải là quá đáng thương sao?" "Tôi không cần cô thương hại, con của tôi cũng không cần sự thương hại của cô! Cho nên, thu hồi sự thương hại đáng ghét của cô lại, chúng tôi không cần! Chỉ cần cô không nói ra một số thứ, tôi tự có biện pháp của tôi!" Khi nghe Cố Niệm Hề nói, nội tâm Hoắc Tư Vũ xác thực cũng thoáng hiện lên một tia rung động. Nếu có đứa bé, cô cũng sẽ vì con của mình cân nhắc! Nhưng cô không có! Nếu để cho Cố Niệm Hề biết, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô đều là giả dối, chẳng phải làm cho tất cả mọi thứ không thể cứu vãn sao?. Nhưng mà nhìn bộ dạng của Cố Niệm Hề, vừa rồi lúc cô ấy cùng Tô Du Du gặp mặt, cũng không nhắc tới những chuyện này. Xem ra, trong khoảng thời gian gần đây, cô không chỉ đề phòng Cố Niệm Hề nói ra tất cả, thậm chí còn phải đề phòng Tô Du Du cùng cô ấy gặp mặt! "Cô có cách gì? Chẳng lẽ muốn đi tìm một người, đến giả trang Hoắc phó thị trưởng hay sao?" "Đây là chuyện của tôi, tôi tự có cách của tôi! Chỉ cần Cố Niệm Hề cô đừng rói ra là được, nếu không tôi sẽ không từ bỏ ý đồ!" Cô nắm chặt quả đấm. "Được, tôi không nói! Tôi lại muốn xem một chút, lừa dối lớn như vậy cô có thể giấu được bao lâu,!" Tựa như Hoắc Tư Vũ nói, cô sớm đã thu hồi sự thương hại vốn không dành cho Hoắc Tư Vũ. Cô cũng không phải là sợ Hoắc Tư Vũ uy hiếp, chỉ là muốn xem một chút, Cô gái như vậy rốt cuộc có thể đem lời nói dối này, chống đỡ tới khi nào! "Đô đô đô đô..." Vừa lúc đó, di động Cố Niệm Hề vang lên. Là điện thoại của Đàm Dật Trạch. "Này, em đang ở đâu? Nghe, không giống như đang ở nhà." "Em ở phố ăn vặt, đang chuẩn bị về." "Phố ăn vặt? Anh đúng lúc vừa làm xong việc ở đấy, đi dạo xong rồi sao? Anh tới đón em." Giongj nói của hắn, không hiểu sao lại vuốt lên xúc động trong lòng Cố Niệm Hề. Lạnh lùng nhìn lướt qua Hoắc Tư Vũ, cô phát hiện hiện mình đang cùng cô ta trò truyện không khỏi cảm thấy nực cười, liền nói: "Anh tới đón em đi, em đi dạo cũng mệt rồi!" "Tốt lắm, tại chỗ chờ lệnh. Anh lập tức tới ngay!" Nói xong, bên kia điện thoại hắn đã dập máy. "Xem ra, cô cùng anh tachung sống rất tốt?" Hoắc Tư Vũ mắt lạnh nhìn Cố Niệm Hề cúp điện thoại, ánh mắt như cũ là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất không thay đổi sắc mặt vì bất cứ chuyện gì Nhưng nắm tay cầm ví da, lại hung hăng cắm sâu vào. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Cố Niệm Hề trong thời gian ngắn ngủi, có thể tìm được một người ưu tú? Không chỉ có kết hôn, ngay cả cuộc sống thoạt nhìn cũng rất hạnh phúc? Hơn nữa, Đàm Dật Trạch tựa hồ vô cùng cưng chiều cô ta? "Nếu anh ấy biết chuyện của cô và Nam, anh ấy còn có thể đối với cô như vậy sao?" Hoắc Tư Vũ không mặn không nhạt nói một câu, mục đích đúng là muốn nắm giữ một thứ gì đó của Cố Niệm Hề. Vào lúc mấu chốt, có thể lấy ra lợi dụng. Thật không nghĩ đến, thứ cô ta nhìn thấy chỉ là nụ cười lạnh của Cố Niệm Hề. Nụ cười như vậy, phảng phất đã tính trước nắm chắc phần thắng trong tay. "Cô nghĩ nói cho anh ấy biết, cứ việc đi nói cho anh ấy. Tôi không giống những người khác, ngay cả quá khứ của mình cũng phủ nhận!" Ngữ điệu của Cố Niệm Hề, cũng là lạnh lùng. Nụ cười trên khóe miệng, ý tứ hàm xúc không rõ. Mà Hoắc Tư Vũ nghe cô nói cũng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ, đối với chuyện Cố Niệm Hề và Nam, Đàm Dật Trạch đều biết được tất cả? Vậy anh ấy, không ngại sao? "Cố Niệm Hề, cô cho rằng cô gả cho Đàm Dật Trạch, thật sự là kết cục tốt nhất sao? Cô cũng quá ngây thơ đi? Chẳng lẽ cô không nghĩ qua, một người đàn ông ngay cả quá khứ của cô một chút không ngần ngại, anh ta không có tâm tư khác sao?" Hoắc Tư Vũ kinh ngạc trong chốc lát, lại lập tức mở miệng. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy cách đó không xa có chiếc xe chậm rãi dừng lại. Ánh mắt kích động liếc về phía cửa sổ xe, thật ra cô cũng không nhìn thấy rõ người bên trong. Cũng không biết vì sao, giờ khắc này, toàn thân cô lại cảm thấy không được tự nhiên. Bởi vì luôn luôn cảm giác, bên trong cửa sổ xe kia, phảng phất có một lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ lăng trì cô... "Chẳng lẽ, cô không sợ cô chỉ là một quân cờ? Chẳng lẽ cô không sợ, anh ấy chỉ lợi dụng cô để đối phó Đàm Dật Nam. Cô muốn nói như vậy, phải không?" Lời nói liên tiếp từ trong miệng Cố Niệm Hề truyền ra, khiến cho Hoắc Tư Vũ tràn đầy khiếp sợ. Không nghĩ tới, Cố Niệm Hề lại nói ra tất cả tâm tư cô! Đối với ánh mắt giật mình của cô ta, Cố Niệm Hề vẫn như cũ chỉ là cười. Nụ cười của cô, như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, tất cả đều sáng chói. Anh mắt hàm xúc ý tứ không rõ của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề đương nhiên có thể hiểu cô ta chuẩn bị châm ngòi quan hệ của cô và Đàm Dật Trạch. Cũng biết, cô ta đang hoảng loạn muốn tìm cây cỏ cứu mạng. Hôn nhân giữa cô và Dật Trạch, thật ra không hề giống những người khác nhìn qua. Nhưng Cố Niệm Hề biết rõ, dưới tình thế như vậy cô không thể để cho Hoắc Tư Vũ lọt lưới trời, trở thành bậc thang của cô ta. "Tôi không giống cô, tôi rõ ràng năng lực của chính mình! Hoắc Tư Vũ, cô vẫn nên chăm sóc mình thật tốt đi, chăm sóc tốt thân phận thiên kim'Thị trưởng ' là được. Về chuyện của tôi, cô bớt quan tâm đi." Nói đến đây, Cố Niệm Hề cũng nhìn thấy chiếc xe dừng lại không xa kia. Đàm Dật Trạch đã đến! Bởi vì Hoắc Tư Vũ nói một phen, tâm tình của cô không hiểu sao cũng bất an. Chẳng biết tại sao, giờ phút này cô rất muốn thấy hắn, ngửi thấy mùi thơm thuộc về hắn, để trấn an nội tâm bất an đang sốt ruột của mình. Nghĩ vậy, cô xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi rời đi, cô tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: "Còn có, cuối cùng nhắc nhở cô một câu. Mặc dù hôn nhân của tôi và anh ấy nhìn qua không có phân lượng, nhưng hôm nay, tôi đường đường chính chính là phu nhân tham mưu trưởng. Tính tình của anh ấy, chắc hẳn người Đàm gia cùng với cô so với tôi càng rõ ràng hơn. Anh ấy tuyệt đối sẽ không đứng nhìn những thứ thuộc về anh ấy, bị người khác ức hiếp! Nếu không hậu quả, cũng không phải là cô và tôi có thể gánh chịu!" Đây là, lời của Đàm Dật Trạch đã từng nói với cô. Hắn đã nói qua, Cố Niệm Hề không phải là một quả hồng mềm, mặc người ta vo tròn bóp méo. Cố Niệm Hề tức giận, có thể đánh người. Anh, sẽ giúp ... Đây không phải cũng đại biểu cho việc, hắn sẽ không để cho Hoắc Tư Vũ khi dễ cô sao? Nói xong câu này, Cố Niệm Hề lại tiếp tục bước đi. Mà sau lưng, cô gái bị chọc giận, đã mất hết hình tượng phụ nữ, lại lần nữa hướng phía cô rống giận: "Cố Niệm Hề, cô cho rằng cô nói vậy tôi liền sẽ tin, sẽ sợ cô, sẽ tùy ý của cô bài bố sao?" "Không tin, cô có thể thử xem!" Cô gái đang sải bước đi về phía trước, cũng không vì những lời này của Hoắc Tư Vũ mà chần chờ cước bộ. Cô vẫn như cũ bước đi về phía anh, một bước cũng không dừng lại, thậm chí ngay cả một cái quay đầu cũng không lưu lại cho Hoắc Tư Vũ... Mà hôm nay vốn cho rằng nắm chắc phần thắng trong tay, cho là mình cũng tìm được đồng tình của Cố Niệm Hề, cho là mình có thể thuận lợi bắt lấy nhược điểm của Cố Niệm Hề, giờ phút này chỉ có thể dùng ánh mắt không cam lòng, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Niệm Hề rời đi. Dựa vào cái gì Cố Niệm Hề có may mắn như vậy? Trong sinh mệnh của cô ta, có nhiều đàn ông vì cô ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng? Đàm Dật Nam là vậy, Sở đông ly cũng vậy, hiện tại ngay cả Đàm Dật Trạch cao cao tại thượng, cũng vậy sao? Chết tiệt, tại sao đều thích Cố Niệm Hề? Tại sao mọi người, đều nhìn không thấy được sự nỗ lực Hoắc Tư Vũ cô? Hoắc Tư Vũ giống như là tượng gỗ, không có sự sống. Trên mặt hiện lên nụ cười tái nhợt, thoạt nhìn không biết là đang cười, hay là đang khóc...