[Dịch]Quân Hôn- Sưu tầm

Chương 91 : Lão công, em làm chuyện xấu ​


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cố Niệm Hề suy nghĩ một chút cũng không biết là ai, liền nhấc điện thoại "Uy, xin hỏi ai vậy!" "Ngay cả giọng nói của tôi cô cũng không nhận ra sao?" Trong điện thoại của một giọng nói lạnh như băng truyền đến "Thì ra là dì Thư! Sớm như vậy gọi cho tôi có chuyện gì không?" Cố Niệm Hề nhận ra được người gọi điện cho mình kia là mẹ ruột của Đàm Dật Nam ___ Thư Lạc Tâm Nhưng không biết bà ta sáng sớm gọi cho cô có việc gì? Hơn nữa, lúc cô vừa xuống lầu, Thư Lạc Tâm không phải còn đang dùng cơm sao? Thư Lạc Tâm có chuyện muốn tìm cô, tại sao lúc đó không gọi cô, lại còn phải lúc này gọi điện thoại? Mà điều này, làm cho Cố Niệm Hề không khỏi hoài nghi, Thư Lạc Tâm gọi điện cho cô làm cái gì? Nhưng cô chắc chắn, chuyện Thư Lạc Tâm muốn tìm cô chắc chắn không muốn để cho người Đàm gia biết. Đặc biệt lúc nãy Thư Lạc Tâm còn đang ăn cơm với ông nội Đàm "Gọi điện cho cô, đương nhiên là có chuyện. Nhưng trong điện thoại không thể nói rõ, chúng ta hẹn gặp mặt đi!" "Được, dì Thư nói địa điểm tôi lập tức đến!" Buông điện thoại xuống, dựa theo địa chỉ của Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề tới quán cà phê của tầng trên cùng của một cửa hàng bách hóa nào đó Bởi vì lúc này vẫn còn sớm cho nên không có người Cố Niệm Hề thấy được người ngồi ở chỗ không xa kia chính là Thư Lạc Tâm Lúc này thời tiết cũng không lạnh lắm. Cho nên Thư Lạc Tâm mặc một bộ váy màu bạc hà, Không thể không thừa nhận Thư Lạc Tâm này ăn mặc rất đẹp. Một đầu tóc đen được bà quấn gọn gàng, để lộ ra da thịt trắng nõn. Nhìn qua chỉ đến ba mươi Cố Niệm Hề đi đến vừa lúc Thư Lạc Tâm đang nâng cốc cà phê nên Động tác tao nhã kia, làm cho người ta không khó đoán rằng bà là người xuất thân từ gia đình danh giá "Ngồi đi. Nơi này cà phê không tồi, có muốn dùng một ly hay không?" Nhìn thấy Cố Niệm Hề đến, bà chỉ lạnh lùng liếc một cái tiện đà nói "Không cần, buổi sáng tôi không uống cà phê!" Càng có thể nói, cô không thích uống cà phê. Đặc biệt là uống cùng với người không hoan nghênh mình Giống như hiện tại... Tuy rằng Thư Lạc Tâm vẻ mặt khống chế rất tốt, làm cho bà nhìn qua đối với Cố Niệm Hề không có nửa điểm địch ý. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn mẫn cảm nhận ra, người phụ nữ trước mặt đối với cô khinh thường Có lẽ Thư Lạc Tâm đối với người không có thân phận bối cảnh, đều đối đãi như vậy "Thật sự là không biết trước kia cô sống thế nào. Nhưng gia đình của cô tuyệt đối không có khả năng cho cô một cuộc sống tốt" Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Cố Niệm Hề, bà ta nói mấy câu, có thể biểu đạt đối với cô vô cùng không thích "Dì Thư, có chuyện gì dì cứ trực tiếp nói ra!" "Tôi biết cô không thích ngồi nói chuyện với tôi, tôi cũng vậy. Thật ra hôm nay hẹn cô đến đây, đại khái là gì cô có đoán ra được không?" Thư Lạc Tâm đặt cốc cà phê xuống bàn "Này... Có chuyện gì?" Cô đương nhiên đoán ra được, Thư Lạc Tâm muốn châm chọc khiêu khích cô, tìm cô nói chuyện đoán không phải là chuyện tốt gì Nhưng Cố Niệm Hề lại có hứng thú, Thư Lạc Tâm rốt cuộc là có chuyện gì Chẳng lẽ lại muốn cùng cô diễn một màn kịch cẩu huyết? Vậy cô nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ, giống như lần trước, trực tiếp sảng khoái cự tuyệt? Vẫn là nhớ đến lời của Đàm Dật Trạch, nếu Thư Lạc Tâm cho, cô cứ nhận lấy Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ phải xử lý như thế nào, Thư Lạc Tâm đã từ trong túi tiền của mình lấy ra một tấm chi phiếu, đưa đến tay Cố Niệm Hề Thấy thứ đó, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười Thì ra Thư Lạc Tâm giống như lời Đàm Dật Trạch nói, bà ta coi tiền là quan trọng nhất. Cho nến đối với người không thuận ý bà ta, bà ta sẽ dùng tiền đuổi người đó đi! Bởi vì bà ta cảm thấy được, người trên thế giới này, đều giống nhau, thích vật chất! "Tôi biết, hai mươi vạn lần trước vẫn thiếu, nên cô mới không chịu rời đi Tiểu Trạch. Lúc này đây, tôi cho cô một trăm năm mươi vạn, đây toàn bộ đều là tiền riêng của tôi. Chỉ cần cô rời khỏi Tiểu Trạch số tiền kia sẽ là của cô. Cầm số tiền kia, cô có thể rời khỏi thành phố này, trở lại nơi cô sinh sống. Đến lúc đó, cô muốn tìm một người đàn ông tốt, cũng là chuyện dễ dàng!" Nhìn nụ cười trên mặt Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm hài lòng không ít Một tẳm năm mươi vạn này chính là tiền tiết kiệm nhiều năm của bà, hơn nữa mấy năm nay bà cũng đầu tư không ít, mới có số tiền đó Vì chuyện này, mà tối hôm qua bà đều không ngủ được. Suy nghĩ nhiều phương pháp muốn Cố Niệm Hề nhận lấy Sở dĩ hiện tại Thư Lạc Tâm muốn đuổi Cố Niệm Hề đi, đương nhiên là vì Đàm Dật Nam Tuy rằng người hắn cưới là Hoắc Tư Vũ không phải là thiên kim thị trưởng. Nhưng nếu cô ta an phận thủ thường ở Đàm gia, sinh ra cháu trai, tương lai gia sản của Đàm gia cũng không thiếu được. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại vẫn có Cố Niệm Hề Chỉ cần Cố Niệm Hề còn ở Đàm gia một ngày, đứa con của bà sẽ không thể an phận. Tuy rằng bà đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, mỗi ngày trên bàn ăn cơm vừa cùng Cố Niệm Hề chạm mặt, là Đàm Dật Nam liền thất thần. Mặc kệ người khác nói gì, làm gì hắn đều không nghe Giống như là hồn đã sớm bị câu đi! Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng lâu ngày khó tránh khỏi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Nếu để cho Đàm Dật Nam cùng hồ ly tinh thông đồng, sau đó bị tố giác, Đàm Kiến Thiên cùng ông nội Đàm. chắc chắn sẽ không để cho Đàm Dật Nam thừa hưởng quyền thừa kế tập đoàn Minh Lãng Vì chấm dứt hậu họa, Thư Lạc Tâm chuẩn bị xuống tay vì nghĩa. Đem Cố Niệm Hề đuổi đi, rời khỏi tầm mắt của Đàm Dật Nam, sau này trong nhà sẽ yên tĩnh không ít Kế hoạch hôm qua đã hao tổn rất nhiều tâm tư của bà, nhưng thật không ngờ bà không cần khua môi múa mép. Cố Niệm Hề mau chóng đưa tấm chi phiếu vào túi xách của mình Một màn này, làm cho Thư Lạc Tâm mừng rỡ "Xem ra, cô cũng đã rõ. Ở lại Đàm gia coi chừng dùm Tiểu Trạch nhà chúng ta, còn không bằng cầm tiền đi tìm một người trẻ tuổi, thế lực tốt một chút, sống một cuộc sống tự tại khoái hoạt!" Nhìn thấy Cố Niệm Hề cầm chi phiếu, Thư Lạc Tâm cung thở phào một hơi, nhưng vẫn làm ra vẻ nói ra câu đó "Dì Thư, tiền này tôi nhận. Nhưng tôi sẽ không rời đi Đàm gia, càng không thể rời đi lão công!" Cố Niệm Hề thu hồi chi phiếu, quay sang nói với Thư Lạc Tâm Nói xong câu này, bộ mặt của Thư Lạc Tâm bắt đầu vặn vẹo Này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? "Cô, người đàn bà không biết xấu hổ, rõ ràng đã nhận tiền của tôi, tại sao còn không chịu rời khỏi Đàm gia, không chịu buông tha Tiểu Trạch?" Trong lòng Thư Lạc Tâm muốn chửi ầm lên, nhưng vì nơi đây đã bắt đầu có nhiều người, hơn nữa toàn những người có thân phận cao quý, cho nên Thư Lạc Tâm chỉ có thể hạ thấp giọng "Dì Thư, tôi thấy dì một lần có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, nói vậy Đàm gia hẳn là còn nhiều hơn! Lão công tôi nói, hiện tại chúng ta rất nghèo. Cho nên trưởng bối giúp đỡ chúng ta, đương nhiên phải nhận mới lễ phép!" Cố Niệm Hề khóe miệng khẽ cười, lộ ra độ cung xinh đẹp. Từ trong đôi mắt của Thư Lạc Tâm phản chiếu lại, cô thấy rõ mình đang khẽ cười đáng yêu Cũng không biết tại sao, biểu tình như vậy lại kích thích Thư Lạc Tâm Giờ phút này, bà nắm chặt túi sách, các đốt ngón tay vì dùng quá sức mà trắng bệch. Ngón tay run rẩy, đang cực lực kiềm chế cảm xúc bùng nổ Nhìn rõ như muốn nổ tung, Cố Niệm Hề hạ thấp người nói: "Nếu như dì Thư không có việc gì, tôi đi trước!" Cố Niệm Hề không quên cầm lấy tấm ngân phiếu kia Nếu cô còn chưa đi, chỉ sợ Thư Lạc Tâm sẽ mau chóng bùng nổ đem cô hành hung ngay tại chỗ cũng không biết chừng "Cô... cô đứng lại đó cho tôi! Cô nhận tiền của tôi, còn không biết xấu hổ tuân thủ ước định, chẳng lẽ cô không sợ tôi nói cho Tiểu Trạch biết chân tướng sao?" Thư Lạc Tâm hổ hến, nhưng vẫn không dám trực tiếp chửi ầm lên Bởi vì nơi này có rất nhiều người đều ở trong giới thượng lưu Bà không thể phá bỏ hình ảnh thục nữ cao quý của mình được "Dì Thư, thật ra dì chính là người từ đầu vô duyên vô cớ đưa tiền đến tay tôi. Đối với lời nói của lão công, trưởng bối cho chúng tôi sẽ nhận. Trên thực tế, anh ấy cũng biết dì Thư muốn giúp chúng tôi, là anh ấy dạy tôi phải nhận lấy" Nói ra câu này, Cố Niệm Hề tận mắt chứng kiến quá trình thay đổi sắc mặt của Thư Lạc Tâm từ hồng chuyển sang xanh, xanh biến thành đen Đem bộ dáng phẫn nộ không dám phát ra của Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề tiếp tục nói: "Được rồi dì Thư, thời gian đã không còn sớm, Niệm Hề còn có chút việc phải đi. Không quấy rầy dì Thư uống cà phê" Nói xong lời này, Cố Niệm Hề liền rời đi Nói thật, chỉnh Thư Lạc Tâm, nhìn sắc mặt của bà ta biến hóa, tâm tình của cô vô cùng khoái trá Về phần cầm của bà ta một trăm năm mươi vạn, cô còn chưa biết xử lý như thế nào cho tốt Điều này cũng không có vấn đề gì, Đàm tham mưu trưởng không phải đã nói rồi sao? Việc gì hắn cũng có thể thay cô gánh vác, cô mới không cần lo lắng Hai ngày nay thời tiết không tệ lắm, cô rất muốn ra ngoài đi dạo một chút... ____ Hai ngày nay không biết làm sao Đàm Dật Trạch dường như rất bận bịu, Mỗi ngày đều khuya muộn mới về nhà Đã hai buổi tối, Cố Niệm Hề không chống đỡ nổi, đi ngủ trước Đêm nay, cô muốn đợi Đàm Dật Trạch về Hôm trước cầm tiền của Thư Lạc Tâm, hai ngày sau bà ta liền nhìn cô nghiến răng nghiến lợi rất xúc động. Hận giống như không thể đem Cố Niệm Hề nuốt vào bụng Bà ta đương nhiên là đau lòng tiền riêng của mình Một trăm năm mươi vạn, đây chính là số tiền cả đời bà tích góp được Nhưng lại bị Cố Niệm Hề cầm đi, bà như là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói nên lời. Không thể cùng Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm nói rõ, sợ bị bọn họ chỉ trích bà lấy tiền nhục mạ người khác, lại không thể nói với Đàm Dật Nam. Bà không quên, mỗi lần nói chuyện của Cố Niệm Hề với Đàm Dật Nam, Đàm Dật Nam đều đứng về phía cô gái kia. Điều này làm cho Thư Lạc Tâm vô cùng tức giận, càng muốn đem Cố Niệm Hề mau chóng đuổi ra khỏi Đàm gia Cho nên hai ngày nay, Thư Lạc Tâm bà mỗi lần nhìn thấy Cố Niệm Hề đều gây khó dễ với cô. Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút ủy khuất, càng thêm thấy nhớ Đàm Dật Trạch Nhưng còn chưa đợi được Đàm Dật Trạch, hai mi mắt của Cố Niệm Hề đã bắt đầu đánh nhau Vì vậy, cô chỉ có thể vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt Cô hai ngày nay đều nhớ một người, rốt cuộc hiện tại cũng ở trước mặt cô "Lão công!" Trong lòng rungd động, Cố Niệm Hề như một con thỏ nhỏ vui vẻ, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống ngã vào lòng ngực Đàm Dật Trạch, đem đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn "Yêu, vật nhỏ còn chưa ngủ sao?" Cố Niệm Hề luôn luôn ngủ sớm, cho nên hai ngày nay khi hắn trở về đã thấy cô ngủ rồi Mà hôm nay, còn tỉnh, lại còn nhiệt tình chào hỏi hắn như vậy "Người ta không phải là đang đợi anh sao!" Muốn nói với hắn chuyện một trăm năm mươi vạn kia "Tay sao lại lạnh như vậy? Có phải mặc không đủ ấm hay không?" Thuần thục đặt tay của đặt lên cổ mình, làm túi sưởi cho cô, Đàm Dật Trạch đưa cô lên giường, để cho cô ngồi trên đùi mình "Vừa mới luôn mệt mỏi rã rời, sợ là ngủ sẽ không thấy được anh, cho nên dùng nước lạnh rửa một chút" "Vật nhỏ, lần sau buồn ngủ cứ ngủ đi, nếu muốn gặp anh khi trở về sẽ đánh thức em. Trời lạnh như vậy, dùng nước lạnh rửa mặt, bị cảm lạnh thì thế nào?" Hắn hung hăng hôn môi của cô, tỏ vẻ trừng phạt. Nhưng Cố Niệm Hề lại thấy được trong đôi mắt của hắn có bao nhiêu cưng chiều "Lần sau không dám nữa!" Cô cầu xin tha thứ "Nói đi, hôm nay đợi anh về có chuyện gì?" "Lão công, em hôm trước làm một chuyện xấu" "Chuyện xấu gì, chỉ cần em nói, anh sẽ không hỏi lý do, giúp em xử lý!" Tay của hắn không an phận kéo vạt áo của Cố Niệm Hề Lời nói của cô, hiển nhiên người đàn ông xấu xa nào đó không để trong đầu, Cố Niệm Hề đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Đàm Dật Trạch "Đây là..." Bởi vì trong lòng ngực, thân thể mềm mại đột nhiên rời đi, Đàm Dật Trạch có vẻ mất hứng, cầm lấy tờ giấy kia xem một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Thì ra chuyện xấu em nói là chuyện này?" "Chẳng lẽ, lão công anh cảm thấy chuyện này không phải là chuyện xấu sao?" Nghe hắn nói đến đây, hắn có chút bất mãn "Này tính là chuyện xấu gì? Bà ta lại dùng tiền muốn em rời bỏ anh?" Hắn hỏi Cố Niệm Hề gật đầu "Cho nên đây căn bản không gọi là chuyện xấu, ai nói bà ta dám dùng tiền đuổi em đi? Bà ta làm như vậy, nên phải nếm thử mùi vị mất tiền mà không được việc" Nói xong Đàm Dật Trạch tùy ý đặt tấm chi phiếu kia một chỗ, trực tiếp đem cô kéo đến trên giường Mấy ngày nay hắn đều đi sớm về muộn, khi trở về Cố Niệm Hề đã ngủ rồi. Cho nên hai ngày nay chưa chạm qua cô. Hiện tại ôm cô như vậy, hắn cảm thấy toàn thân đang chờ sức vận động "Nhưng tiền này phải làm sao bây giờ? Nếu không, em cầm đi trả cho dì ấy?" Cô bây giờ thật sự không thiếu tiền. Tuy rằng tiền lương mỗi tháng của Đàm Dật Trạch không nhiều, nhưng vẫn còn có lương của cô, hai người bọn họ cũng có thể có cuộc sống sung túc "Không cần, rảnh thì đem số tiền này chuyển sang tài khoản của em. Cho em làm tiền tiêu vặt, không nên tiêu sài phung phí, chờ đến tương lại chúng ta có bảo bảo sẽ cần" Nói xong Đàm Dật Trạch đột nhiên khẽ cười, chậm rãi tới gần Cố Niệm Hề "Lão công, anh muốn làm gì?" Cố Niệm Hề thấy khóe miệng của hắn nở nụ cười xấu xa, cũng có chút khẩn trương "Vật nhỏ, chúng ta vài ngày không gặp mặt. Chẳng lẽ em không biết chúng ta phải làm chuyện gì để biểu đạt nỗi khổ tương tư với anh sao?" Môi mỏng khẽ nhúc nhích, gần trong gan tấc cô có thể ngửi thấy mùi thơm mát của hắn Như vậy trong nháy mắt toàn bộ phòng ngủ độ ấm được dâng lên "Người ta không có nhớ anh" "Cũng đã chờ anh trễ như vậy, còn nói không nhớ anh? Được rồi, đừng nghĩ muốn phủ nhận, mọi chuyện đều vô ích thôi" Hắn đưa đôi tay tà ác tiến vào áo ngủ của cô: "Vật nhỏ, chúng ta bắt đầu đi. Làm xong mới có thể ngủ sớm một chút, bằng không sẽ không tốt cho sức khỏe!" Nói xong, hắn liền ép nàng xuống giường... Cô biết, người đàn ông này chính là cố ý xuyên tạc ý của cô Người xấu! Nhưng tại sao, cô lại thích điểm xấu xa này của hắn? Đêm nay, Đàm tham mưu trưởng đã bị kìm hãm hai ngày nên có chút lỗ mãng, giằng co vài hồi, người đàn ông này mới xem là lửng dạ. Vốn tính toán tiếp tục ăn, nhưng nhìn vật nhỏ trong lòng ngực đã mê man, chỉ có thể đau lòng đem cô tiếng vào mộng đẹp, cọ cọ vào tai cô khẽ nói "Vật nhỏ, có phải chờ anh về nên mệt mỏi hay không? Chờ anh ở trước mặt ba vợ lưu lại một số ấn tượng tốt, sẽ có thể sớm trở về với em..."