[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Đến cuối cùng, có lẽ sợ Trần Thái Trung làm sai điều gì, Hạng Đại Thông uyển chuyển từ chối việc “đối mặt toạ đàm” với khu Hồ Tây. Ông chỉ yêu cầu Trần Thái Trung viết thứ mang tính văn bản gì đó, chuyển cho khu Hồ Tây, tạm thời coi như là giao lưu.
Quyết định này, đổi lại là sự oán thầm của Trần Thái Trung. Tiền đồ của anh đây đã bị đày vào lãnh cung rồi, Khu trưởng Hạng ông được lắm, còn muốn giấu đi người anh em còn sống như thế này hay sao?
Nhưng, hắn càng muốn áp chế lại thì càng chứng tỏ tính tình hắn kiên cường. Chính vì có sự oán giận này, hắn đã thực sự bỏ công sức để viết bài văn đó, nói có sách, mách có chứng, viết được hơn mười ngàn chữ.
Không chỉ có vậy, sau khi viết xong, đây chính là thành tích của phòng quy hoạch chúng tôi. Mặc dù Trần Thái Trung tôi đã gia nhập vào khu, nhưng tâm vẫn còn ở phòng quy hoạch. Trình độ lý luận của ông cao, nhất định phải giúp tôi trau chuốt.
Trương Tân Hoa cầm lấy bản phác thảo, tiện tay lật lật, thấy trong bản phác thảo, tên của mình xác suất xuất hiện tựa hồ so với Phan Kha Mân còn cao gấp hai lần, cuối cùng cười ha hả nói:
- Ha ha, Trần Thái Trung, cậu rất vô tư. Như vậy cũng tốt, thành tích cá nhân, bao giờ cũng không rời khỏi sự bồi dưỡng của tập thể. Tôi cũng rất vui, có thể chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu…
Hai ngày sau, Trương Tân Hoa đem bản thảo trả lại cho Trần Thái Trung:
- Thái Trung, đây là tôi tìm người giỏi sửa giúp cậu một chút. Trình độ lý luận của người đó giỏi hơn tôi rất nhiều, khi cậu chép lại, cũng học hỏi một chút, đây cũng là cơ hội hiếm có.
Trần Thái Trung cầm về nhìn qua, quả nhiên, bút pháp mạnh mẽ hơn mình rất nhiều lần.
Số lượng từ không tăng mà còn giảm, khi lãnh đạo đọc, tuyệt đối sẽ có cảm giác từng dòng chữ như châu ngọc, giống như bản diễn thử của hai mươi năm trước, quả nhiên một chữ cũng không dễ sửa.
- Người này, thật là đại tài…
Trần Thái Trung cảm thán, trình độ Hán ngữ của hắn cũng không phải là thấp nữa, nhưng, có thể khiến từ ngữ cô đọng lại đến trình độ như vậy, thật sự không nhiều người làm được.
Bí thư Trương không chịu dẫn hắn đi gặp người này, tuy nhiên, điều này cũng rất bình thường mà thôi. Bởi vì khi đọc bài văn, tên của Trương Tân Hoa tuy không xuất hiện nhiều, nhưng ở chỗ quan trọng thì luôn có mặt. Cho dù bất cứ ai cũng khi đọc sơ qua về bài văn này, đều không khỏi có một ấn tượng sâu sắc: người họ Trần nào đó làm được chút thành tích này, không có nơi nào là rời khỏi sự bồi dưỡng của tổ chức, nhất là người phụ trách họ Trương nào đó của chi bộ Đảng.
Tình huống như vậy, đổi lại là người qua loa vô cùng như Trần Thái Trung, sợ là cũng không tiện dẫn người đó đi gặp người mà mình quen biết.
Văn phong khá ổn. Nhưng Trần Thái Trung vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Đường Diệc Huyên, muốn cô hỗ trợ mình trong việc kiểm tra lại lần cuối, ai ngờ Đường Diệc Huyên lại từ chối đề nghị này:
- Loại văn chương trong chốn quan trường này đừng tìm tôi, mấy cái này tôi không biết gì hết, cũng không muốn học, cậu tự mình xem đó mà làm là được rồi.
Trong giọng nói của cô, lại còn ẩn chứa sự chán ghét.
Như vậy có chút đáng thương cho chị Đường rồi! Trần Thái Trung không để ý lắm đến thái độ của cô.
Quan biết nhau lâu như vậy, hắn biết, tuy Đường Diệc Huyên là một người phụ nữ vô cùng thông minh, đối với những chuyện trên quan trường cũng khá thấu hiểu, nhưng trong sâu nội tâm cô, dường như đối với chính trị có một tâm lý bài xích bẩm sinh.
Đường Diệc Huyên rất thanh cao, cũng rất cao ngạo. Có lẽ bởi vì sự “cao khiết, thanh nhã” của mình, cô mới thích duy nhất đánh cuộc ngọc, đây có lẽ là sự yêu thích duy nhất của cô rồi.
Còn Mông Hiểu Diễm lại chính là người duy nhất mà cô nhớ thương. Chính vì như vậy, là một sự trao đổi, cô mới đồng ý giúp Trần Thái Trung thăng tiến trong quan trường.
Đường Diệc Huyên đã không muốn xem lại giúp, Trần Thái Trung đành phải nộp trực tiếp bài văn lên trên rồi. Việc này mưu mẹo khá nhiều, hắn cũng không muốn lôi Dương Thiến Thiến vào đây, lỡ như Dương Thiên Thiến biết mình làm trò, vậy không phải muốn bao nhiêu người mất mặt là có bấy nhiêu người rồi hay sao?
Chuyện này, khiến hắn bận mất mấy ngày, sau khi bận rộn xong, hắn mới nói đi thư viện đọc sách hai ngày, kết quả bị Lã Cường ngăn cản ngay ở trước cửa văn phòng:
- Chà, Thái Trung, cậu thăng chức mà cũng không báo cho anh em một tiếng hay sao?
- Lão Lã, ông cảm thấy tôi được thăng chức sao?
Sắc mặt Trần Thái Trung không được dễ coi cho lắm,:
- Sao tôi thấy cậu có chút vui khi người gặp họa nhỉ? Nói chuyện không cần phải dùng cứ ảm đảm như vậy chứ?
- Ha ha, được rồi, người khác tôi không biết rõ lắm, nhưng cậu tôi còn không biết sao?
Lã Cường hoàn toàn không có vẻ gì là không vui, lúc bình thường, y giận dỗi vui mừng đều biểu lộ ra vẻ bề ngoài. Đây mới là thái độ nên có đối với bạn tốt, ở trên quan trường những người bằng mặt không bằng lòng thì nhiều lắm, nhưng có ai xem anh là bạn bè?
Y cười hì hì vỗ vai Trần Thái Trung:
- Cậu giả bộ với ai lại còn giả bộ với tôi? Với năng lực của cậu, muốn nổi bật còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao? Chủ yếu là cậu muốn hay không thôi.
Cũng đúng! Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy lâng lâng. Anh đây đang làm việc trên quan trường theo quy củ, nếu như không theo quy củ, muốn có vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hoặc Ủy viên bộ Chính trị, không phải là một việc quá dễ dàng hay sao?
Vậy ư? Không đúng, không thể kiêu ngạo được, cái mà anh đây cần, là giữ cho lòng được bình thường! Ý thức được điều này, hắn áp chế sự đắc ý trong lòng xuống, nhàn nhạt nhìn Lã Cường:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, lão Lã anh hôm nay tìm tôi, có việc gì nữa không?
Với nhãn lực của Lã Cường, làm sao không nhìn ra, lời nói này đã nói trúng vào tâm lý của Trần Thái Trung rồi? Ông vui vẻ cười, mặt mũi hưng phấn :
- Là chuyện tốt, tôi đến nói cho cậu biết, Công ty công trình đã phát cho tôi năm triệu, số tiền còn lại, đợi tính xong sẽ trả tiếp.
A, thì ra là mang chuyện tốt đến cho tôi. Trần Thái Trung gật gật đầu.Anh đây bây giờ lấy tiền cũng không biết làm gì, không tiêu được,
- Tiền hoa hồng ông cũng đừng vội đưa cho tôi. Ông khẩn trương như vậy, nhưng thực sự tôi cũng không cần dùng tiền… Ừ, thực sự không được, hay là tôi mua thêm cổ phần ở nhà máy xi măng của ông vậy.
Trong chiếc nhẫn Tu Di của hắn, còn có năm triệu tiền mặt lấy của Nhậm Vệ Tinh. Tuy nhẫn Tu Di cũng được làm khá lớn, nhưng cũng không thể tùy tiện làm hư được.
Cậu muốn mua cổ phần sao? Lã Cường bị lời nói này của hắn làm cho sợ hãi.
Nếu Trần Thái Trung nhập cổ phần vào Verdun, điểm có lợi thì thấy rõ ràng rồi, dựa vào cây lớn thì dễ đón gió. Có một quái vật khổng lồ giúp đỡ như vậy, ai dám cắt xén tiền hàng của công ty Verdun? Còn các nhà cung ứng nữa, không sợ chết hay sao mà dám quấn quít lấy mà đòi tiền hàng?
Chỉ là chuyện này có lợi tất có hại. Thái Trung quan tâm đến một chút tiền nhỏ nhặt này, nhưng, nếu như ngày nào hắn thất thường, hoặc bị người ta khích, muốn chiếm cơ nghiệp nhà máy Verdun, chỉ sợ ông chủ Lã cũng khó kháng cự lại được.
Trong khoảnh khắc, hai suy nghĩ đó, không ngừng xoay chuyển trong đầu ông chủ Lã: Đồng ý, hay không đồng ý?
Vẫn may, đã trải qua nhiều năm lăn lộn, ông chủ Lã cũng đã có kiến thức cùng với năng lực không chế hơn người bình thường. Nếu đã nhất thời không có chủ ý, thì đành tạm gác lại sau vậy. Dù sao, hôm nay y đến đây, quan trọng cũng không phải vì việc này.
- Là như thế này, Thái Trung, sau khi tôi gặp Quách Tấn Bình, y lại gọi điện hỏi thăm tôi rằng:
“Có phải Trần Thái Trung đã giúp ông sửa đường đúng không?”. Tôi luôn cảm thấy, người này, tám phần là đã đoán được điều gì đó?
Trong số những doanh nghiệp hôm đó đã cứu mạng Tổng giám đốc Quách, cũng không có ai có quan hệ nghiệp vụ qua lại với Công ty công trình Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng, nếu họ đã cứu Tổng giám đốc của công ty công trình, tất nhiên không tránh khỏi những lúc trà dư tửu hậu đem ra khoe khoang với bạn bè. Khoe khoang như vậy rồi, sẽ có những người thân của họ nói:
- Thật không, vậy đến công ty công trình đòi cho tôi một ít tiền được không?
Việc này, nợ tiền đều là đại gia, còn những người bị nợ, luôn tìm mọi cách, vắt óc nghĩ biện pháp. Bất luận con đường nào bọn họ cũng không bỏ. Cho nên, trong số những người đã giúp đỡ đó, thật sự có ba người, đã chấp nhận sự nhờ vả đó.
Đối với yêu cầu của ân nhân cứu mạng, Quách Tần Bình không thể cự tuyệt được. Nhưng, gã có một yêu cầu, đó chính là, bất kể là ai, anh cũng chỉ được nói giúp cho một nhà, đừng một lúc ôm đến bốn năm nhà rồi đến tìm tôi gây phiền phức. Những khoản nợ bên ngoài của Công ty công trình đô thị đã nhiều rồi, thể diện của mọi người thì tôi phải nể. Nhưng nếu anh đã cứu tôi, thì cũng đừng bức tử tôi chứ phải không?
Không thể không thừa nhận, yêu cầu này của Tổng giám đốc Quách, rất hợp lý. Dù sao, giữa bạn bè, vẫn có một khoảng cách, cho người cứu người được nắm quyền chủ động là đúng rồi.
Đương nhiên, ông ta, chắc chắn có cách để điều tra ra người đứng sau giật dây. Ít nhất cũng thu nhỏ phạm vi lại, hắn cũng không có thói quan kết sổ vào cuối mùa thu. Nhưng nếu đã là người, luôn có tâm thái ‘bo bo giữ mình’ thôi.
Lã Cường không nằm trong số ba người nói trên. Hôm đó y cũng không đi, nhưng, tài xế của y cũng lái một chiếc xe Jeep đi cùng mọi người, cho nên, y cũng có lý do gặp mặt Tổng giám đốc Quách. .
Có lẽ, vẻ mặt không nịnh nọt không kiêu ngạo của y lúc ấy đã khiến Tổng giám đốc Quách chú ý tới. Hoặc là, kiến nghị cẩu xe lên hôm đó là do lái xe của y đưa ra. Tóm lại, ngày thứ hai sau khi y gặp Tổng giám đốc Quách, Quách Tấn Bình chủ động gọi điện thoại cho y, vừa mở miệng liền hỏi y có quan hệ thế nào với Trần Thái Trung.
Lúc đó, Nhậm Vệ Tinh đã chết, mà trong xe Nhậm Vệ Tinh còn có vài thứ. Có lẽ có thể giấu diếm được người khác, nhưng không thể giấu được Quách Tấn Bình. Cho dù thế nào thì ông ta cũng là nhân vật số một của công ty công trình đô thị, tuy không phải chủ quản, nhưng nội bộ công ty này, cũng là một tay ông tạo nên.
Quả nhiên, Quách Tấn Bình đã nhận ra. Tuy thời gian của bức thu không đúng, nhưng tiểu tử có tên Trần Thái Trung, có lẽ có liên quan gì với những người gây rối, nếu không, ai mà dám, lại nghĩ đến việc viết thư cho Bí thư Nhâm?
Tra xét Trần Thái Trung.
Hơn nữa, lại thêm nhân tố lái xe của Lã Cường, mơ hồ, Tổng giám đốc Quách đã có những suy đoán về người đứng đằng sau. Nhưng, ông làm sao dám lên tiếng?
Nhậm Vệ Tinh đã chết, ông ta cũng không muốn chết, thật vất vả mới có thể leo tới chức Tổng giám đốc mà!