[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Đi thông báo cũng hay, cuối cùng có thể đẩy được chuyện này đi. Trần Thái Trung đồng ý, nhưng nghĩ lại thì không được, chuyện này mình vẫn phải quản cơ mà!
Bởi vì trong giây lát hắn ý thức được một vấn đề. Chuyện này nếu hắn không nắm thì không biết là biến thành bộ dạng gì nữa. Nếu ngộ nhỡ có người chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, thì hóa ra hắn mất công vô ích à?
Tốn công vô ích thì không nói, nhưng nếu dãy nhà này thực sự bị hủy đi rồi, lúc đó dù hắn có thể khôi phục lại nguyên trạng nhưng hắn có thể ra tay sao?
Đợi lúc gà bay rồi, trứng cũng ăn rồi thì còn có người nhớ tới Tiểu Trần này, áp cho cái tội là người “ háo lập công, vô tổ chức vô kỷ luật “ thì cuộc sống trên quan trường của hắn sau này sợ rằng tha hồ mà thú vị nhỉ?
Lúc đầu anh em nhà họ Ninh có thể lấy được dãy nhà này, lại còn dám đưa cho người ngoài xem “ giấy tờ nhà “ . Nhưng Trần Thái Trung là cán bộ nhà nước, hiển nhiên là biết trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Sau lưng anh em nhà này nhất định là có người trợ giúp!
Nếu không thì cho dù là những người này họ Ninh thật, cầm giấy tờ thật tới thì sợ rằng cũng chẳng dễ dàng gì nhận lại được mấy căn nhà này.
- Thông báo thì đúng là phải thông báo rồi. Nhưng mà trưởng ban Đoàn này, tôi thấy hay là cứ thông báo cho khu Hoành Sơn đi đã.
Trần Thái Trung suy nghĩ một chút nhất thời liền nghĩ ra một chuyện:
- Trong chuyện này hình như là khu Hoành Sơn chúng tôi có nhầm lẫn gì đó, ông xem....
Cơ quan chính phủ bị lừa, mà nói là có chút sai lầm, đúng là nói giảm nói tránh sự thật!
- Cậu cũng thật là biết cách cư xử đấy!
Đoàn Vệ Dân cười vỗ vai hắn.
- Được rồi, để tôi gọi điện thoại giúp cậu. Số điện thoại của Hạng Đại Thông là bao nhiêu nhỉ?
Không hổ là lão làng trong chốn quan trường, chỉ nói vài câu ngắn ngủi, Đoàn Vệ Dân không chỉ nghe ra ý tứ muốn giữ gìn cho khu Hoành Sơn của Trần Thái Trung mà còn phân tích ra được hành động lần này tám phần là do Tiểu Trần gây nên!
Nói trắng ra là ông có thể đoán được việc này. Ngay cả Lý Lệ Hồng thực ra cũng không biết chủ nhiệm Trần lần này đi làm việc gì. Mà lúc gặp Trần Thái Trung ở đây thì hắn lại có mỗi một mình, như vậy thì không phải là tự ý hành động thì là gì?
Vào thời khắc này, Đoàn Vệ Dân hiển nhiên muốn giúp Trần Thái Trung một tay. Người nhà mình mà, có gọi một cú điện thoại hỗ trợ thì đã sao?
Hạng Đại Thông bắt điện thoại. Mặc dù lẽ ra thì chủ tịch khu Hạng đối với một phó trưởng ban tuyên giáo cũng chẳng cần tiếp chuyện nhưng mà vị phó trưởng ban này là mang họ Đoàn, y vẫn phải coi trọng một chút.
Không bao lâu sau, xe chuyên dùng của chủ tịch khu Hạng đã tới hiện trường. Vốn là sáng nay y và vợ tiễn con gái ra sân bay, đang từ sân bay trở về, vừa khéo lại đi ngang qua nơi này.
Hạng Đại Thông bắt chuyện với Đoàn Vệ Dân một chút xong, trực tiếp đi tới cạnh Trần Thái Trung:
- Tiểu Trần, chuyện này... là thế nào? Sao cậu lại chạy tới đây?
Trần Thái Trung tùy tiện giải thích một hai câu. Đương nhiên hắn làm chủ nhiệm phòng địa chính thì không ai có thể nói là hắn đi khảo sát hiện trường là không thích hợp. Chẳng qua chủ trương “ bảo vệ văn vật “ gì đó, thì có hơi không phải là việc chính của hắn.
Cho nên hắn liền nói thêm một số những chuyện khác:
- Đấy, chủ tịch khu Hạng nhìn xem. Bọn hắn đưa cho tôi bản sao khế ước của dòng tộc, tôi vừa nhìn đã thấy là có chút vấn đề.
Sau khi tiếp nhận tờ giấy Trần Thái Trung vừa lôi trong túi ra, vuốt vuốt hai trang giấy đã nhàu nhĩ, sắc mặt Hạng Đại Thông có vẻ hơi hổ thẹn. May là y là một người chú ý tới hình tượng, thế nên vẻ mặt liền nhanh chóng bình thường trở lại.
Đảo mắt một cái, sự chú ý của y liền bị hấp dẫn. Chủ tịch Khu đại nhân nhíu mày nói:
- Là gì thế này, cái này rõ ràng là giả mạo. Họ Ninh làm sao lại là chữ Ninh này chứ?
Cát háo hư danh, lời này nói còn chưa được rõ ràng. Chẳng qua học thức và nhãn lực của người trong Cát phái thì đều rất kinh người. Nếu không có chút bản lãnh thực sự mà dám xưng là người Cát phái chả phải là khiến cho người khác chê cười sao?
Cái tờ giấy chứng thực này vừa rơi vào mắt Hạng Đại Thông, y suy nghĩ chút xíu là tìm ra sơ hở trong đó.
Nghe được câu nói này, Trần Thái Trung mơ hồ cảm thấy chuyện này lại chuẩn bị lớn chuyện rồi. Hạng Đại Thông cũng không phải là dựa vào tri thức lịch sử mà thăng tiến. Hạng Đại Thông am hiểu nhất là tranh chữ. Nếu ngay cả y mà cũng có thể nhận ra vấn đề, có lý nào người phụ trách việc này lại không nhận ra?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung thu hồi vẻ tươi cười, sắc mặt trầm trọng mà gật đầu:
- Đúng là vì thế tôi mới cảm thấy hình như là có chút sai lầm gì đó ở khu ta?... À, may mà cuối cùng cũng chưa xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn.
- Sai lầm ở khu à?
Hạng Đại Thông liếc hắn một cái, mơ hồ có vẻ nghiêm khắc.
- Anh làm sao lại có thể xác định là như vậy? Loại chuyện này sợ là khu Hoành Sơn nho nhỏ của chúng ta chưa chắc đã làm được đâu!
Loại chuyện này khu Hoành Sơn tuyệt đối là có thể làm được. Năng lực của chính phủ khu không thể xem thường được. Hơn nữa hai anh em nhà họ Ninh đã được trả nhà mấy năm rồi. Khi đó ý thức bảo vệ văn hóa cổ của mọi người cũng không cao, làm chuyện “ nhà công chuyển thành nhà tư “ này rất là tiện.
Chẳng qua hiển nhiên là chủ tịch khu Hạng không có ý định nhận sai lầm về mình. Việc này không phải do y làm, mà có do y thật thì chả dại gì mà y đi đổ cái bô này.
Nói xong nhưng lời này, chủ tịch khu Hạng lại nhìn Trần Thái Trung một cái, hơi cúi đầu xuống. Làm sao mà năm nay lại có người nhiệt tình với công việc thế này nhỉ? Nếu chuyện này giải thích ra thì cũng có chút quan hệ với phòng địa chính. Nhưng mà vụ lừa gạt này cũng không nhỏ đâu.
Mà nói thế nào thì nói, chuyện này nếu đã đưa ra, lại còn có phóng viên ở nơi này, vậy muốn xử lý thì cũng không nên để hắn dính vào nữa.
- Tiểu trần, mấy phóng viên này đều là tìm cậu hả? Ừ, chuyện nhà họ Ninh này cậu không cần quan tâm nữa, để đấy cho tôi.
Chuyện này, Trần Thái Trung cũng không muốn buông tay lắm. Nhưng mà đây đã có người khu Hoành Sơn lo rồi, hắn cũng không cần để ý nữa. Dù sao thì so với giao cho cục văn hóa hay cục công an cũng yên tâm hơn một chút.
Không bao lâu sau, khu Hoành Sơn lại có một chiếc xe nữa tới. Trên xe đi xuống chính là phó bí thư khu ủy kiêm bí thư Đảng ủy Sầm Nghiễm Đồ. Việc này y đến xử lý là thích hợp nhất.
Ba người phóng viên thật sự được mở rộng tầm mắt. Vốn nghĩ là chỉ đến phỏng vấn một chút người đã tạo việc làm cho công nhân, kết quả lại thấy được một cảnh tượng siêu hot. Đang lúc xu thế phong trào bảo vệ văn vật lên cao thế này, đây đúng là tin nóng hổi rồi.
Chẳng qua chuyện này hình như cũng hơi mẫn cảm. Vị biên tập viên của đài truyền hình kia quyết định thật nhanh, lập tức gọi điện về xin chỉ thị, lại còn gọi ngay quay phim tới, tiện thể hỏi sếp xem vụ này nên viết thế nào cho tốt.
Nhưng mấy vị nhà báo tới hiện trường thì có vẻ đầy kinh nghiệm, trực tiếp túm lấy Trần Thái Trung phỏng vấn luôn.
- Chủ nhiệm Trần, xin anh hãy nói một chút. Coi như là nói chuyện phiếm thôi, chưa chắc đã lên báo đâu.
- Chuyện này các anh tới xin ý kiến lãnh đạo của tôi đi.
Mặc dù Hạng Đại Thông đã đi nhưng bí thư Sầm vẫn còn ở đây. Trần Thái Trung hiện giờ đã biết cách khôn khéo đưa đẩy rồi. Ít nhất hắn cũng biết muốn lăn lộn trên quan trường thì phải làm theo quy củ.
Sầm Nghiễm Đồ thật ra cũng không có vấn đề gì. Y biết nói với báo chí cũng không cần phải nói rõ chân tướng thật sự, mỉm cười gật đầu:
- Tiểu trần, cậu cứ nói với bọn họ một chút. Ha ha, việc này tôi cũng phải tìm hiểu rõ đây...
- ...Chẳng qua chúng ta là cán bộ nhà nước, mọi chuyện nói ra phải có chứng cớ. Những phỏng đoán gì khác thì không cần nhắc tới.
Nói tới cùng là y lo lắng Trần Thái Trung là người trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ, giữ miệng không tốt thế nên mới nhắc nhở để hắn có thái độ thích đáng.
Hắn vừa nói vừa hướng về phía ba người cảnh sát kia nhíu mày:
- Các anh cứ ở đây chờ đi. Đợi cục trưởng phân cục của các anh tới, tôi hỏi hắn xem là hôm nay các anh vì việc gì mà tới đây?
Kể lại mọi chuyện cũng không mất bao nhiêu thời gian. Trần Thái Trung chỉ là nói một chút về việc đi khảo sát mà phát hiện ra chuyện. Hơn nữa hắn còn cường điệu lên là hắn phát hiện ra chuyện này cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Đúng vậy, là ngẫu nhiên thôi. Lúc này hắn có cơ hội tự biện hộ, đương nhiên là sẽ không nói tới chuyện tương lai sẽ phát triển khu du lịch văn hóa gì gì ở đây. Ánh mắt nhìn xa trông rộng nên có nhưng muốn được người khác đồng tình thì phải khiêm tốn.
Cho nên chuyện này khi phóng viên và Sầm Nghiễm Đồ, Đoàn Vệ Dân nghe được lại thành ra là chủ nhiệm Trần chính là một người nhiệt tình công tác, hơn nữa lại có trí nhớ tốt, không ngờ có thể trong nháy mắt mà phát hiện ra sơ hở của giấy tờ kia!
Bọn họ có thể nghĩ như vậy là do thủ thuật của Trần Thái Trung là học của người sửa bản báo cáo của hắn. Người này bút lực phi phàm, hắn từ đó mà học ra vài điểm, cân nhắc nọ kia rồi cũng có chút thu hoạch.
Sau đó chính là Trần Thái Trung không sợ uy hiếp, vì bảo vệ tài sản của quốc gia mà kiên quyết đấu tranh với đám người đáng bị xã hội ghê tởm kia. May mắn là chủ nhiệm Trần từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, cũng bởi vì kiên trì với ý kiến của mình, bảo vệ được tài sản của quốc gia.
Hắn nói chuyện rất cẩn thận, nói xong lời cuối cùng, Trần Thái Trung lại liếc nhìn vẻ mặt của trưởng ban Đoàn mà bí thư Sầm, cũng không thể không nói tới hai vị lãnh đạo đã hết lòng dạy bảo mình.
- ... Trong thời khắc mấu chốt, tôi không hề lùi bước cũng là bởi vì hai vị lãnh đạo bình thường luôn nhắc nhở tôi. Ưm, được tổ chức bồi dưỡng thì không thể không làm hết sức được.
Hai vị lãnh đạo nghe tới đây đều mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ khiêm tốn. Chủ nhiệm Trần có thể kịp thời phát hiện ra vấn đề, hơn nữa lại có thể ra tay đó chính là do có chính khí.
Đây chẳng qua là bài vở của chốn quan trường mà thôi. Ba vị phóng viên nghe dường như rất chăm chú, hơn nữa lại liên tiếp gật đầu. Nhưng Trần Thái Trung không lưu ý phát hiện ra là hai cây bút đã ngừng ghi chép rồi.