[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Lời nói này của Trần Thái Trung khiến cho tiểu Phan bị tắc nghẹn. Ông chủ Phan đưa mắt nhìn chiếc túi ni lông ở trong tay hắn, vẻ mặt nhất thời trở nên tươi cười, không ngừng gật gật đầu.
- Ha ha, đúng thế, cậu muốn mua ngọc gì đây?
Chiếc túi ni lông này cho dù chỉ chứa những đồng tiền mệnh giá năm mươi đồng thì cũng có giá trị hơn hai mươi vạn. Người này là một ông chủ lớn, liếc mắt một cái là có thể đánh giá sơ qua được.
- Mua của hắn sao? Cậu nên cẩn thận thì hơn.
Thiếu phụ chen vào nói.
- Người này không trung thực đâu.
Hừ, hắn có thể lừa bịp tôi được sao? Trần Thái Trung cười cười, không thèm để ý tới.
- Tảng đá này bán như thế nào?
- Một cục ba vạn.
Tiểu Phan liền vội vàng nói giá.
- Trước khi mua không được đụng chạm tới, sau khi mua không được đổi lại, quy củ này cậu có biết không?
Lời nói này chưa chắc là chỉ dành riêng cho Trần Thái Trung. Mang nhiều tiền đến như vậy để đánh cuộc ngọc rất ít người không hiểu quy của này. Câu nói của tiểu Phan này dường như còn dành cho cả thiếu phụ kia. Tuy nhiên gã không dám nói rõ ra.
Thiếu phụ liền tức giận, thanh âm trong trẻo lại vang lên:
- Tiểu tử kia, tôi đến nơi này mua ngọc vẫn chưa xong tại sao ông lại không trả lời tôi, ông có hiểu phép tắc hay không vậy?
Quy củ này dĩ nhiên Trần Thái Trung biết. Ở tiên giới cũng có một trò như vậy, nhưng khác là ở đó người ta mua bán pháp bảo, nguyên liệu luyện khí bằng cách không mặc cả vì vậy kẻ đến sau không thể xen vào, cũng không thể trả giá cao hơn để tranh mua lấy.
Tuy nhiên là một người chán ngán ở tiên giới cho nên hắn không quan tâm đến chuyện này. Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi không ít, cố gắng thích ứng với các loại quy củ, kể cả những quy củ được nói rõ ra và những quy củ ngầm.
- Ông nói tới tám cục đá này sao?
Trần Thái Trung bĩu môi, cũng không để ý tới thiếu phụ kia mà hướng về phía ông chủ tiểu Phan nói:
- Tôi không cần thứ này, tảng đá kia thì sao? Nó có giá bao nhiêu?
- Tảng đá khác sao?
Ông chủ tiểu Phan thoáng ngây người.
- Ý cậu nói là khối đá đó?
- Đúng thế, là khối đá kia.
Trần Thái Trung chỉ tay về mặt đất phía trước, nơi đó có một tảng đá nhỏ, thoạt nhìn dường như là tảng đá để chặn cửa hoặc là để kê chân, vô cùng bẩn.
- Cái này à….
Ông chủ tiểu Phan trầm ngâm không nói gì, tảng đá này đã để ở đây được hai năm. Lần trước mua hàng ở Myanmar rồi mang về. Bởi vì bề ngoài không có ngọc mạch gì, kích cỡ và khối lượng cũng không cho thấy là có ngọc ẩn ở trong đó. Tuy nhiên do hình dạng của nó cũng được nên vẫn để ở đây.
Chỉ có điều, thương nhân vẫn là thương nhân. Nhìn thấy chiếc túi nilông nặng trong tay của Trần Thái Trung tiểu Phan cảm thấy việc này có vẻ hơi kỳ quái. Tại sao lại có người coi trọng tảng đá kia chứ?
- Tảng đá kia không bán, đó chính là bảo vật trấn điếm của chúng tôi.
- Ha ha.
Thiếu phụ kia vốn vẫn đang bất mãn nghe thấy câu nói này thì lập tức cười to. Trên vóc người cao gầy có chỗ còn rung lên, đôi mắt cũng nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
- Bảo vật trấn điếm mà vứt ở trên mặt đất à? Tiểu Phan, ông muốn tôi nói thẳng sao?
Trần Thái Trung liền cảm thấy tức giận, như thế này không phải là ông hiếp người sao?
- Không bán thì tôi đi, các người cứ từ từ nói chuyện…
Ông không bán sao? Hừ, tới buổi tối ta sẽ tới lấy trộm!
Tiểu Phan thấy vậy đã cảm thấy hơi nôn nóng. Gã cũng không muốn đắc tội với một đại khách hàng như vậy, hơn nữa gã cũng muốn biết người khách kia sẽ ra giá cho tảng đá này như thế nào!
Nhưng điều quan trọng chính là, hắn thật sự không ngờ rằng thiếu phụ này đang đứng yên một chỗ lại xen vào chuyện này.
- Người anh em, từ từ đã, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu đưa ra giá đi.
- Tôi sẽ ra một cái giá nhưng không muốn bị mặc cả!
Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào tiểu Phan, đây chính là thói quen của hắn.
- Bán thì bán, không bán thì tôi bỏ đi.
Cùng lắm thì tối nay mình đến đây ăn trộm. Mặt mũi của La Thiên thượng tiên không thể bị mất được.
- Cậu nói đi.
Tiểu Phan trong lòng cảm thấy rất hứng thú, thiếu phụ kia cũng tò mò nhìn hắn, lần này cô không nói chen vào.
- Hai vạn.
Trần Thái Trung ngẫm nghĩ một chút, ra một cái giá như vậy, bên trong tảng đá là một khối ngọc hạch cứng chỉ là không lớn lắm mà thôi. Luận theo giá trị thì có thể được tới bảy tám mươi vạn hoặc là một trăm bảy mươi hay một trăm tám mươi vạn. Tuy nhiên hắn đã đánh cuộc tảng đá này thì nói giá cao không hợp lý cho lắm.
Nhưng nếu như đưa ra giá thấp thì thật là mất mặt. Cứ như vậy mà lừa gạt hai người phàm tục này thì không hay cho lắm.
Đây có phải là mang tiền đi đốt không? Tiểu Phan nhìn Trần Thái Trung, lại nhìn tảng đá kia rồi lại nhìn Trần Thái Trung, dường như ông muốn tìm được manh mối gì đó trên mặt của đối phương.
- Bán hay là không bán đây? Nói thẳng một câu đi!
Trần Thái Trung không kiên nhẫn nữa, lông mày hắn cũng đã nhíu lại.
Tiểu Phan cắn răng một cái cuối cùng cũng thảo thuận:
- Cậu lấy tiền ra, tảng đá là của cậu.
Trần Thái Trung lấy từ trong túi ra hai vạn ném lên trên mặt quầy.
- Thống nhất mua bán.
Thiếu phụ kia lúc này mới biết rằng trong cái túi nilông kia toàn bộ đều là nhân dân tệ. Người có thực lực thì đi đâu cũng được người khác xem trọng cho nên ánh mắt của cô lúc này nhìn Trần Thái Trung không giống như lúc trước nữa, ít nhất cũng không còn vẻ lãnh đạm.
- Tảng đá này chính là đồ để hắn dùng để chặn cửa đó.
- Cô thì biết cái gì? Cậu ấy chính là người trong nghề.
Tiểu Phan nịnh nọt hắn mà không để lại dấu vết.
- Tiểu huynh đệ, có hứng thú phá ra xem ngay tại đây không?
- Chuyện này thì đơn giản thôi.
Trần Thái Trung liền cầm miếng ngọc rồi lấy ra một con dao, vung tay lên chém xuống, ngay sau đó một khối đá to liền rời ra.
- Hạ đao mạnh như vậy sao?
Thiếu phụ kia sợ hãi kêu lên, cô biết rằng phá đá thì phải từ từ nếu không ngọc sẽ bị tổn thương làm giảm giá của nó.
Tiểu Phan cũng trợn mắt há hộc mồm. Hắn đã từng chứng kiến nhiều người phá ngọc nhưng chưa từng thấy ai có thể nhẹ nhàng dùng một dao mà phá được tảng đá lớn như vậy: Thằng nhóc này, tuyệt đối không phải là người thường.
Trần Thái Trung không ngẩng đầu lên, cứ như vậy chém ba nhát dao xuống, sau đó một khối ngọc phỉ thúy nhỏ hiện ra trước mắt ba người.
- Phỉ thúy thượng hạng!
Nhìn miếng ngọc thạch trong suốt này, tiểu Phan liền hít một hơi dài.
- Trời ơi, như thế này thì giàu to rồi…
- Là người ta giàu to rồi!
Thiếu phụ trừng mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt hâm mộ của cô vẫn chưa hết.
- Xem ra ông cũng bị qua mắt!
- Dám chơi dám chịu, là do ông nói đó.
Trần Thái Trung cười tủm tỉm nhìn tiểu Phan.
- Ha ha, nhãn quang của tôi không tệ chứ?
- Tiểu huynh đệ, tỷ tỷ thương lượng với cậu chuyện này.
Thiếu phụ nhìn thấy hắn xoay người đi thì tiến tới giữ lại.
- Cách nhận ngọc này cậu dạy tôi được không? Giá bao nhiêu cậu cứ việc nói.
Trần Thái Trung đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ từ lắc đầu.
- Cô… học không được.
- Đường tỷ thật là thông minh.
Tiểu Phan tuy rằng đã đau đớn đến mức ói máu, nhưng chuyện qua rồi thì hối hận cũng đã muộn. Hắn lập tức bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà người phụ nữ này đang đặt ra.
- Cậu cũng đừng xem thường Đường tỷ, có Đường tỷ giúp đỡ, cậu muốn đi chơi ở đâu trong thành phố Phượng Hoàng cũng được.
- Đó là Đường tỷ của ông, không phải là Đường tỷ của tôi.
Trần Thái Trung xoay người bước đi.
- Không đúng, không đúng, người phụ nữ này…
Hắn tuy là trẻ tuổi hơn tiểu Phan rất nhiều nhưng làm sao có thể gọi là Đường tỷ chứ? Dù thế nào cũng phải gọi là Đường muội đúng không?