[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Nhưng, sự tình trên thế giới này, vẫn luôn cổ quái như vậy, Hạng Đại Thông đối nhân xử thế, luôn luôn lấy văn nhã khoe khoang, lấy cao thượng khoe khoang, bình thường không khó đối nhân xử thế, nhưng là không giúp người khác, quan hệ của hắn cùng Tào Tiểu Cường thật sự rất bình thường.
Em vợ của Hạng Đại Thông lấy thêm của Hằng Thái ba trăm ngàn, ông ta không thể không biết chuyện, nhưng ông ta còn cố tình làm như không biết, trong quá trình chuẩn bị xây dựng tiểu khu Dương Quang, ông ta trên cơ bản là thuộc loại bàn tính hạt châu ---- gẩy đẩy một chút liền làm ra việc này, ngày thường đối với Giám đốc Tào cũng là không ấm không lạnh.
Hơn nữa điều khiến Tào Tiểu Cường buồn bực, chính là hôm nay, Trần Thái Trung ở tiểu khu Dương Quang tạo sóng gió, Chủ tịch quận Hạng đầu tiên là mơ hồ có ý từ chối, từ chối tuy nhiên cũng là tùy tiện hỏi han liền xong việc, ngay cả cái nguyên cớ cũng không hỏi gã một chút, tình huống như vậy, Giám đốc Tào làm sao lại không có chút ý kiến?
Đương nhiên, Tào Tiểu Cường nói ra hai người này, cũng có ý tứ thăm dò Trần Thái Trung.
Tuy rằng Hạng Đại Thông không giúp Giám đốc Tào, nhưng Giám đốc Tào vẫn là đã biết, quan hệ của Trưởng phòng Trần trước mắt là ngay tại quận Hoành Sơn, họ Trần ngươi không phải có thể sao? Ta đây báo ra Chủ tịch quận quận Hoành Sơn, ngươi muốn thế nào, tùy ngươi.
Về phần Lưu Lập Minh, kia cũng là cấp bậc đặt ở đó, Hạng Đại Thông là Cục trưởng, Lưu Lập Minh cũng là Giám đốc sở, Trần Thái Trung nếu dám đánh chủ ý của Lưu chủ nhiệm, Tào mỗ đây cũng chỉ có tặng hai chữ "Khâm phục".
Gã đang âm thầm vui vẻ nhìn Trần Thái Trung, chờ mong đối phương mặt xám mày tro, ai ngờ hắn cười tủm tỉm hỏi lại một câu.
- Giám đốc Tào, cậu nói chữ đen chữ trắng là cái gì a? Hai người bọn họ viết ghi chú ư?
- Không phải ghi chú, là biên lai.
Tào Tiểu Cường tự nhiên phải giải thích một chút, nhị vị kia cùng gã chẳng những không quen, còn không có quan hệ lệ thuộc gì.
- Hai người bọn họ sao có thể viết ghi chú? Ý tôi là, chỗ tôi có biên lai của đương sự a, bọn họ thu phí giải phóng mặt bằng. Cũng phải để lại chút gì chứ?
Không có gì dùng thôi, Trần Thái Trung phản ứng đầu tiên chính là cái này, không phải Lưu Lập Minh và Hạng Đại Thông tự tay viết chỉ thị thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Giám đốc Tào đương nhiên nhìn thấy hắn không cho là đúng, khẳng định phải giải thích một chút.
- Bọn họ bồi thường giải phóng mặt bằng, vượt xa quy định tiêu chuẩn ở thành phố, việc này chẳng lẽ còn không thể giải thích vấn đề gì?
- Hừ.
Trần Thái Trung chậc chậc lưỡi, nhất thời hơi mất hứng, vì thế không chút để ý gật gật đầu.
- Được rồi, có chút ít còn hơn không, cậu chừng nào thì đem những thứ đó đưa cho tôi?
- Đưa cho anh?
Tào Tiểu Cường lại hoảng sợ. Lập tức rất kiên quyết lắc đầu
- Mấy thứ này công ty đều vào sổ sách, bằng chứng gốc không có biện pháp nào lấy ra được, nếu không... gửi cho Trưởng phòng Trần anh một bản sao nhé?
- Tôi muốn bản gốc, cậu lấy bản sao chép vào sổ sách cũng được.
Trần Thái Trung trả lời. Một chút đều không khách khí, sổ sách hai năm về trước ai còn xem?
Nhìn đến Tào luôn luôn có chút chần chừ, Trần Thái Trung lại được đằng chân lân đằng đầu.
- Thật sự Giám đốc Tào, tôi đã rất nể mặt cậu, đừng nói với tôi hai người kia với cậu không có chỗ tốt, tôi đều đánh giá được. Cậu và hai người này không thích hợp? Những cái khác ... Còn muốn tôi nói sao?
Hắn chỉ muốn tỏ vẻ một chút, người ta đem miệng đóng được kín như vậy. Phỏng chừng lại lấy ra chút đồ vật cũng không thực tế, đương nhiên gã vốn có thể không nói những thứ đó, nhưng lúc này mở miệng dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn đưa ra hai tờ biên lai gốc.
- Việc này...
Tào Tiểu Cường cúi đầu trầm tư một trận, rốt cục hung hăng vỗ đùi. Ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung.
- Được, Trưởng phòng Trần nếu anh nói như vậy. Tôi đây muốn làm bạn với anh!
Trên thực tế hắn ta cũng không phải rất lo lắng Trần Thái Trung sẽ lấy chuyện này mà làm chứng cứ, viết biên lai dù sao cũng không phải người nhà của hai vị kia, muốn lấy thứ này đạt tới mục đích, dường như cũng không phải dễ dàng.
Đương nhiên, mấu chốt chính là, Giám đốc Tào cảm thấy, chính mình không nói ra thân phận người nắm giữ cổ phần danh nghĩa và tỉ lệ sở chiếm, hẳn là đánh rơi một số tính kế của đối phương bày ra tốt trước đó, tuy rằng trong mắt gã, ngoài miệng nói nói càng không có hiệu lực gì, nhưng trong quan trường biến ảo khôn lường, gã cũng là biết rõ.
Nếu đoán không được mục đích, việc Giám đốc Tào có thể làm chính là tận lực không đi theo lối mòn mà đối phương đã bày ra "Tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu" là điều gã rất hiểu, cho nên đừng nhìn gã dường như là rất hạ quyết tâm, nhưng kỳ thật... Cũng như vậy thôi.
Trần Thái Trung cười cười, không có tiếp lời nói này, tuy nhiên khi hắn tươi cười có chút khinh thường, quả thực chính là rõ ràng nói với đối phương rằng: làm bạn với ta? Lão Tào ngươi còn kém lắm!
Liền vào lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, người gọi điện chính là Lã Cường.
- Thái Trung, mồng mười tháng này, nghi thức cắt băng khánh thành đập chứa nước sẽ cử hành, có hứng thú tham gia một chút không có?
- Không phải chứ? Nhanh như vậy đã sửa xong rồi ư?
Trần Thái Trung đối với tin tức này có chuẩn bị, nhưng không ngờ đập chứa nước sửa xong nhanh như vậy đi?
- Lão Lữ anh không cần giáng họa cho tôi a, anh ngẫm lại cái tên kia, tôi thích hợp đi sao?
- Làm sao mà sửa xong được chứ? Tuy nhiên chủ thể đã khá ok rồi.
Lã Cường khẽ cười một tiếng
- Đây không phải là chính quyền xã Bạch Phượng phải làm công tác tổng kết cuối năm sao? Cho nên bảo tôi mau chóng đặt một cái tên cho đập chứa nước, ha hả...
- Tốt lắm, không khách khí với cậu nữa, cậu không đến là tốt nhất.
Lã Cường ngưng cười, bắt đầu nghiêm trang nói nói
- Tuy nhiên, cậu nên giúp tôi tìm khách mới, Lã mỗ thật vất vả mới làm được chút chuyện hồi quỹ xã hội, phải mạnh mẽ tuyên truyền một chút, đừng làm nguội lạnh sự nhiệt tình đối với sự nghiệp công ích của những người thương nhân chúng tôi.
- Anh nói như vậy không phải rất vô nghĩa sao?
Trần Thái Trung cười hì hì nói anh ta một câu, anh em ta còn chỉ vào thành danh này sao
- Tuy nhiên, mời ai và thông qua con đường gì để mời, tôi đây sẽ suy nghĩ kỹ.
Hắn nhất định phải suy xét tránh hiềm khích, đầu cơ làm là nên thế, nhưng nếu đầu cơ làm được không tốt, bị người khác phát hiện, đã có thể trở thành gièm pha, khó tránh khỏi làm trò cười cho người trong nghề .
Buông điện thoại, hắn mới ý thức được, trước mắt còn có một vị Giám đốc, đang muốn nâng tay tiến khách, trong giây lát lại ý thức được một việc: Lã Cường là bán xi măng, Tào Tiểu Cường là xây phòng ở, ha... Khá hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh thôi.
- Giám đốc Tào, tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Trần Thái Trung vỗ đầu chính mình.
- Người bạn của tôi vừa nãy gọi điện, chính là bán xi măng, về sau xi măng mà cậu cần dùng, đều mua của công ty này được không?
Củ chuối thật, không phải như thế chứ? Tào Tiểu Cường hơi trợn tròn mắt,
- Công ty nào? Tốt nhất là có danh tiếng một chút, không phải tôi già mồm cãi láo, sản phẩm của những nhà máy nhỏ, chỗ tôi thật không thích hợp dùng.
- Nhà máy không nhỏ đâu, là xi măng Phàm Nhĩ Đăng, vừa rồi gọi điện thoại chính là ông chủ Lã Cường, bạn cũ của tôi.
Trần Thái Trung tự cằn nhằn.
- Giá cả tôi có thể bảo hắn ưu đãi cho cậu, tuy nhiên, cậu đừng khất nợ người ta nha...
Nhìn Tào Tiểu Cường hơi do dự, hắn trong lòng liền không thoải mái .
- Con người tôi luôn luôn chú ý, cứ như vậy đi, cậu nếu đồng ý với đề nghị của tôi, hai triệu kia, tôi cho giảm một triệu, thế nào?
Còn không bằng không giảm, Tào Tiểu Cường trong lòng nói thầm, xây nhà ở, xi măng, đá, cát và vật liệu thép, đều là dự án lớn trong những dự án lớn, hiện tại kinh tế không phải rất khởi sắc, tuy nói xi măng xem như khá bán chạy, nhưng, vốn gã có thể khất nợ tiền hàng, bởi vậy, tổn thất có thể lớn hơn nữa.
Nhưng Trần Thái Trung đã lên tiếng, xi măng Phàm Nhĩ Đăng ở thành phố Phượng Hoàng cũng tạm được, tập đoàn Hoa Thái dùng xi măng Phàm Nhĩ Đăng cũng không ít, chỉ có điều tiền hàng nợ trên dưới trăm triệu mà thôi.
Nhưng, Giám đốc Tào còn có lựa chọn gì khác sao? Chỉ có thể gật đầu.
- Ừ, người làm ăn nói chuyện làm ăn, tình huống này, tôi nhất định sẽ chiếu cố Giám đốc Lã.
- Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy đi.
Trần Thái Trung lười biếng ngáp một cái, thuận tay gãi đầu.
- Ừ, đúng rồi, những dân công đó, sau khi thu phục về, nhớ để bạn tôi nhận người, còn có, những bảo vệ động thủ hôm nay... Thôi vậy, nể mặt cậu, thay đổi toàn bộ liền xong rồi.
Thế mà cũng bảo nể mặt ta? Tào Tiểu Cường nhất thời không nói gì, bí thư ngũ độc này, thật đúng là không phải kiêu ngạo bình thường, gã há mồm muốn nói cái gì, nhưng nhìn đối phương bộ dạng không muốn quan tâm, rốt cục để trong lòng.
- Anh làm việc tiếp đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ a...
- Tiền và biên lai, đưa cho Thập Thất là được, ha hả, cậu sẽ không xù nợ chứ?
Trần Thái Trung một câu nói mát cuối cùng, khiến ngực Tào Tiểu Cường đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi Tào Tiểu Cường đi ra Ảo Mộng Thành, miệng vẫn mím chặt, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, ngồi vào Mercedes Benz của gã, Lâu Xuân Vũ lo lắng rốt cục đặt câu hỏi:
- Việc kia... Giám đốc Tào, thương lượng thế nào rồi?
Nằm ra ngoài dự kiến của Phó giám đốc Lâu, Tào Tiểu Cường không có quở trách gã, mà là cười khổ một tiếng, như thoáng chút suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ xe, nhẹ thở dài một hơi,
- Đây đâu phải là bí thư ngũ độc gì chứ? Quả thực là nọc độc tàn sát bừa bãi mà... Ôi, chúng ta như thế nào lại trêu chọc loại nọc độc này?
Giám đốc Tào cũng không biết, hã thuận miệng cảm thán, chậm rãi khẩu tương truyền đi ra ngoài, dần dần ác danh Trần Thái Trung "Thương trường truyền nọc độc", cũng dần dần được mọi người biết tới.
- Đúng rồi, người của ông ở tiểu khu Dương Quang, toàn bộ đổi người đi.
Tào Tiểu Cường ngẫm lại, vẫn là hơi lo lắng, nói không được thì chỉ có thể giải thích một chút.
- Về sau trong tiểu khu, có chuyện gì, trước tiên nên đi xem ý tứ nữ nhân kia, ngàn vạn lần đừng sai lầm nữa ...
Được, hắn đã nói một câu như vậy, Đinh Tiểu Ninh ngày sau liền trở thành một nhân vật trong "uỷ ban chủ đầu tư" của tiểu khu Dương Quang, tuy nhiên cũng may Tiểu Đinh chỉ quan tâm chuyện gia sự, đối với chuyện người khác không để bụng, sau đó cô lại gặp hai kẻ không đứng đắn quấy nhiễu chủ đầu tư, cuối cùng vẫn là Hoa Thái ra mặt, đem hai kẻ đui mù kia khiển trách một trận, chuyện kia nói sau .